- Trang chủ
- Quân Lâm Dưới Thành
- Chương 4
Tác giả: Phù Phong Lưu Ly
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Tư Mã Vanh ở lại phủ Thừa tướng, đi đến đâu cũng đều khiến những người hầu khác liếc mắt nhìn, cảm thấy tình hình và thân phận trước mắt của mình vô cùng không hợp, nhớ tới lúc ở phủ Thái thú thấy Lục Tử Tu đối xử khác khác biệt, lại nghĩ tới chuyện được người ta ném quả cam và túi thơm, đột nhiên nảy lên ý nghĩ kỳ quái trong đầu. LQĐÔN
Đại Tấn thích nam phong không ít người, không phải bộ dạng tên Nguyên Sinh này quá đẹp nên bị Lục Tử Tu chọn trúng đấy chứ? Muốn chết à!
Đêm qua Tư Mã Vanh ngủ rất muộn, sáng nay vừa thức dậy, rửa mặt đều là sờ mò, đến bây giờ còn chưa biết thế nào, vội vàng thừa dịp xung quanh không có ai liền đi về phía ao nước, ngồi chồm hổm xuống cúi đầu nhìn vào trong nước, xem xong thì giật mình.
Bóng người trong nước vô cùng quen mắt, lông mày kiếm dài, mắt phượng hẹp dài, mũi thẳng tắp, môi mỏng, mở mắt xem thấy là mình, đóng lại thấy vẫn là mình, đây là dung mạo của Nguyên Sinh?
“Nguyên Sinh, ngươi ở đây làm gì?” Sau lưng đột nhiên truyền tới giọng nói của Nguyên Phong.
“Rửa tay.” Tư Mã Vanh trả lời ngắn gọn, đứng lên xoay người nhìn về phía hắn ta, nhớ tới hắn ta luôn đối xử với mình vô cùng thân thiện, người lại thật thà phúc hậu, nhân tiện nói, “Ngươi đi theo ta.”
Nguyên Phong không hiểu đi theo y, nhớ tới chuyện ngày hôm qua, ánh mắt nhìn y lộ vài phần sùng bái, lẩm bẩm nói: “Nguyên Sinh, ngươi học đánh cờ vây được bao lâu rồi? Thật sự quá thần kỳ! Đúng rồi, ta nghe nói sau này ngươi đổi tên thành Vương Trì. Nghe nói người hầu trong phủ Thừa tướng có tên họ chỉ dùng hai từ không nhiều, ngoài ra thân phận khác hẳn, gọi tên họ ra người khác vừa nghe liền biết là hầu hạ bên cạnh Thừa tướng.”
Trong đầu Tư Mã Vanh đang hỗn loạn, gần như không nghe lọt câu nào, chỉ đi đến góc khuất bắt đầu mở đai lưng.
Nguyên Phong bị y dọa kêu to một tiếng: “Đây là phủ Thừa tướng, nhà xí ở phía sau! Trời ơi? Không lẽ ở phủ Thái thú ngươi cũng như vậy……….”
Tư Mã Vanh nhìn phía tường bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Mới vừa rồi ta không cẩn thận đụng vào lưng, muốn nhờ ngươi xem giúp ta có bị thương hay không.”
Nguyên Phong nhẹ nhàng thở ra, lập tức lại khẩn trương, liền vội vàng gật đầu: “Mau cho ta xem.”
Tư Mã Vanh xốc vạt áo đằng sau lên, trong lòng hơi căng thẳng.
“Ối?” Nguyên Phong kinh ngạc nhìn sau lưng y, “Sao ngươi bị đụng ra dấu vết kỳ quái thế này?”
Tư Mã Vanh xiết chặt tay: “Hình dáng ra sao?”
“Nói không rõ, hơi giống bức tranh vẽ đám mây, lại hơi khác.”
“Nhưng hai bên cân đối, gần giống họa tiết của mặt trên ngọc Như Ý?”
“A! Đúng vậy!” Nguyên Phong bừng tỉnh hiểu ra, đang tò mò muốn ghé sát mắt nhìn thì thấy y kéo vạt áo xuống.
Tư Mã Vanh kinh hãi, kích động hai tay có chút run rẩy, thắt đai lưng xong xoay người nhìn hắn ta, cười nói: “Ta cũng không chú ý đập vào chỗ nào nữa, không bị thương nên đừng lo, ngươi đi làm việc của ngươi đi.”
“Haizzz!” Nguyên Phong gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Tư Mã Vanh nhìn sắc trời, đoán Vương Thuật Chi đã sắp về liền đi về trước, chỉ là đi dọc theo đường này tâm tư lại xoay chuyển liên hồi.
Bộ dạng Nguyên Sinh và y như từ một khuôn đúc ra, ngay cả chiếc bớt sau lưng cũng độc nhất vô nhị, khác biệt duy nhất là so với mình thì cơ thể này khỏe mạnh hơn, đột nhiên y có suy nghĩ kỳ lạ, có thể mình ở trong cung chưa chết mà là cũng thay đổi linh hồn, để Nguyên Sinh thay thế không?
Nếu thật như vậy, hi vọng Nguyên Sinh vốn có tính nói sao nghe vậy này đừng để người ta bắt nạt chết, tốt xấu gì cũng chống đỡ tới lúc mình đưa hắn ta xuất cung.
Tư Mã Vanh càng nghĩ càng kích động, như trời âm u đột nhiên bừng sáng, vội dừng bước bình ổn tâm tình, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh mới nhấc chân đi qua cửa.
Lúc hoàng hôn, bên ngoài có động tĩnh, Vương Thuật Chi một thân triều phục xuất hiện ở cửa ra vào, bước đi vào sân nhỏ, vừa ngẩng đầu thì thấy Tư Mã Vanh đang châm trà trong phòng, vội vàng cầm hốt bản chạy về phía y, trong miệng kêu gấp gáp: “Mau! Mau đóng cửa!”
(Hốt bản là thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc thời xưa)
Tư Mã Vanh hơi há hốc mồm, tối qua còn thấy hắn phong lưu phóng khoáng khí phách thong dong, sao chỉ chớp mắt đã quay ngoắt như quỷ đòi nợ thế?
“Mau đóng cửa!” Vương Thuật Chi cầm hốt bản chỉ cửa chính bên cạnh y.
Tư Mã Vanh nghe thấy bên ngoài tiếng có Đại tư mã Vương Dự, trong lòng kinh ngạc, đóng cửa lại theo phân phó của hắn, lại thuận tay cài đẩy then cửa ra giữa cửa.
Vương Thuật Chi khen ngợi nhìn y một cái, nhân tiện mở miệng khen y thông minh, ném hốt bản rồi vội vàng cởi triều phục (lễ phục khi vào chầu vua), miệng phân phó: “Lấy thường phục lại đây.”
Tư Mã Vanh chưa từng hầu hạ người khác thay y phục, ánh mắt dạo một vòng mới tìm được thường phục màu tím của hắn, đáp: “Dạ,” rồi bưng qua để trước mặt hắn.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Đại tư mã nổi giận đùng đùng, “Thuật Chi, mau ra đây cho ta! Ngươi ép ta phải mời Hi Thái úy đến phủ Thừa tướng có phải không?”
Vương Thuật Chi chẳng quan tâm, bảo người hầu hạ, còn mình cầm y phục sẽ mặc, rất vui vẻ nói: “Bá phụ (Bác trai), ngài mau mời Thái úy tới đi, việc này con sẽ không đồng ý.”
Vương Dự không gõ cửa nữa, đè thấp giọng nói: “Hiện giờ Hoàng thượng như hổ rình mồi, chỉ còn chờ cơ hội ra tay với Vương thị chúng ta, Hi Thái úy đức cao vọng trọng, nhi nữ bảo bối kia cũng tài danh vang xa, không xứng với ngươi chỗ nào? Cuộc hôn nhân này vô cùng cấp bách, ngươi không thể tùy ý làm bậy, không đồng ý cũng phải đồng ý!”
Vương Thuật Chi thay y phục xong, lại cởi hài thay guốc gỗ đế cao, phất nhẹ tay áo, khôi phục lại phong độ, cách cánh cửa cười đáp: “Bá phụ mau bớt mơ mộng đi, việc này cho dù con đồng ý cũng không thành.”
Tư Mã Vanh vụng trộm gật đầu.
Đúng lúc Vương Thuật Chi nghiêng mắt nhìn thấy, quay đầu sang buồn cười nhìn y, “Ngươi gật đầu gì đó?”
Tư Mã Vanh mặt không đổi sắc: “Tiểu nhân không cẩn thận bị trẹo cổ.”
Vương Thuật Chi hơi sửng sốt, cười ha ha, khóe mắt liếc nhìn y thích thú.
Vương Dự ngoài cửa vốn tức giận vô cùng, lần này càng nổi trận lôi đình: “Ta vì tốt cho ngươi! Bây giờ phụ thân ngươi mất rồi thì ngươi không còn gì cố kỵ, lời bá phụ nói không có trọng lượng phải không?”
Vương Thuật Chi đi tới cửa, cách một ván gỗ cười nói: “Bá phụ ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, lời ngài nói tất nhiên có trọng lượng, chỉ là việc này quả thật không thành được, Hoàng thượng tặng con tám mỹ nhân, ý tứ chính là để con không vội thành thân, ngài vẫn không rõ?”
Bên ngoài Vương Dự đi qua đi lại, do dự nói: “Ngươi nói cũng có đạo lý.”
“Hiện nay Vương thị chúng ta cây to đón gió, quan hệ thông gia với nhà nào cũng không thuận lợi, ngộ nhỡ Hoàng thượng nổi giận, giành trước hạ chỉ ban thưởng cho con một cô gái như Vô Diệm, con lo nửa đêm mở mắt kinh hãi ngã xuống giường, vẫn nên thôi đi.”
Trong lòng Tư Mã Vanh oán thầm: Nông cạn!
Vương Thuật Chi nghiêng tai dán trên cửa nghe ngóng, quay lại nâng chén trà nhỏ uống một hớp rồi đặt xuống, cầm ngọc Như Ý nhìn ra cửa gật gật, thấp giọng nói: “Mau theo ta ra ngoài.”
Tư Mã Vanh đi theo sau lưng hắn chuồn ra khỏi phủ Thừa tướng từ cửa phụ, leo lên một chiếc xe ngựa màu đen mộc mạc chạy nhanh ra khỏi Ô Y Hạng, rèm che bị gió thổi tung lập tức gây nên một trận xôn xao, mấy cô nương trẻ tuổi đểu chạy tới ném trái cây và túi thơm, ném xong lại cười chạy đi.
Vương Thuật Chi lắc đầu cười, đưa tay kéo kín rèm che, cho đến khi tới bên sông Tần Hoài mới lộ mặt, mang theo Tư Mã Vanh bỏ xe lên thuyền.
Trên thuyền hoa đã có tám mỹ nhân đứng đó chờ, có lẽ đã sớm được phân phó, nhìn thấy Vương Thuật Chi tới đều hành lễ.
Tư Mã Vanh sống trong thâm cung, chưa bao giờ thấy sông Tần Hoài náo nhiệt phồn hoa nên ngồi dưới đuôi thuyền thưởng thức một lúc, đến khi trời chiều biến mất mới đưa mắt nhìn quanh, hai bên chạm trổ từng bức họa, đèn lồng treo cao, ảnh ngược trong nước lan xa mười dặm, đẹp không sao tả xiết.
Vương Thuật Chi thích ý ngồi trên chiếu, cách một tầng màn che mỏng thưởng thức điệu múa của bốn mỹ nhân bên ngoài, còn bốn người khác ngồi hai bên chơi đàn sáo, tiếng nhạc du dương.
Tư Mã Vanh ngồi sau lưng hắn, cảm thấy không thú vị, chợt nghe hắn mở miệng: “Tám mỹ nhân này chính là phần thưởng của bệ hạ, ngươi thấy thế nào?”
“Bẩm Thừa tướng, tiểu nhân không nhìn kỹ.”
Vương Thuật Chi cười khẽ, nghiêng đầu nhìn qua y, “Sao không làm thầy đồ đi?”
Hai mắt Tư Mã Vanh khẽ nâng lên nhìn, thấy hắn như đang chờ mong nhìn mình, đành phải trả lời lần nữa, “Đàn động lòng người, dáng múa uyển chuyển, Bệ hạ thưởng cho Thừa tướng tất nhiên không tệ, xem cách màn sa vậy càng hứng thú.”
“Được!” Vương Thuật Chi khẽ gõ ngọc Như Ý, “Ngươi đã thích như vậy, đêm nay các nàng liền thuộc về ngươi.”
Mí mắt Tư Mã Vanh hung hăng nhảy dựng lên, có chút không biết nói sao.
Vương Thuật Chi cầm ngọc Như Ý chỉ vào ngực y, “Cởi y phục.”
“…..” Trong mắt Tư Mã Vanh hiện lên vẻ kinh ngạc, không hiểu nhìn hắn.
“Cởi y phục ra.” Vương Thuật Chi tràn đầy vui vẻ nói lại một lần nữa.
Xin mem đọc ủng hộ chính chủ LÊQĐÔN
Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Tư Mã Vanh lặng lẽ cởi áo ngoài, gió đêm cuối mùa thu thổi qua làm y cảm thấy hơi lạnh.
Vương Thuật Chi cũng đứng dậy dang hai tay với y: “Cởi giúp ta.”
“…….” Tư Mã Vanh đứng im tại chỗ một lúc rồi đi lên trước tay chân vụng về bắt đầu cởi đai lưng cho hắn, lại đi ra sau cởi áo dài cho hắn, hỏi: “Thừa tướng có gì phân phó.”
“Lại mặc vào cho ta.”
Dù Tư Mã Vanh có thể nhịn nhưng nghe nói như thế cũng không nhịn được trán nổi đầy gân xanh, ngay sau đó trong lòng khẽ động, bỗng dưng hiểu ra, vội buông áo choàng dài thêu chỉ bạc xuống, nhặt y phục vải thô của mình lên, nhìn hắn nói: “Thừa tướng chính là ý đó?”
Đôi mắt Vương Thuật Chi sâu kín nhìn y, cười khẽ: “Ngươi đã thông minh như vậy, chuyện phía sau không cần ta nói nhiều chứ?”
“Tiểu nhân sẽ chờ trên thuyền hoa cho đến khi Thừa tướng quay về.”
“Ừ.” Vương Thuật Chi vô cùng hài lòng, thay đổi y phục của hai người rồi nhét ngọc Như Ý trầm hương vào tay y, “Phần thưởng của ngươi.”
“Đa tạ Thừa tướng.”
“Ngươi chơi phần thưởng một lúc đi.”
“…....” Tư Mã Vanh từ lúc chào đời đến nay phát hiện chưa bao giờ sức chịu đựng của mình lại giỏi thế, nhẫn nhịn, “Đa tạ Thừa tướng.”
Vương Thuật Chi cười khẽ, lại đổi hài với y, xoay người rời khỏi khoang thuyền, lẳng lặng đứng trong bóng đêm một lúc, đã che giấu một thân khí phách tiêu sái, trong đêm tối đôi mắt như mã não không chớp động, cũng không chút ý cười, chỉ thấp giọng mở miệng: “Người tới rồi?”
Một người hầu bước lên trước hạ giọng nói: “Bẩm Thừa tướng, đã tới.”
“Ừm.” Vương Thuật Chi gật đầu, cúi đầu nhìn y phục trên người mình, đang muốn cất bước rời đi đột nhiên quay đầu lại.
Tay cầm màn che của Tư Mã Vanh dừng lại, nín thở, cho đến khi tiếng bước chân càng lúc càng xa mới vén màn lên, tìm thấy bóng dáng mờ áo của Vương Thuật Chi trong đêm tối, đợi hắn biến mất trong màn đêm mới buông màn che lần nữa, trở lại ngồi trên ghế trầm tư một hồi, nhặt điểm tâm trước mặt lên ăn.
Hết chương 4