- Trang chủ
- Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan
- Chương 107: C107: Quyền Thủ Ma (3)
Tác giả: Dương Hành Triệt
4
Tôi đã đến nhà Aree mấy lần. Jack đã bảo cho chúng tôi ba ngày nên chúng tôi tạm thời sử dụng nhà cô ấy làm nơi lánh nạn.
Tôi và Nguyệt Bính lầm lì nhìn nhau. Duang sống chết thế nào thì kệ ông ta nhưng Aree và đứa trẻ vô tội kia thì chúng tôi không thể bỏ mặc được.
Thế nhưng khổ cái là Nguyệt Bính chẳng biết gì về quyền Thái cả. Giờ nó nuốt con cổ thề kia rồi, kiểu gì cũng phải đấu với Jack. Vụ giao đấu này, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy vô vọng.
Nếu Jack là cái chìa khóa mở ra tất cả câu đố, vậy thì chúng tôi không thể vì cửa ải quyền Thái mà biến nó thành cái ổ khóa vĩnh viễn khôn g mở được.
"Bí Ngô, tao muốn nhờ mày một việc." Nguyệt Bính mở điện thoại. "Lúc nãy tao lên mạng tìm hiểu sơ sơ về quyền Thái rồi, ba ngày chỉ biết được vài ngón là cùng, nếu bắt chiêu nào cũng phải dùng quyền Thái thì chịu. Cho nên... "
Tôi không hiểu ý Nguyệt Bính, ngơ ngác nhìn nó. Nguyệt Bính gãi mũi: "Cho nên tao muốn mày dùng cách đấy."
"Không được." Tôi đã hiểu ra liền từ chối thẳng thừng.
"Không được cũng phải làm!" Nguyệt Bính đứng dậy tiến lại gần tôi. "Chẳng còn con đường sống nào khác nữa đâu."
Tôi dứt khoát từ chối: "Chiêu đó quá nguy hiểm, nhỡ có gì sơ sẩy thì mày sẽ biến thành thằng thần kinh đấy!"
"Tao thà thần kinh cũng không làm thằng chết nhát!" Nguyệt Bíng nghiến răng. "Với lại tao đã ăn cổ thề rồi, nếu tao không học được quyền Thái thì cuộc đời tao chỉ còn ba ngày nữa thôi."
Tất nhiên là tôi hiểu nhưng bảo tôi sử dụng cách này với thằng bạn thân nhất, tôi không làm được!
Trong hai cuốn sách nó đưa cho tôi có một chương tên là "Thời khắc quá âm", giới thiệu rất nhiều pháp môn kỳ lạ. Chương này nói rằng, trong cơ thể luôn tồn tại hai khí âm dương, khí dương là "sinh mệnh", khí âm là "linh hồn". Và cuốn sácg giới thiệu cách dùng kim bạc để lần lượt phong kín các dương mạch trên cơ thể, đưa dương khí tụ về Đan điền, sau đó lại dẫn âm khí ra khỏi cung Nê hoàn. Linh hồn rời khỏi cơ thể, sống trong thế giới âm. Do sự chênh lệch về thời gian của hai cõi âm dương, linh hồn trên thế gian một khắc ngang với sinh mệnh trên dương gian một giờ. Nói cách khác, linh hồn đó có thể làm những việc mà người bình thường không thể làm trong một khoảng thời gian ngắn. Nó tương tự như các pháp môn Năm hồn di chuyển, Thần du nghìn dặm trong truyền thuyết.
Thế nhưng hậu quả cũng rất nghiêm trọng, linh hồn thoát xác rất khó điều khiển. Nếu có chút sai sót, linh hồn sẽ không thể nào quay về thể xác được, thế là chỉ còn lại trên thế gian một cái xác trống không...
Vì thế, ngay đầu chương "Thời khắc quá âm", người ta đã dùng chu sa viết một dòng chữ: "Cẩn thận chớ dùng bừa."
Hôm ấy tôi và Nguyệt Bính đọc đến chương này còn nói đùa rằng, lúc ôn thi mà học được chiêu này thì tốt quá, chỉ trong một đêm mà ôn được toàn bộ đề ôn.
Không ngờ đến hôm nay, nó lại muốn dùng vào việc này.
Nhưng chiêu này tôi mới chỉ đọc lý thuyết chứ đã thực hành bao giờ đâu, lỡ sơ sảy để Nguyệt Bính có chuyện gì, tôi chết không hết ân hận...
"Mày nhanh lên được không?" Nguyệt Bính ngồi xuống ghế. "Chùng chình cứ như đàn bà."
Trán tôi mướt mồ hôi: "Nguyệt Bính, với tố chất của mày thì ba ngày cũng học được kha khá món quyền Thái rồi... "
"Mày nghĩ giống như truyện võ hiệp đấy à?" Nguyệt Bính dụi tắt điếu thuốc. "Thời gian có hạn, Bí đại hiệp nhanh tay lên cho tôi nhờ."
Trong đời tôi chưa bao giờ thấy tay mình nặng nề đến vậy, cầm cây kim bạc mà ngỡ như nhấc cây xà beng vài chục cân.
"Còn nữa!" Trong lúc tôi đang nghiềm ngẫm lại lý thuyết, Nguyệt Bính nói tiếp: "Bí Ngô, nếu chẳng may có sơ sẩy gì mà tao tâm thần thật thì mày cũng chẳng phải mang theo cái của nợ này làm gì cho mất công. Đằng nào tao cũng chả biết gì nữa, mày cứ chạy về nước rồi quên hết mọi chuyện trên đất nước này."
Mũi tôi cay sè: "Tao mà là cái loại bạc tình bạc nghĩa ấy à?"
Tôi cầm kim lên, lần dò huyệt đạo để đâm xuống. Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng chiêu này nhưng lại phải lôi tính mạng của bằng hữu ra cá cược...
Khi đâm đến mũi kim cuối cùng, tay tôi run lên bần bật, ướt đẫm mồ hôi, không còn sai khiến được nữa. Nguyệt Bính đã chìm vào hôn mê, mặt mũi trắng bệch như sáp, người lạnh như băng. Tim tôi đập thùm thụp như muốn vỡ.
Một luồng sáng mờ mờ từ từ tỏa ra từ trên đỉnh đầu Nguyệt Bính.
Trắng tinh khiết như những đám mây trôi trên bầu trời, lấp lánh những đốm sáng li ti. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy linh thức của con người. Trong sách nói, sau khi thoát ra khỏi cơ thể, dòng linh thức sẽ có nhiều màu từ trắng đến đen tượng trưng cho thiện ác. Linh thức của Nguyệt Bính vẫn mang màu trắng tinh khiết.
Luồng ánh sáng từ từ tụ lại thành hình người, dựa vào ý thức thoát ly ra khỏi cơ thể, âm khí của Nguyệt Bính chỉ nhìn chằm chằm vào những hình ảnh về quyền Thái trên màn hình điện thoại.
Ngồi đờ đẫn trong phòng, câm lặng đối diện với một linh hồn câm lặng. Tôi bỗng thầm tự hỏi, không biết linh thức của tôi có màu gì?
(Màu hoa cúc😂😂)