- Trang chủ
- Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan
- Chương 92: C92: Chiếc Thắt Lưng Xương Người (5)
Tác giả: Dương Hành Triệt
5
Dưới đây là lời kể của Thái Sâm trong lúc bị thôi miên. Do đầu óc không tỉnh táo nên logic lộn xộn, lời nói cũng hỗn loạn, tôi phải mượn bút ghi âm của Jack về nghe đi nghe lại mấy lần mới thủng ra để chỉnh biên lại.
Tôi rất thích phim kinh dị Thái Lan nên đã quyết định đi du học tự túc sang Thái Lan học nghề biên kịch. Nửa năm sau, tôi thuê một gian phòng tầm tầm ở ngoài trường. Nửa năm sau nữa, cô bạn gái có cùng chí hướng với tôi Nanthana cũng chuyển đến ở cùng.
Nanthana học chuyên ngành đạo diễn, lúc nào cũng mơ mộng giành được giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất tại Oscar. Có ước vọng là cái tôt, dẫu rằng ước này, theo tôi, không được thực tế cho lắm. Vì thế, tôi thường xuyên khuyên cô ấy hãy thực tế hơn nhưng cô ấy luôn bĩu đôi môi quyến rũ rồi bảo tôi nhất định phải giúp cô ấy. Tôi cũng đành bó tay, ai bảo tôi học biên kịch điện ảnh, lại là đạo diễn nổi tiếnh cơ chứ?
(Đúng là đồ trơ trẽn. Nghe đến đây, Nguyệt Bính chìa cho tôi mẩu giấy viết như vậy. Tôi gật đầu thật lực.)
Mấy hôm đó, Nathana nói đi thực tế rồi lặn mất tăm. Tôi cũng đã quen với cái kiểu chợt đến rồi chợt đi của cô ấy nên vẫn tiếp tục viết kịch bản như thường lệ.
Đêm nào cũng vậy, cứ mười hai giờ là tôi ra ngồi lì ở một quán cà phê suy nghĩ cấu tứ. Không chỉ bởi chủ quán là Sakda, bạn học của tôi mà còn bởi vì quán cà phê này có cái tên rất hợp với tôi : U Linh.
Quán cà phê rất yên tĩnh. Tôi thường nghi ngờ nếu tôi không đi, liệu quán cà phê có việc để làm không?
Tôi thích ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế sofa mềm mại, gọi một ly Royal Copeenhagen thơm nồng, mở máy tính xách ray ra gõ, hoặc chậm rãi, hoặc nhấm nháp.
Màn mưa xuân dày đặc và dịu dàng. Tôi giữ những giọt nước đọng trên quần áo, đi vào trong quán và nhìn thấy một cô gái đang ngồi đúng chỗ tôi thích nhất. Dưới ánh đèn lờ mờ, không nhìn rõ mặt, mọi đường nét đều nhạt nhòa đem lại một cảm giác ma quái khó tả.
Tôi nhíu mày nhìn cậu phục vụ. Cậy ta biết rõ mối quan hệ giữa tôi và ông chủ nên tôi cũng không cần rào đón và hỏi luôn: "Sakda đâu?"
Cậu ta vội vàng chạy lại, nói nhỏ với tôi: "Anh chủ nói mấy hôm nay có việc bận phải đi xa. Cô kia vào đây cứ khăng khăng đòi ngồi chỗ đó. Chà... anh biết mà, quán tôi buôn bán vốn đã ế ẩm... "
Tôi chỉ biết thở dài. Sakda là người số khổ. Vừa vào đại học, bố mẹ đã gặp tai nạn xe cộ chết cả, để lại cho cậu ta một căn nhà nát và một món tiền bảo hiểm. Anh chàng mơ ước trở thành nhà biên kịch nổi tiếng thế giới. (Sao mơ ước của ai cũng giống nhau thế nhỉ?) Nhưng ước mơ và hiện thực giống như hai bên đường ray chạy song song chẳng bao giờ gặp nhau. Thấy gia sản chẳng còn là bao, kịch bản viết ra chẳng ma nào nhìn đến đành mở quán cà phê để sống qua ngày.
Tôi xách theo máy tính tìm một chỗ ngồi, quay lưng về phía cô kia. Cậu phục vụ thở phào, vội mang đến ly Royal Copenhagen đã chuẩn bị sẵn, còn đưa cho tôi một cái hộp: "Anh chủ dặn lúc nào anh tới thì đưa cái hộp này cho anh. Anh chủ mua được ở một chợ đồ cũ, bảo là chắc chắn anh sẽ thích."
Tôi mở ra xem, là một móc khóa thắt lưng bằng đồng. Nhìn vào màu sắc và độ mài mòn, chắc cũng đã khác cổ. Trên móc khóa chạm một đóa hoa hồng rực rỡ, giữa bông hoa là một chiếc nhẫn tinh xảo. Bình thường tôi rất thích sưu tập nhữnc thứ đồ thú vị, thấy thứ này thì thích mê nên thay ngay móc khóa vào dây thắt lưng trên người.
Rồi tôi mở máy tính ra. Tôi đang viết kịch bản có tên là "Nữ nghệ sĩ chuột gặm" nhưng món quà bất ngờ khiến tâm trạng tôi xáo trộn. Tôi cứ nhìn chằm chằm vào file word mà không viết nổi lấy một chữ.
Màn hình tỏa ra thứ ánh sáng trắng bệch, tôi nhìn khuôn mặt người phản chiếu trên màn hìn bị bao trùm trong một luồng sáng trắng toát gần như ngả xanh, lờ mờ và méo mó rất lạ. Tôi vô thức đưa tay sờ lên mặt, cái bóng cũng giơ tay sờ lên mặt cho thấy nó đúng là cái bóng của tôi.
Ngoài quán mưa phùn mù mịt, gõ khe khẽ vào cửa kính, phát ra những tiếng ràn rạt dịu dàng. Những giọt nước tụ lại thành đủ mọi thứ hình thù kỳ dị, sau đó lại bị những giọt nước mưa xóa nhòa, chảy nhòe nhoẹt trên cửa kính, hòa trộn vào nhau giống như những hồn ma bị trói gô trong địa ngục đang giãy giụa muốn đào thoát.
Trong quán đang mở bài hát Uncbained Melody nổi tiếng từ thập niên 90 của thế kỉ XX The Righteous Brothers rền rĩ hát về mối tình giữa người và ma trong nền nhạc đệm réo rắt.
Khi không viết được, tôi thường châm một điếu thuốc lá, phóng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh sáng đèn phản chiếu mồm một cảnh tượng trong quán trên cửa kính đen khiến cảnh đường phố bên ngoài càng thêm tăm tối. Ánh sáng và bóng tối tụ lại thành khoảng không gian ba chiều kỳ ảo, nuốt chửng lẫn nhau.
Cứ nhìn mãi một thứ, ánh mắt rất dễ lòe nhòe khiến tôi bất giác sinh ra một suy nghĩ kỳ quặc.
Tôi bây giờ là chân thực? Hay tôi trong kính mới là chân thực? Khi tôi nhìn mình trong gương, người trong gương cũng nhìn tôi. Suy nghĩ của anh ta có giống tôi không? Khi tôi bỏ đi, anh ta có ngồi nguyên trong không gian tối đó tiếp tục lạnh lùng quan sát tôi hay không?
Tôi sực nhớ đến một cuốn tiểu thuyết kinh dị viết về một người con gái trong lúc chải đầu phát hiện ra mình hiện thực và mình trong gương không hề giống nhau. Khi cô rú lên kinh hãi, người con gái trong gương vén mái tóc đen dài, lộ ra khuôn mặt tái mét, nhìn cô mỉm cười một nụ cười đầy ma quái.