- Trang chủ
- Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan
- Chương 47: C47: Thần Rắn Hai Đầu (4)
Tác giả: Dương Hành Triệt
5
Tôi nằm trên giường, trằn trọc mãi không tài nào ngủ được. Mớ xác rắn ghê rợn vẫn ám ảnh tôi và cả cặp mắt rờn rợn lạnh lẽo hệt như mắt rắn của Chalerm nữa. Những lời thì thào của Wongsa cứ vẳng mãi bên tai tôi.
Lời Wongsa nói có thật không? Đúng là có ba sinh viên bị rắn cắn chết ngay trong căn phòng này? Chắc là đúng rồi, chứ sao tự dưng rắn ở đâu lại bò đầy hành lang thế? Tôi cảm giác rõ ràng là chúng đang muốn tìm kiếm gì đó. Chẳng lẽ... chúng đến tìm Chalerm?
Tôi nhìn vài cái giường trống trơn của Chalerm. Cậu ta mang mớ xác rắn đi đã gần hai tiếng rồi mà chưa thấy quay về. Ánh trăng thảm đạm rọi qua cửa sổ, in một hình tròn trắng bợt xuống mặt đất, quanh đường viền đen lờ mờ vết quầng nhàn nhạt giống như một đôi mắt rắn.
Tôi nhìn mà khắp người lạnh toát, tuy đang giữa hè mà gai ốc sởn khắp người. Tôi chìm nghỉm trong một nỗi sợ hãi khó tả. Có lẽ là ảo giác, hình như tôi nhìn thấy trên trần nhà từ từ nổi lên một cái đầu rắn to thù lù, từ từ há ngoác cái miệng đỏ lòm, từ từ thè cái lưỡi chẻ đôi, nhớt dãi thòng lòng nhỏ xuống. Mình rắn cũng dần dàn nổi lên nhưng trông như đã bị lọt mất da, nham nhở, trần trụi, thịt đỏ nát nhừ trộn lẫn với những mạch máu xanh két, phập phồng co đập.
Con rắn chậm chạp nhúc nhích trên trần nhà, từ từ cuộn mình lại, cái đầu từ từ thò về phía tôi.
Tôi kinh hãi ngồi bật khỏi giường. Drap giường ươt sũng một vệt lờ nhờ hình người, gáy tôi ê ẩm như vừa bị phang một gậy. Hóa ra vừa nãy tôi đã thiếp đi.
Chưa hết kinh hãi, tôi nhớn nhác nhìn lên trần nhà. Ngoài ngọn đèn, làm gì có con rắn nào? Tôi lắc mạnh đàu định nằm trở xuống bỗng sực nhớ ra lúc leo lên giường, tôi đã tắt hết đèn, sao giờ đèn lại sáng trưng thế này?
Tôi vội vàng nhìn sang giường Chalerm, thấy cậu ta đã lù lù ở đấy , quỳ ở trên giường, khỏa thân hoàn toàn, hai tay đan chéo trước trán.
Trước mặt cậu ta là cái bàn gỗ nhỏ, bên trên bày thứ gì đó.
Tôi nhìn kĩ, thấy đó là một pho tượng gỗ cao nửa thước mang hình thù của một con rắn, sống động như thật, thật đến nỗi khiến tôi giật thót mình, ngỡ là rắn sống. Nhưng ngay sau đó, tôi đã nhận ra, nửa dưới của mình rắn mọc ra hai cái chân người, trên cổ có hai cái đầu chẽ ra hai bên. Một cái là đầu rắn, một cái là đầu người - một người phụ nữ!
Tôi đờ ra kinh hãi. Hình như Chalerm không biết tôi đã dậy, vẫn lầm rầm những lời mà tôi nghe không hiểu nhưng âm điệu hình như rất quen thuộc, tôi đã nghe thấy ở đâu đó rồi thì phải.
Hình như, ấn sâc đó, na ná như tiếng kêu mà tôi đã loáng thoáng nghe thấy khi bầy rắn bị thiêu trong lửa.
Chalerm càng niệm nhanh hơn, bức tượng rắn hai đầu bắt đầu tỏa ra thứ ánh sáng xanh lam len lét, hắt lên vơ thee cậu ta rờn rợn.
Cảnh tượng ma quái khiến tôi muốn vỡ mật vì sợ, ngồi đờ ra không cả dám cựa quậy, chỉ cầu cho trời mau sáng để chạy đi xin ban giám hiệu được chuyển phòng.
Đúng lúc đó, tôi bỗng phát hiện ra, Chalerm đang biến đổi.
Mắt cậu ta từ từ nhọn hoắt, càng lúc càng giống hình tam giác. Vành tai từ từ chìm vào trong da đầu. Tiếp đến lông, tóc, lông mày, mũi, môi, hai cánh tay cứ như tan chảy vào trong cơ thể, không còn thấy đâu nữa. Hai chân cũng từ từ dính lại với nhau, cơ thể dần dà biến thành một khối thịt tròn trùng trục.
Chỉ có mái tóc là cứ từ từ dài ra, trườn xuống cơ thể trắng bệch, khe khẽ bò đi như sóng lượn trên da. Rồi từng sợi tóc hòa lẫn vào da biến thành những đường vân sin sít. Tôi nhìn mà khắp người nổi gai ốc, đầu óc đờ dại, mụ mị như kẻ mất hồn.
Thế rồi, từ những đường vân dày đặc, chúng từ từ sần lên thành những mảng vảy li ti trắng đục.
Chalerm đã biến thành một con rắn! Một con rắn toàn thân trắng bợt.
Con rắn trắng uốn éo trên mặt giường khiến drap giường bị vò lại thành một cục. "Bịch" một tiếng, nó đã rơi xuống đất, xoay quanh vài vòng trước đôi mắt đã đờ dại của tôi rồi từ từ đi lên bục cửa sổ, giơ đầu đẩy cánh cửa từ từ trườn ra ngoài.
"Á!" Sau khi chính mình chịu đựng một màn biến hóa kinh hoàng vượt quá sức chịu đựng của thần kinh. Đến lúc này tôi mới rú lên được một tiếng thất thanh, ngồi bật dậy.
Tôi há miệng thở hồng hộc. Lúc này trời đã sáng bảnh, ánh nắng chói chang chiếu vào phòng nóng hực. Tôi vội nhìn sang giươngg của Chalerm, cậu ta đang cuộn tròn trên giường ngủ ngon lành.
Đàu óc rối tinh rối mù, tôi không thể phân biệt nổi đâu là mơ đâu là thực nữa. Tôi véo mạnh một cái vào đùi, đau đến méo mặt thì mới biết là tôi tỉnh rồi.
Mơ trong mơ? Tôi đã gặp một giấc mơ kép?
Đúng lúc này, trong hành lang bỗng vọng lại tiếng gào rú kinh hoàng.