- Trang chủ
- Nhật Ký Hạt Dẻ
- Chương 13
Tác giả: Xích Ma ĐL
Đèo Pha Đin cách nơi họ ở tầm hai mươi chín cây, đi xe máy áng chừng mất bốn mươi lăm phút.
Bốn người họ thuê chủ khách sạn hai chiếc xe máy, hơn sáu giờ sáng đã xuất phát lên Đỉnh Pha Đin.
Ngồi sau lưng nàng, ngắm nhìn khung cảnh nên thơ, những thung lũng hoa trải dọc hai bên đường cùng cung đèo uốn lượn kéo dài tận chân trời, Hoa cứ tủm tỉm cười mãi thôi. Đưa tay lên cứ như chạm được vào quầng mây, gió lạnh se se thổi, đưa cái mùi thơm cây cỏ vào cánh mũi.
"Ngồi cẩn thận một chút."
Giọng nàng theo gió trở nên mỏng nhẹ, qua tai Hoa lại như vuốt ve. Cô thôi nghịch ngợm, vòng tay ôm chặt lấy eo của người đằng trước.
Tốc độ đi của nàng không nhanh, thế nên hai người phía trước đã bỏ xa tận một khoảng.
"Bộ đôi hậu cần kia cần sa thải gấp thôi." Cô thỏ thẻ vào tai nàng.
Qua gương chiếu hậu thấy nàng đang cười. "Được, khi về sẽ xử lý."
"Đừng nặng tay quá, em còn phải đòi ảnh của con hâm kia."
Đèo Pha Đin nằm trong hệ thống cao nguyên Tả Phìn, là một trong "Tứ đại đèo" vùng Tây Bắc. Tên gọi Pha Đin nguyên gốc xuất phát từ tiếng Thái – Phạ Đin. "Phạ" nghĩa là trời, "Đin" lại chỉ đất, hàm ý chính là nơi tiếp giao giữa trời và đất.
"Dốc Pha Đin chị gánh anh thồ
Đèo Lũng Lô anh hò chị hát
Dù bom đạn xương tan thịt nát
Không sờn lòng, không tiếc tuổi xanh."
Lại nghe nàng nói: "Nơi này hứng chịu nhiều trận oanh tạc bằng máy bay của thực dân Pháp, nhằm ngăn chặn đường tiếp vận vũ khí, đạn dược, lương thực của quân ta phục vụ chiến dịch Điện Biên Phủ. Cho nên đèo Pha Đin cũng có thể gọi là con đèo huyền thoại làm nên lịch sử nước nhà."
Hoa thật ra không có hứng thú với môn lịch sử, nhưng lúc này nghe nàng nói lại cảm thấy trong lòng bâng khuâng đến kỳ lạ.
"Giờ em mới cảm thấy cảnh đẹp nước mình đâu thua kém gì nước ngoài đâu. Sau này, mình đi nhiều nơi khác nữa nha cô."
"Em thích là được."
Hơn bảy giờ, họ dừng chân tại khu du lịch Pha Đin Pass.
"Hai người làm gì mà tuột hẳn ra sau vậy? Đi như rùa bò ấy."
Anh Nam và con Hiền đang gặm cơm lam, thấy hai người họ đi tới liền chất vấn. Nàng cũng không giấu diếm: "Có chuyện tâm tình. Đi chơi mà ai cắm đầu cắm cổ phóng bạt mạng như hai đứa không?"
"Rồi từ nay con Hoa có cô giáo chống lưng rồi, sợ gì rớt môn nữa đâu. Ôi cái môn Kiểm toán báo cáo tài chính của tôi..."
Hoa bật cười. "Mày thấy cô giống người thiên vị lắm hay sao?"
"Hừ, không phải luôn vậy à?"
"Thiên vị kiểu gì mà tao cũng chỉ đủ điểm qua môn Kiểm toán dự án đầu tư xây dựng cơ bản và Ngân sách Nhà nước vậy?"
"Ờ cũng có lý ha."
Nghe vậy, anh Nam bên cạnh nhăn mày. "Sếp ác ôn thật."
Mùa xuân là lúc thung lũng có nhiều hoa nhất. Mấy người họ đi dọc theo con đường mòn thoai thoải, ngang qua rừng thông thẳng tắp. Con Hiền lại bấm máy ảnh tanh tách, anh Nam cũng tạo dáng nhiệt tình. Thoáng chốc hai người họ lại vượt lên phía trước, chẳng màng tới Hoa và nàng.
"Mình chụp chung một kiểu đi."
Rừng thông lấp lánh ánh nắng buổi sớm, rọi xuống những hạt sương ẩm ướt vẫn đọng trên lá cây vô cùng thơ mộng. Hoa rút điện thoại, kéo lấy cánh tay của nàng.
Gương mặt nàng thoáng bối rối, hơi ghé đầu xuống nhìn vào màn hình điện thoại. Hoa mỉm cười, trong lòng vô cùng hạnh phúc.
Cuối cùng chẳng biết là chụp cùng cảnh đẹp, hay chỉ chụp nguyên hai người bọn họ nữa.
Được mấy kiểu ảnh, lại thấy mắt nàng đổi hướng, chuyển sang chăm chú nhìn Hoa.
Lần này cô đã thấy rõ, ánh mắt dịu dàng của đối phương qua màn hình điện thoại. Cả đời này, người duy nhất nhìn cô như vậy, chắc chỉ có nàng.
Hoa mỉm cười, bất ngờ quay sang hôn lên môi nàng.
Hàng mày thanh tú của nàng nâng lên kinh ngạc, nhưng chỉ vài giây liền đưa tay cầm lấy điện thoại, còn mình cúi đầu dịu dàng hôn lên môi cô.
Không phải lần đầu tiên, nhưng cảm xúc vẫn luôn như lần đầu.
Lưỡi len vào khoang miệng, nồng nhiệt quấn lấy nhau. Cảm giác ẩm ướt nóng bỏng đem lại khiến Hoa rơi vào mê man, chỉ biết vòng tay ôm lấy cổ người kia, dựa cả cơ thể vào nàng.
"Lần sau đừng hôn trộm nữa."
Nàng lưu luyến vuốt nhẹ bờ môi sưng mọng của Hoa, khe khẽ thì thầm.
"Nếu em cứ muốn như vậy?" Hoa ngây ngốc nhìn nàng.
"Vậy thì tôi rất khó lòng kiềm chế được."
Xung quanh đã có một vài khách du lịch kỳ lạ nhìn họ. Nàng bật cười, nắm lấy tay Hoa, hai người cùng chạy về phía trước.
Băng qua nhiều khóm hoa đủ màu sắc, trong mắt Hoa giờ cũng không thấy đẹp bằng nàng. Nhìn xuống nơi mười ngón tay đang đan lấy nhau, tự dưng sống mũi cay cay, miệng ngọt ngào nở nụ cười.
Cứ giống như một giấc mơ.
Họ chạy tới ngọn đồi chong chóng sặc sỡ sắc màu.
Gió nhẹ thổi, chong chóng khẽ quay. Đứng giữa khung cảnh nên thơ ấy, Hoa không nén được cảm thán: "Cô ơi, đẹp quá!"
"Ừm, đẹp thật."
Ánh mắt nàng vẫn không rời khỏi cô.
"Là khen cảnh, hay em vậy?" Hoa tủm tỉm cười.
Nàng đứng cách cô mấy bước chân, hơi nghiêng mặt dưới ánh nắng, khiến mái tóc hạt dẻ xoã tung càng thêm mềm mại. "Chắc là em đấy. Trong mắt tôi hiện tại chỉ có em."
Tự dưng trong đầu lại như văng vẳng bài hát ấy.
"Ngày anh thấy, thấy tim đập nhanh lúc bên em
Là anh đã biết, biết anh chẳng có một đường lui
Thấy, thấy như trạm xăng với ôtô
Vì gặp em là anh chỉ đổ mà thôi..."
Hoa bắt chước nàng, chắp tay sau lưng, nghiêng đầu tinh nghịch hỏi: "Vậy cô đã đổ em chưa?"
Nàng không đáp, chậm rãi đến bên cô.
"Đi, lên kia. Tôi muốn cho em thấy cái này."
Sớm đã bị nàng làm cho si mê, Hoa tuỳ ý để nàng nắm tay kéo lên trên con dốc.
Nàng ấn cô ngồi xuống một chiếc xích đu gỗ. "Em nhìn này." Nàng mỉm cười nói.
Theo tay nàng hướng ra phía xa, không ngờ lại thu vào mắt khung cảnh đẹp như tranh vẽ. Xung quanh mây trắng bồng bềnh trôi, vờn quanh vầng dương rực rỡ. Gió nhẹ thổi, như viết bức thư tình lãng mạn gửi gắm vào trời đất.
"Lần đầu tiên em thấy một nơi đẹp như vậy..."
Hoa ngồi trên xích đu, tựa đầu vào vai nàng chiêm ngưỡng cảnh sắc rực rỡ trước mặt.
"Thế giới quan của tôi vốn dĩ rất bình thường, cho tới khi gặp em." Nàng nắm lấy bàn tay của cô, dịu dàng hôn xuống một cái, "Giờ tôi thấy đất trời hơi nghiêng ngả, chắc vì em mà đổ rồi."