- Trang chủ
- Nghiện - Nguyên Hòa
- ChÆ°Æ¡ng 41
Tác giả:
Hứa Hòe Ä‘oán không sai, thuốc Lâm Thù à nói chÃnh là loại thuốc mà nà ng Ä‘ang nghÄ©.
Từ phòng tắm Ä‘i ra, Lâm Thù à ôm nà ng lên trên giÆ°á»ng.
"Vén váy lên." Lúc nà y Lâm Thù à đang quay lÆ°ng vá» phÃa nà ng nói. Hứa Hòe không nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của nữ nhân kia, nà ng chỉ biết lúc nà y, khi nghe thấy giá»ng nói của Lâm Thù Ã, mặt nà ng liá»n Ä‘á».
Tuy đây là thủ tục bôi thuốc cơ bản, nhưng có ai lại nói ra như Lâm Thù à không?
Hiện tại, vẫn là ban ngà y.
Sau đó nà ng được yêu cầu vén váy của mình lên.
Lâm Thù à đi qua tủ thuốc tìm loại thuốc mỡ đã mua lần đầu tiên cho Hứa Hòe, quay đầu lại thì phát hiện cô gái trên giÆ°á»ng vẫn bất Ä‘á»™ng, không có Ä‘á»™ng tÄ©nh gì, giống nhÆ° má»™t bức tượng Ä‘iêu khắc, đần Ä‘á»™n ngồi trên mép giÆ°á»ng. "Là m sao váºy?"
Cô sải bÆ°á»›c Ä‘i tá»›i, đứng trÆ°á»›c mặt Hứa Hòe, trong mắt mang theo nụ cÆ°á»i ôn nhu, nhìn ngÆ°á»i trÆ°á»›c mặt.
Hứa Hòe cá»±c kỳ xấu hổ, vÆ°Æ¡n tay kéo chặt váy ngủ, ngón tay Ä‘á»u trắng bệch, có thể thấy được nà ng Ä‘ang dùng sức. Nà ng muốn giả vá» bình tÄ©nh cùng tá»± nhiên trÆ°á»›c mặt Lâm Thù Ã, nhÆ°ng tá»±a nhÆ° khi xây dá»±ng tâm lý bạc nhược của nà ng trÆ°á»›c mặt Lâm Thù à thì rất nhanh liá»n sụp đổ, sau đó nà ng không thể không dùng bá»™ dáng chân tháºt nhất đối mặt vá»›i Lâm Thù Ã.
Ừm, chÃnh là căng thẳng thẹn thùng đến tá»™t đỉnh, đối mặt vá»›i nữ nhân trÆ°á»›c mặt mình.
"Tôi ..." Hứa Hòe không nói được má»™t câu hoà n chỉnh, sau đó láºp tức kinh hô má»™t tiếng, "A ..."
Không há» báo trÆ°á»›c, Lâm Thù à vÆ°Æ¡n tay vén váy nà ng lên, rèm cá»a sá»›m đã được mở ra, chỉ có má»™t lá»›p vải mà u cánh sen khẽ Ä‘ung Ä‘Æ°a trong gió. Ãnh nắng sáng sủa cùng chói mắt ngoà i cá»a chiếu và o toà n bá»™ phòng ngủ.
Cho nên, đôi chân dà i kia tá»±a nhÆ° phát sáng trong mắt Lâm Thù Ã, tháºm chà cô còn cảm thấy chói mắt hÆ¡n cả ánh nắng bên ngoà i.
Hứa Hòe không có cơ hội phản kháng, Lâm Thù à đã tách hai chân nà ng ra, là m thà nh tư thế khiến nà ng vô cùng xấu hổ.
"Tháºt sá»± bị thÆ°Æ¡ng a ..." Lâm Thù à thở dà i má»™t hÆ¡i.
Lâm Thù à giÆ°Æ¡ng mắt lên liá»n nhìn thấy khuôn mặt Ä‘á» bừng ngượng ngùng của cô gái nhá» trÆ°á»›c mặt, cÆ°á»i cÆ°á»i, nói má»™t câu khiến Hứa Hòe cà ng xấu hổ hÆ¡n.
Hứa Hòe không biết phải nói gì cho tốt, chỉ có Lâm Thù à má»›i có thể nói nghiêm túc nhÆ° váºy, còn coi nhÆ° là chuyện Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên. Äối mặt vá»›i Lâm Thù à da mặt dà y, Hứa Hòe vẫn tức giáºn lại khuất phục.
Nà ng cắn môi dÆ°á»›i không nói gì. Hứa Hòe cảm thấy hiện tại không nói gì cÅ©ng Ä‘á»u lúng túng, nà ng không có tố chất tốt nhÆ° Lâm Thù Ã.
Hứa Hòe nghiêng đầu nhắm mắt lại, cảm giác nhÆ° váºy có thể là m giảm Ä‘i sá»± tồn tại của cô, cÅ©ng không cảm thấy xấu hổ nhÆ° váºy.
NhÆ°ng sá»± tháºt đã sá»›m cho nà ng biết rằng khi nà ng nhắm mắt, mất Ä‘i thị giác, các giác quan của nà ng sẽ cà ng thêm rõ rà ng.
NhÆ° váºy có thể khiến ngÆ°á»i ta cảm nháºn được ở đầu ngón tay là nh lạnh, trong không khà có mùi vị ám muá»™i, còn có mùi thuốc mỡ nhà n nhạt. NhÆ° Lâm Thù à nghÄ©, còn có mùi thÆ¡m trên cÆ¡ thể của cô gái trÆ°á»›c mặt là m cô chút si mê.
Ba loại hÆ°Æ¡ng vị nà y trá»™n lẫn và o nhau, giống nhÆ° vô cùng khiêu khÃch thần kinh của cô, muốn là m cho cô phát Ä‘iên.
Lâm Thù à thá»±c sá»± không thoải mái, trên trán cô đã chảy ra má»™t tầng mồ hôi má»ng, đó là do nhịn quá sức.
Ngẩng đầu, Lâm Thù à nhìn vẻ mặt như bôi son của Hứa Hòe, thanh âm có chút bất lực, "Hứa Hòe, em ngoan một chút ..."
Hứa Hòe: "..." Hiện tại mặt đỠđến không thể hình dung, giống nhÆ° tôm luá»™c, lại giống nhÆ° bị than hồng nÆ°á»›ng chÃn, Ä‘á»u có thể cảm nháºn được tia nhiệt khà tá»a ra khi đến gần da thịt nà ng.
Lá»i nói của Lâm Thù à chẳng có tác dụng gì, nà ng vẫn "Ná»a bÆ°á»›c khó Ä‘i".
"Hứa Hòe, thả lá»ng." Lâm Thù à thá»±c sá»± bất lá»±c.
Giao tiếp không có kết quả, Lâm Thù à nhìn nà ng, Ä‘á»™t nhiên nghiêng ngÆ°á»i vá» phÃa trÆ°á»›c, dùng bà n tay còn lại nâng cằm của ngÆ°á»i kia lên, hôn lên môi nà ng.
Môi Hứa Hòe bị cắn, má»™t hồi bị Lâm Thù à cuốn và o trong miệng, nhẹ nhà ng gặm cắn, sau đó mút và o, dùng đầu lưỡi vuốt ve, cuối cùng lại cắn, dùng sức là m cho lòng ngÆ°á»i ngứa ngáy. Hứa Hòe không nhịn được, khẽ hừ má»™t tiếng, mang theo ý vị là m nÅ©ng.
Lâm Thù à dần dần cảm thấy tốt hÆ¡n má»™t chút, khóe môi cong lên má»™t vệt ý cÆ°á»i, ngón tay đến nÆ¡i cần đến.
"ƯÊ..." Hứa Hòe sá»ng sốt, thuốc mỡ lạnh lẽo, giống nhÆ° má»™t khối băng đẩy và o thân thể nà ng, nà ng không khá»i kinh hô má»™t tiếng. Sau đó, kinh hô ra háºu quả, chÃnh là nà ng đã cắn và o môi của Lâm Thù Ã...
Má»™t mùi máu tanh nhà n nhạt láºp tức lan ra trong miệng của hai ngÆ°á»i, Hứa Hòe không dám nhìn và o mắt Lâm Thù Ã, nà ng biết vừa rồi chÃnh mình cắn mạnh nhÆ° thế nà o ...
"Xin, xin lá»—i ..." Nà ng cúi đầu thấp giá»ng nói.
Lâm Thù à ngồi ở mép giÆ°á»ng, thẳng sống lÆ°ng, bà n tay đặt dÆ°á»›i cằm của Hứa Hòe đã thu lại, dùng ngón tay cái sá» sá» môi, trên đầu ngón tay xuất hiện má»™t vệt máu.
"Ha." Lâm Thù à khẽ cÆ°á»i má»™t tiếng, nhÆ°ng trong tiếng cÆ°á»i tá»±a hồ không có bất mãn, ngược lại còn có chút yêu thÃch, "Không nhìn ra, mèo con nhà tôi còn có thể cắn ngÆ°á»i!"
Hứa Hòe không biết nên nói cái gì.
A a a a, không muốn sống nữa!
Nụ cÆ°á»i trên mặt Lâm Thù à cà ng ngà y cà ng lá»›n, cuối cùng trá»±c tiếp cÆ°á»i ra tiếng, khiến Hứa Hòe ở trÆ°á»›c mặt không biết là m sao.
"Chị, chị không được cÆ°á»i!" Äối mặt vá»›i "cÆ°á»i nhạo" trắng trợn của Lâm Thù Ã, Hứa Hòe không thể không lên tiếng, nà ng nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn nữ nhân Ä‘ang cÆ°á»i, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu, nhÆ°ng lại Ä‘em nụ cÆ°á»i của Lâm Thù à vững và ng nhá»› kỹ trong đáy lòng.
Tháºt đáng yêu! Nà ng đã nghÄ© nhÆ° váºy.
Lâm Thù à dở khóc dở cÆ°á»i, biết Hứa Hòe bởi vì thẹn thùng má»›i nhÆ° váºy, nhÆ°ng cô giả vá» nhÆ° không biết chuyện gì, tiếp tục trêu chá»c ngÆ°á»i trÆ°á»›c mặt, "Sao tôi không được cÆ°á»i? Lẽ nà o, tôi nói dối sao? CÅ©ng không đúng ..." Cô cố ý kéo dà i âm tiết, sau đó Ä‘Æ°a tay trÆ°á»›c đó đã bôi thuốc mỡ ra trÆ°á»›c mắt Hứa Hòe.
Nụ cÆ°á»i trên khóe môi Lâm Thù à vẫn không có phai nhạt, cô thÃch thú quan sát từng phân biến hóa trên mặt của Hứa Hòe, thấy trong mắt nà ng có ngượng ngùng cùng né tránh, Lâm Thù à cà ng cao hứng hÆ¡n. "Hứa Hòe, đây là của em không phải sao?" Cô đến gần nói nhá» bên tai nà ng.
Mang theo đầu ngón tay là nh lạnh, cô leo lên bắp chân hÆ¡i trắng bệch kia, cho rằng đó là phÃm Ä‘Ã n trắng Ä‘en mà biểu diá»…n.
"Lâm, Lâm Thù Ã, dừng lại!" Hứa Hòe cố gắng là m cho giá»ng nói của mình không quá run rẩy, nà ng nhÆ° sắp khóc, thân thể giống nhÆ° không phải của nà ng, không thể khống chế được, "Chị..."
Khóe mắt Hứa Hòe treo một chuỗi nước mắt, trong mắt mang theo mê ly, dáng dấp kia, giống như dục cự hoà n nghênh.
Lâm Thù à bị nà ng chá»c cÆ°á»i, lý trà còn sót lại giống nhÆ° kÃp nổ của pháo ở bên ngoà i, bấm và o liá»n nhanh chóng bị đốt cháy, ngay láºp tức biến mất không còn thứ gì.
"Dừng không được thì là m sao bây giá»?" Cô thuáºn thế đá văng dép lê.
Sáng nay hoà n toà n bị "Lãng phÃ". Hứa Hòe định dà nh cả buổi sáng trong phòng táºp, không thể bá» bê bà i táºp cÆ¡ bản. NhÆ°ng nà ng không biết bà i táºp cÆ¡ bản đã được má»™t loại váºn Ä‘á»™ng khác thay thế, loại váºn Ä‘á»™ng nà y tuy mệt hÆ¡n bà i táºp cÆ¡ bản nhÆ°ng cÅ©ng kiểm tra Ä‘á»™ má»m mại của thân thể nà ng ...
Sau khi Lâm Thù à "Công kÃch" xong, cô ôm Hứa Hòe Ä‘i vá» phÃa phòng tắm, tắm rá»a má»™t chút rồi Ä‘i ra ngoà i, Hứa Hòe đã không thể mở mắt. Äêm qua nà ng bị dằn vặt đến rạng sáng, khoảng ba bốn giá» má»›i được nghỉ ngÆ¡i. Lúc nà y nà ng khống chống đỡ nổi nữa, tá»±a và o trong lồng ngá»±c của Lâm Thù à lại ngủ thiếp Ä‘i.
Nhìn Hứa Hòe Ä‘ang ngoan ngoãn nép và o trong ngá»±c mình, Lâm Thù à nhìn má»™t hồi liá»n có chút thất thần.
Vốn dÄ© cô muốn cùng Hứa Hòe Ä‘i ăn cÆ¡m, nhÆ°ng ngÆ°á»i nà y tá»±a nhÆ° trá»i sinh có sức hấp dẫn vá»›i cô, cho nên má»—i khi ở trÆ°á»›c mặt Hứa Hòe, tá»± chủ cùng lý trà của cô tá»±a nhÆ° không thể nà o dùng được.
Ãp lên nà ng, khi dá»… nà ng, Lâm Thù à hiển nhiên phát hiện mình sẽ cảm thấy vô cùng thá»a mãn vá»›i chuyện nà y.
Nà y xem nhÆ° hai ngÆ°á»i đã hòa giải rồi phải không? Lâm Thù à cân nhắc vấn Ä‘á» nà y, Ä‘iện thoại trên tay Ä‘á»™t nhiên rung lên. Cô nhấc lên nhìn, phát hiện đây là điện thoại của Hứa Hòe.
Tin nhắn ngay ở giữa mà n hình Ä‘iện thoại, vì tin nhắn ngắn nên Lâm Thù à nhìn má»™t chút đã Ä‘á»c hết. Cô khẽ nhÃu mà y, mở khóa máºt khẩu của Hứa Hòe.
-- Là m sao? Không có tiá»n trong tà i khoản?
Cô vừa má»›i Ä‘á»c xong, sau đó, trên Ä‘iện thoại lại có má»™t tin nhắn.
--Cô không cần mạng của Hứa Chu Vân sao? Hứa Hòe, lá gan của cô cũng lớn nhỉ? Cô nghĩ tôi không dám?
NgÆ°á»i gá»i tin nhắn cho Hứa Hòe không có tên, Lâm Thù à má»™t chút cÅ©ng không cảm thấy xem trá»™m Ä‘iện thoại của ngÆ°á»i khác là má»™t hà nh vi xấu, vẻ mặt nhà n nhạt, tìm lại tin nhắn hôm qua của Hứa Hòe cùng ngÆ°á»i kia. Lâm Thù à kéo kéo khóe môi, biểu hiện trên mặt trở nên ngÆ°ng trá»ng cùng khinh thÆ°á»ng.
Tuy rằng cô rất ghét Hứa Ba, nhÆ°ng Ä‘iểm nà y, coi nhÆ° Hứa Hòe Ä‘i tá»›i bên ngÆ°á»i cô, cô vẫn là má»™t tầng bất biến. Lục Kinh Châu có thể hiểu rõ rà ng, còn cô thì không thể hiểu được. Thế nhÆ°ng, so vá»›i Hứa Ba, cô cà ng chán ghét kẻ thứ ba chen chân và o hôn nhân của ngÆ°á»i khác hÆ¡n, cà ng cảm thấy không thể hiểu nổi má»™t kẻ vô liêm sỉ có tay chân là nh lặn nhÆ° Ôn ThÆ° Nhiên lại thÃch "ăn xin" mà sống.
Má»™t ngÆ°á»i nhÆ° váºy lại không biết xấu hổ đến quấy rầy cuá»™c sống của ngÆ°á»i khác, việc nà y khiến Lâm Thù à cảm thấy mình không hiểu lại rất tức giáºn.
Nhìn ngÆ°á»i trong ngá»±c Ä‘ang ngủ say, Lâm Thù à nhẹ nhà ng xuống giÆ°á»ng, cầm lấy Ä‘iện thoại của Hứa Hòe Ä‘i và o thÆ° phòng bên cạnh.
Lâm Thù à trá»±c tiếp gá»i và o dãy số trong tin nhắn.
Äầu dây bên kia có âm thanh chá», rất nhanh liá»n nhấc máy.
"Hứa Hòe, nghÄ© thông suốt rồi? Mau kiếm tiá»n Ä‘i, còn gá»i Ä‘iện thoại là m gì!" Giá»ng nói kiêu ngạo nắm chắc phần thắng của Ôn ThÆ° Nhiên truyá»n và o tai Lâm Thù Ã, láºp tức là m nữ nhân Ä‘ang cầm Ä‘iện thoại khẽ cau mà y.
Từ lúc nà o sinh ra má»™t nữ nhân dám dùng ngữ khà ngạo mạn nói chuyện vá»›i Hứa Hòe nhÆ° váºy, má»™t Ä‘iểm không có gánh nặng Ä‘i đòi tiá»n Hứa Hòe?
Trong mắt Lâm Thù à lá»™ ra tia lạnh lẽo, giá»ng nói của cô cÅ©ng thấp hÆ¡n tám quãng, "Tôi là Lâm Thù Ã."
Chỉ có năm từ, nữ nhân vẫn Ä‘ang nói chuyện ở đầu dây bên kia láºp tức im bặt.
Äôi khi Lâm Thù à cÅ©ng có thể biểu hiện rất kiên nhẫn, chẳng hạn nhÆ° cô đặc biệt kiên nhẫn khi thưởng thức lo lắng cùng sợ hãi không biết phải là m sao của đối phÆ°Æ¡ng.
Má»™t lúc lâu sau, đầu dây bên kia má»›i có má»™t giá»ng nữ yếu á»›t truyá»n đến, mang theo thăm dò cùng do dá»±, "Lâm, Lâm tổng."
Ôn ThÆ° Nhiên không biết chuyện gì xảy ra, tại sao Ä‘iện thoại của Hứa Hòe lại ở trong tay của Lâm Thù Ã? HÆ¡n nữa, cà ng quan trá»ng hÆ¡n chÃnh là , cô ta coi nhÆ° Lâm Thù à có ý gì đó vá»›i Hứa Hoè, nhÆ°ng bất luáºn nói thế nà o thì Lâm Thù à sẽ không ra mặt vì Hứa Vân Chu a!
Lâm Thù à mÃm môi, cô không thÃch ngÆ°á»i khúm núm nhÆ° váºy, rõ rà ng má»›i bắt đầu nghÄ© cô là Hứa Hòe còn tá»± đắc vênh váo, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu còn biểu hiện quá rõ rà ng nhÆ° váºy mà ?
"Ừm" Cô nhà n nhạt đáp lại, "Tìm Hứa Hòe có việc? Lại đòi tiá»n? Còn uy hiếp em ấy?"
Cô há»i liên tiếp ba câu Ä‘áºp và o ngÆ°á»i đầu dây bên kia, ngữ khà không có ná»a phần ung dung, sau đó chá» câu trả lá»i.
Ôn ThÆ° Nhiên định thần lại, cô ta không biết đến tá»™t cùng trong lòng Lâm Thù à nghÄ© thế nà o, nhÆ°ng xác định duy nhất chÃnh là Lâm Thù à không thÃch Hứa Ba, cho nên, cô ta muốn đánh cược má»™t lần.
"Cái kia, Lâm tổng, cÅ©ng không phải là tôi uy hiếp Hứa Hòe, ngà i xem không phải ngà i cÅ©ng rất oán háºn Hứa Chu Vân sao? Cho nên, tôi cÅ©ng là ... Nà y xem nhÆ° chúng ta cùng má»™t con Ä‘Æ°á»ng mà đúng không? Tôi, tôi cÅ©ng đặc biệt chán ghét ông ta a!" Nói xong câu cuối cùng, Ôn ThÆ° Nhiên tá»±a nhÆ° mang theo tâm tình chân thá»±c của bản thân, cô ta rất oán háºn Hứa Ba.
Dá»±a và o cái gì Ä‘á»u là con gái của ông, Hứa Hòe có thể đứng trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i khác, nháºn được giáo dục tốt nhất, được ngÆ°á»i ngÆ°á»i khen ngợi. Mà cô ta lại nhÆ° con chuá»™t chỉ có thể được má»™t nữ nhân không có quan hệ huyết thống chăm sóc?
Dựa và o cái gì Hứa Ba coi Hứa Hòe như bảo bối, còn cô ta thì lại như cỠdại?
Ôn ThÆ° Nhiên xÆ°a nay Ä‘á»u không phục.
Lâm Thù à cÅ©ng nghe được, cô vẫn là có chút khâm phục Ôn ThÆ° Nhiên, dù sao ngÆ°á»i không biết xấu hổ nhÆ° váºy tháºt sá»± Ãt có ai có thể sánh được. TrÆ°á»›c khi đến thà nh phố Thanh Phúc, cô đã từng Ä‘iá»u tra, biết Hứa gia có chuyện hoang Ä‘Æ°á»ng khó có thể giải quyết. Chỉ là không nghÄ© tá»›i ngÆ°á»i vốn không phải là vì tình yêu mà được sinh ra trên Ä‘á»i nà y, suốt mấy chục năm Ä‘á»u không cần lo cÆ¡m ăn áo mặc, lại còn có thể oán háºn ngÆ°á»i đã nuôi dưỡng mình.
Lâm Thù à không biết phải nói gì cho tốt, nà y xem nhÆ° là thăng má»… nhân, đấu má»… cừu* sao? Hiện tại Hứa Ba Ä‘ang nằm viện, không có năng lá»±c nuôi dưỡng cô ta, Ôn ThÆ° Nhiên liá»n không chút che giấu bạo lá»™ ra đê hèn, chuyện nà y nghe tá»›i cÅ©ng tháºt buồn cÆ°á»i.
(*) Thăng má»… ân đấu má»… cừu (å‡ç±³æ©, 斗米仇 ) Má»™t thăng gạo dưỡng ân nhân, má»™t đấu gạo dưỡng cừu nhân: Câu nà y có nghÄ©a là , nếu bạn ra tay giúp ngÆ°á»i, ngÆ°á»i đó sẽ xem bạn là ân nhân, nhÆ°ng nếu cứ giúp mãi thì há» sẽ xem chuyện bạn giúp há» là đương nhiên, không giúp nữa thì chÃnh là kẻ thù của há».
"Ha, cô nói Hứa Chu Vân a." Lâm Thù à quyết định thá»a mãn lòng hiếu kỳ của Ôn ThÆ° Nhiên, "Äúng là tôi rất ghét ông ta, nhÆ°ng nói thế nà o, so vá»›i má»™t ngÆ°á»i không biết xấu hổ, tôi cảm thấy Hứa Chu Vân Ãt nhất vẫn không là m tôi phát ngán. NhÆ°ng cô thì khác, rõ rà ng là con chuá»™t trong cống ngầm, váºy còn có thể đắc chÃ, phải chạy ra ánh mặt trá»i rêu rao khắp nÆ¡i, tháºt sá»± là m cho ngÆ°á»i ta chán ghét a!"
Cô nói rất ung dung, giống nhÆ° nói thá»i tiết hôm nay kỳ thá»±c cÅ©ng không tệ, ngay cả âm thanh kết thúc cÅ©ng có phần cảm khái.
Ôn ThÆ° Nhiên ở đầu bên kia, tay cầm Ä‘iện thoại đã toát mồ hôi, cô ta cảm thấy tá»±a hồ có gì đó không đúng, nhÆ°ng trong lúc nhất thá»i, cô ta không tá»± mình nắm bắt được.
"Lâm, Lâm tổng ..." Cô ta run rẩy nói, "Tôi, tôi không có ý đó, tôi chỉ là , gần đây có việc cần tiá»n ..."
Dù là giải thÃch hay biện há»™, chỉ cần lá»i nói ban đầu là dối trá sẽ chỉ khiến ngÆ°á»i ta cà ng nghe cà ng cảm thấy nhiá»u chá»— sÆ¡ suất.
"Không cần nói nữa, Hứa Hòe không nói gì, tôi cÅ©ng sẽ không là m gì. Thế nhÆ°ng cô nên nhá»› kỹ, nếu sau nà y cô còn liên lạc vá»›i em ấy, tôi sẽ không ngại Ä‘Æ°a cô Ä‘i nÆ¡i khác. Trên thế giá»›i có nhiá»u nÆ¡i không thiếu tiá»n, nhÆ°ng rất thiếu ngÆ°á»i." Lâm Thù à tiêu hao hết kiên nhẫn, không thÃch nghe lá»i bà o chữa của ngÆ°á»i kia, trá»±c tiếp cắt ngang lá»i của Ôn ThÆ° Nhiên, "À, còn nữa, muốn giải quyết Hứa Chu Vân thế nà o, đó là việc của tôi. Nếu cô là m cái gì trÆ°á»›c khi tôi cân nhắc, hoặc là nếu Hứa Vân Chu có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ Ä‘á»u tÃnh trên đầu cô, chÃnh cô tá»± lo lấy." Nói xong, cô không muốn để ngÆ°á»i bên kia biện há»™ thêm cái gì, trá»±c tiếp cúp Ä‘iện thoại.
Thuáºn tiện, xóa nháºt ký cuá»™c gá»i.
Sau khi là m xong việc nà y, Lâm Thù à quay lại phòng ngủ, Ä‘Æ°a Ä‘iện thoại lại cho Hứa Hòe, cô đã xóa tin nhắn đã nhìn thấy trÆ°á»›c đó, hiện tại vẫn còn má»™t tin nhắn chÆ°a Ä‘á»c. Ừm, là tin nhắn của Ôn ThÆ° Nhiên bị ép phải sá»a...
--Hứa Hòe, cô không cần Ä‘Æ°a tiá»n cho tôi, tôi cÅ©ng sẽ không liên lạc vá»›i cô nữa, xin lá»—i chuyện lúc trÆ°á»›c.
Lâm Thù à kỳ thá»±c cÅ©ng không hà i lòng vá»›i tin nhắn nà y, không có chút thà nh ý a, lại quá gượng gạo rồi! NhÆ°ng cô Ä‘ang nghÄ© lại chỉ số IQ của Ôn ThÆ° Nhiên, ừm, váºy cÅ©ng được rồi ...
--
Lâm Thù à đi xuống lầu, tiện tay cầm theo chén canh giải rượu đã nguá»™i lạnh trên đầu giÆ°á»ng, đêm qua vẫn chÆ°a uống má»™t ngụm.
Hứa Hòe vẫn còn ngủ say trên giÆ°á»ng, chu môi rÆ¡i và o trong mắt Lâm Thù Ã, để ngÆ°á»i kia chỉ cảm thấy nà ng tháºt đáng yêu.
Lâm Thù à vừa Ä‘i đến đầu cầu thang thì gặp Dì Tiá»n Ä‘ang bắt đầu nấu bữa trÆ°a.
Trên mặt Dì Tiá»n lá»™ ra ý cÆ°á»i, "Lâm tiểu thÆ°, tỉnh rồi sao? Canh giải rượu nà y là do Tiểu Hòe tá»± tay nấu, có phải mùi vị không giống không?" Nói xong, bà cÆ°á»i hai tiếng. Cái nà y coi nhÆ° hai ngÆ°á»i trong nhà đã hòa giải rồi phải không? Dì Tiá»n nghÄ© nhÆ° váºy, mặc dù lần đầu tiên đến ngôi nhà nà y, bà đã bị chủ nhân ở nÆ¡i nà y là m cho khiếp sợ. Chỉ là , sau đó Hứa Hòe xuất hiện, ngẫu nhiên thỉnh thoảng lại thấy hai mỹ nữ đồng dạng đứng chung má»™t chá»—, tá»±a hồ cùng khiến ngÆ°á»i ta cảm thấy vui tai vui mắt. HÆ¡n nữa, sau đó bà nhìn thấy Hứa Hòe khổ sở thấp thá»m bất an, cô gái kia còn cho rằng bản thân đã che giấu tâm tÆ° rất tốt, nhÆ°ng không biết má»—i đêm nà ng Ä‘á»u nhìn đồng hồ đã sá»›m bán đứng thế giá»›i ná»™i tâm của mình rồi.
Lâm Thù à sững sá» má»™t lúc, bÆ°á»›c chân xuống cầu thang mất Ä‘i tần suất bình thÆ°á»ng. Cô nhìn xuống bát canh giải rượu không khác gì bát canh thÆ°á»ng ngà y, sau đó ngẩng đầu nhìn Dì Tiá»n, "Hứa Hòe là m?"
ÄÆ°Æ¡ng nhiên cô biết Hứa Hòe là ngÆ°á»i nhÆ° thế nà o, tuy cái gì cÅ©ng không biết, nhÆ°ng nà ng cÅ©ng không phải là ngÆ°á»i có thể và o bếp. Dù sao, cái nà y, Lâm Thù à nghÄ©, tiểu thiên nga vốn có bản tÃnh kiêu hãnh nà y, rõ rà ng không dÃnh bụi trần gian a!
NhÆ°ng hiện tại, khi nghe nói bát canh giải rượu trong tay thá»±c sá»± là do Hứa Hòe là m, trong lòng cô có chút xúc Ä‘á»™ng không nói nên lá»i.
"Äúng váºy a!" Dì Tiá»n không thể nhìn ra khác biệt của Lâm Thù Ã, cÆ°á»i nói vá»›i Lâm Thù à vá» việc hôm qua Hứa Hòe chủ Ä‘á»™ng và o bếp. Bà không nhìn thấy Ä‘á»™ cong khóe môi của Lâm Thù à cà ng cao.
Lâm Thù à rất hà i lòng, cô nhá»› lại đêm qua mèo con kia kiá»…ng chân bÆ°á»›c và o phòng cô nhÆ° thế nà o. Ừm, nguyên lai là nà ng khả ái nhÆ° váºy.
Không chút suy nghĩ, Lâm Thù à ngẩng đầu lên, uống cạn chén canh trong tay lúc nà y đã nguội lạnh đến mức không còn tác dụng gì với cô.
Dì Tiá»n chứng kiến ​​cảnh nà y: "..."
Lâm Thù à không để ý tá»›i khuôn mặt đầy kinh ngạc của Dì Tiá»n, nhét cái bát rá»—ng và o tay Dì Tiá»n, ngữ khà có mấy phần dá»… chịu, "Ừm, mùi vị thá»±c sá»± không giống bình." nói xong, cô giống nhÆ° ngÆ°á»i không liên quan, ngồi trên chiếc ghế sofa quen thuá»™c, xem tin tức má»›i nhất.
Tin tức buổi trÆ°a vừa bắt đầu, quốc tế liá»n Ä‘Æ°a tin quốc gia D và quốc gia R bắt đầu tái chiến ở biên giá»›i. Lâm Thù à cầm Ä‘iá»u khiển TV, đặt tay lên lông mà y, xoa xoa, nhìn ngá»n lá»a chiến tranh trên mà n hình, má»™t bóng ngÆ°á»i chợt hiện ra trong đầu cô, cô cầm Ä‘iện thoại, gá»i cho má»™t ngÆ°á»i đã lâu cô không liên lạc.
Lâm Thù à đã chuẩn bị Ä‘Æ°á»ng kết nối không tốt, nhÆ°ng cô không biết lần nà y có phải do may mắn hay không, vang lên hai tiếng bÃp, thá»±c sá»± đã được kết nối.
Sau khi nghe Ä‘iện thoại, không khó nghe thấy "âm thanh ná»n" ở đầu dây bên kia rất ồn à o, xen lẫn vá»›i ngôn ngữ của nhiá»u quốc gia, Lâm Thù à có chút không nghe rõ. Chỉ là , tốt xấu gì cô vẫn nghe được má»™t thanh âm quen thuá»™c, ngữ khà cÅ©ng không xa lạ, "Äầu óc cáºu có vấn Ä‘á» sao? Lại gá»i cho tôi và o lúc nà y?"
Vừa mở miệng, chÃnh là má»™t giá»ng nhÆ° không khách khÃ.
TrÆ°á»›c sau mang theo chút thiếu kiên nhẫn mà Lâm Thù à biết, nhÆ°ng lại là m Lâm Thù à nở nụ cÆ°á»i.
Nếu nói trên Ä‘á»i nà y còn ai có tÃnh tình tệ nhÆ° cô, khả năng cÅ©ng chỉ có thể là ngÆ°á»i ở đầu dây bên kia. Cô không những không tức giáºn mà còn rất vui vẻ, "Há» Tri Hảo, cáºu vẫn chÆ°a chết a!"