- Trang chủ
- Nghiện - Nguyên Hòa
- ChÆ°Æ¡ng 11
Tác giả:
Lâm Thù à nói xong liá»n Ä‘áºp khung ảnh trÆ°á»›c mặt xuống bà n, ngón tay trắng nõn vá»— lên bà n, đầu ngón tay hÆ¡i Ä‘á» lên.
Äúng váºy, Lâm Phà m sá» dụng cô nhÆ° má»™t công cụ, những năm qua, cô đã chịu đủ rồi!
"Nghiệt chÆ°á»›ng! NgÆ°Æ¡i xem bây giá» ngÆ°Æ¡i nói cái gì!" NgÆ°á»i ở đầu dây bên kia hoà n toà n bị câu nói của cô là m cho tức giáºn, tiếng rÃt gà o qua sóng vô tuyến truyá»n tá»›i tá»±a hồ còn mang theo cả cÆ¡n phẫn ná»™ "Công cụ? NgÆ°Æ¡i cho rằng ngÆ°Æ¡i chÃnh là địa vị nhÆ° váºy sao? Tốt, tốt lắm, không ngá» con gái Lâm Phà m ta còn có má»™t mặt tá»± ti nhÆ° váºy, không phải bình thÆ°á»ng ngÆ°Æ¡i rất kiêu ngạo sao? Xem ra, những năm nà y, những lão sÆ° ta má»i đến Ä‘á»u không ra gì! Äầu óc toà n là bã Ä‘áºu!"
Nói xong, ngÆ°á»i bên kia không chá» phản ứng của ngÆ°á»i bên nà y, trá»±c tiếp cúp Ä‘iện thoại.
Lâm Thù à nghe bên tai truyá»n đến thanh âm "Äô đô", nụ cÆ°á»i trên khóe môi cà ng thêm trà o phúng.
Không phải sao? Trong lòng Lâm Phà m, chẳng phải cô là công cụ quản lý đắc lá»±c nhất được bồi dưỡng để con trai ông ta kế thừa sản nghiệp của gia đình sao? Những lá»i nhảm nhà nhÆ° váºy, là m sao cô có thể tin?
Lâm Thù à đột nhiên nhÆ° bị rút hết khà lá»±c toà n thân, ngẩng đầu, ngồi phịch xuống ghế xoay, nhìn trần nhà , tùy ý ném Ä‘iện thoại lên bà n, má»™t tay mở ngăn kéo bên trái. Cô lấy ra má»™t chiếc há»™p nhá» bên trong, mở ra, rút ra má»™t Ä‘iếu thuốc lá dà i nhá», kẹp và o đầu ngón tay, dùng tay còn lại châm lá»a.
Trong thÆ° phòng, cô không báºt đèn, kéo rèm cá»a lại, ngăn cách ánh sáng cùng hÆ¡i ấm từ bên ngoà i, bên trong tối om, chỉ thấp thoáng tà n thuốc Ä‘á» hoe to bằng hạt gạo.
Lâm Thù à hiếm khi hút thuốc, cô cÅ©ng hiếm khi ôm tâm tình phiá»n muá»™n trong lòng. NhÆ°ng lúc nà y, ná»—i Ä‘au cùng buồn bá»±c của cô không có nÆ¡i nà o phát tiết. Châm Ä‘iếu thuốc, nhÆ°ng không Ä‘Æ°a lên môi, chỉ đặt ở giữa hai ngón tay, chá» nó cháy hết.
Năm đó, lúc Lâm Mẹ qua Ä‘á»i, cô vẫn sống bên cạnh Phan gia ở thà nh phố Thanh Phúc. Lâm Thù à từ nhỠđã biết mình sinh ra trong má»™t gia đình không tầm thÆ°á»ng, nhÆ°ng cô không quan tâm đến những thứ nà y, chỉ cần có ngÆ°á»i quan tâm cô là đủ rồi. May mà cô có má»™t ngÆ°á»i mẹ hiá»n, coi nhÆ° có má»™t ngÆ°á»i cha má»™t năm không gặp và i lần cÅ©ng không sao, Ãt nhất, trên Ä‘á»i nà y vẫn còn má»™t ngÆ°á»i phụ nữ hết lòng yêu thÆ°Æ¡ng cô, quan tâm cô, coi cô nhÆ° bảo bối.
NhÆ°ng sau đó, ngÆ°á»i coi cô nhÆ° ngá»c đã qua Ä‘á»i, chết trong tình trạng trầm cảm trong bệnh viện.
Kể từ đó, thế giới của cô chìm và o bóng tối.
Lúc nà y, Phan gia xuất hiện, nữ chủ nhân có mối quan hệ tốt đẹp vá»›i Lâm Mẹ, cảm thấy Ä‘au lòng Lâm Thù à không có ngÆ°á»i trông coi. Khi cô dần cảm nháºn được lòng tốt mà thế giá»›i đã mang lại cho mình, cô lại bị Lâm Phà m đón vá».
Äến má»™t trang viên lá»›n hÆ¡n lại hoà nh tráng hÆ¡n, an ninh có thể so sánh vá»›i má»™t thanh ngói Ä‘Ã i. Dá»±a và o váºt chất phong phú, cô lại rÆ¡i khá»i ánh sáng má»™t lần nữa.
Sự lạnh lẽo cùng bóng tối bao trùm tuổi thơ của cô.
Giống nhÆ° má»™t đám mây Ä‘en, che kÃn bầu trá»i, ngăn cách má»i hÆ¡i ấm cùng ánh sáng mặt trá»i.
Khi nhà Phan gia bị diệt, Lục Kinh Châu trở vá» nÆ°á»›c cùng cô chịu tang, đứng ở nghÄ©a trang, Lục Kinh Châu từng há»i cô, Lâm Thù Ã, cáºu không rÆ¡i nÆ°á»›c mắt sao?
"Ha ..." Lâm Thù à gạt bá» tà n thuốc trong tay, má»™t tay chống trán, ma sát xÆ°Æ¡ng lông mà y, tháºt sá»± nhịn không được có chút Ä‘au.
Là m sao lại không rÆ¡i nÆ°á»›c mắt? NhÆ°ng cô thá»±c sá»± ở nghÄ©a trang của Phan gia, không rÆ¡i má»™t giá»t. Sẽ phẫn ná»™, sẽ khó chịu, sẽ thÆ°Æ¡ng tâm, sẽ cảm thấy bị đâm nhói. NhÆ°ng mà , viá»n mắt khô khốc, nÆ°á»›c mắt nhÆ° thuở chÆ°a thể hiểu hết thế gian còn muốn hÆ¡i ấm lại không còn tồn tại, khi bị giam cầm trong tầng hầm tối tăm, Ä‘á»u đã bị dùng hết.
Bi thÆ°Æ¡ng không chảy ngược dòng sông, sẽ chỉ là m dòng sông khô cạn. Bởi vì, bi thÆ°Æ¡ng ở phÃa sau tâm tình chÃnh là cảm giác mất mát.
"Lâm Phà m ..." Trong bóng tối, quanh thân nữ nhân phủ đầy mùi thuốc lá nhà n nhạt, lạnh lùng mở miệng, trong ngữ khà tá»±a hồ mang theo tá»± giá»…u, "Hôm nay là ngà y giá»— của bà ấy a ..." cô nghÄ©, có lẽ hiện tại nam nhân kia Ä‘ang chÆ¡i trò máºp má» cùng nữ nhân nà o đó bên ngoà i. NghÄ© đến đây, trong lòng Lâm Thù à liá»n lá»™ ra sát khÃ.
Cho dù không phải nữ nhân nà o đó bên ngoà i, lẽ nà o hiện tại Lâm Phà m ở nhà của nữ nhân kia đóng má»™t bá»™ phim kiêm Ä‘iệp tình thâm sẽ là m cô cảm thấy cao hứng sao? Lâm Thù à giÆ°Æ¡ng khóe môi, cảnh tượng nhÆ° váºy sẽ chỉ khiến cô cảm thấy muốn gϊếŧ ngÆ°á»i hÆ¡n thôi.
Trong ngăn tủ bên phải, cô mở ra, trong bóng tối bắt chÃnh xác những đồ váºt được đặt bên trong.
Vá» kim loại, dù là giữa mùa hè nhÆ°ng khi cầm trên tay liá»n có thể cảm nháºn được sá»± mát lạnh trên bá» mặt.
Lâm Thù à đột nhiên mở mắt ra, ngay cả trong bóng tối, tầm nhìn của cô vẫn rất tốt. "Cạch" má»™t tiếng, cô dùng tay trái đẩy băng đạn, láºt thiết bị an toà n, bá»™ đồng bị phÃa trên của khẩu súng được kéo lại, phát ra âm thanh khiến ngÆ°á»i ta không thể là m lÆ¡ trong không gian yên tÄ©nh. Viên đạn được đẩy và o nòng từ băng đạn sẽ được bắn ra. Thủ thế chỠđợi.
Cô từng có kÃch Ä‘á»™ng muốn gϊếŧ ngÆ°á»i kia, nhÆ°ng sá»± tháºt là cô muốn đối phÆ°Æ¡ng chết bao nhiêu thì nữ nhân kia lại muốn cô chết bấy nhiêu.
Nhiá»u năm nhÆ° váºy, vẫn chÆ°a có ai đánh bại được ai sao?
Lâm Thù à hai ba lần tháo dỡ súng, ngay láºp tức má»™t loạt các bá»™ pháºn được đặt trên bà n. Cô đứng dáºy khá»i vị trÃ, Ä‘i đến cá»a sổ, mở rèm cá»a. Ãnh trăng bên ngoà i nghiêng xuống, má»™t vầng sáng bao phủ lấy cô. Mà quanh thân món đồ chÆ¡i nhá» bằng bạc trên bà n cÅ©ng phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
"Cầu mong ngÆ°á»i ở trên thiên Ä‘Æ°á»ng được thanh thản." Lâm Thù à nhắm mắt lại, thấp giá»ng nói.
Äêm nay là má»™t đêm yên bình, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên Hứa Hòe không biết vừa rồi Lâm Thù à ở trong thÆ° phòng là m cái gì, cÅ©ng không biết nữ nhân kia suýt chút nữa đã nổi Ä‘iên. Lúc nà y, trong đầu nà ng chỉ có má»™t hình ảnh vô hạn lặp lại không ngừng.
Nà ng nhìn thấy Liá»…u Chân Chân đứng trên sân khấu mỉm cÆ°á»i rạng rỡ, nhìn thấy vẻ mặt của ngÆ°á»i kia mãn nguyện cầm chiếc cúp, nhìn ngÆ°á»i kia cúi đầu cảm Æ¡n má»i ngÆ°á»i, lại đáng tiếc cho nà ng.
Äúng váºy, tháºt đáng tiếc.
Hứa Hòe khổ sở nghÄ©, nà ng hiện tại xem là cái gì đây? Không là gì cả, đã mất tất cả rồi, nà ng còn cái gì nữa? TÆ°Æ¡ng lai, ở đâu? Có phải nà ng Ä‘á»u đã mất Ä‘i tÆ°Æ¡ng lai, Æ°á»›c mÆ¡, cuá»™c sống không?
-
Ngà y hôm sau, sáng sớm Hứa Hòe mang hai mắt như quả hạch đà o đi và o phòng bếp.
Hứa Hòe không quên hiện tại nà ng có phải là chủ nhân của căn nhà nà y hay không, nà ng cÅ©ng cần phải là m việc. HÆ¡n nữa, bệnh viện tốn rất nhiá»u chi phÃ, tÃnh ra, Lâm Thù à đã trả cho nà ng má»™t khoản lÆ°Æ¡ng cao.
Khi Dì Tiá»n Ä‘i và o bếp, ngoà i ý muốn nhìn thấy ánh đèn trong phòng. Bà vừa Ä‘i vừa gõ và o đầu chÃnh mình, lẩm bẩm: "Mình già rồi a, quên tắt đèn..." Còn chÆ°a nói hết ra, vừa bÆ°á»›c tá»›i cá»a đã nhìn thấy má»™t bóng lÆ°ng thon gầy Ä‘Æ¡n bạc ngồi xổm bên cạnh thùng rác trong nhà bếp.
"Hứa tiểu thÆ°?" Dì Tiá»n rất kinh ngạc, bà vá»™i và ng chạy tá»›i, muốn kéo Hứa Hòe Ä‘ang ngồi xổm nhặt rau dÆ°á»›i đất, "Cô là m gì váºy a! Những chuyện nà y không phải chuyện cô có thể là m, mau bá» xuống Ä‘i, để tôi để tôi!"
Hứa Hòe bấc giác nghÄ© chÃnh mình có mặt còn chá» chuyện gì cÅ©ng Ä‘á»u tá»›i tay Dì Tiá»n, nà ng nhÆ° tiểu thÆ° ngồi ở trên bà n chỠăn nhÆ° thế lại quá không đúng. Nà ng liá»n Ä‘oạt rau từ tay Dì Tiá»n lại, cÆ°á»i nhẹ "Tiá»n a di, con cÅ©ng giống nhÆ° dì, cÅ©ng được thuê, có cái gì mà không thể là m?"
Tháºm chÃ, nà ng còn tệ hÆ¡n má»™t ngÆ°á»i giúp việc được trả lÆ°Æ¡ng bình thÆ°á»ng.
Dì Tiá»n cau mà y không chịu thua, đẩy nà ng ra khá»i phòng bếp, "Hiện tại thân thể cô không tốt, nghe lá»i tôi, nghỉ ngÆ¡i trÆ°á»›c Ä‘i, sau nà y chúng ta lại nói. Chá» cô khá»e hÆ¡n, tôi sẽ không ngăn cô và o bếp nữa." Bà thá»±c sá»± cảm thấy Ä‘au lòng Hứa Hòe, từ khi Hứa Hòe đến Äình Cảnh, sau đó ở lại đây, bà cÅ©ng đã nhá» những ngÆ°á»i bạn giúp việc ở trong nhà phú thái thái nghe ngóng má»™t chút, Æ°á»›c chừng cÅ©ng biết là xảy ra chuyện gì.
Bà chỉ nghÄ©, má»™t cô gái kiêu hãnh nhÆ° váºy là m sao có thể chịu được sá»± sỉ nhục của Lâm Thù Ã. Sau khi biết cố sá»± trong nhà của Hứa Hòe, bà liá»n cảm thấy Ä‘au lòng.
Hứa Hòe nhất thá»i không biết phải nói gì, từ khi Hứa Mẹ qua Ä‘á»i, Hứa Ba lại hôn mê bất tỉnh, cÆ¡ hồ đã tháºt lâu nà ng không cảm nháºn được loại quan tâm nà y. Äá»™t nhiên xuất hiện hÆ¡i ấm khiến mÅ©i nà ng chua xót.
"Tiá»n a di." Nà ng cảm thấy cổ há»ng có chút ngứa, nhìn ngÆ°á»i đối tốt vá»›i mình trÆ°á»›c mặt, Hứa Hòe cÆ°á»i nhẹ, "Dì cÅ©ng đừng gá»i con là Hứa tiểu thÆ° nữa, gá»i con là Hứa Hòe Ä‘i, Hòe, là cây Hòe."
Cây hòe là biểu tượng của cát tÆ°á»ng, là cây nuôi sống cho cuá»™c di cÆ° xa xÆ°a của con ngÆ°á»i và tổ tiên. Năm đó Hứa Ba đặt cho nà ng cái tên nà y chÃnh là hy vá»ng cuá»™c sống của nà ng sẽ thuáºn lợi, bình an và may mắn. NhÆ°ng bây giá», nà ng tá»±a hồ đã cô phụ sá»± kỳ vá»ng của Hứa Ba. Bây giá», nà ng giống nhÆ° đã là m cho cuá»™c sống của mình trở nên há»ng bét.
Dì Tiá»n không biết trong lòng Hứa Hòe Ä‘ang nghÄ© gì, "Äược rồi, Tiểu Hòe, mau Ä‘i nghỉ ngÆ¡i Ä‘i."
Tuy Hứa Hòe không tiếp tục giúp việc trong bếp, nhÆ°ng nà ng cÅ©ng không có rá»i Ä‘i. Nà ng nhìn Dì Tiá»n là m việc, là m sao lúc trÆ°á»›c Hứa Mẹ có thể cam lòng cho con gái và o bếp là m việc. Äối vá»›i nấu ăn, kỳ thá»±c Hứa Hòe má»™t chữ cÅ©ng không biết. Vì nà ng không thể sống má»™t cuá»™c sống nhÆ° trÆ°á»›c đây nên nà ng phải thÃch ứng, bây giá» nà ng bắt đầu há»c lại từ đầu.
ChỠđến hÆ¡n tám giá», Lâm Thù à từ trên lầu bÆ°á»›c xuống.
Hôm qua cô hầu như cả đêm không ngủ, những ngà y nghỉ ngơi không tốt liên tiếp khiến sắc mặt cô cà ng khó coi.
Trong phòng tá»±a nhÆ° trà n ngáºp bầu không khà trầm mặc lại ngá»™t ngạt, u ám lại tÄ©nh mịch.
Hứa Hòe đứng bên bà n ăn, nhìn nữ nhân mặt không có cảm xúc kia, lúng túng hai giây rồi vẫn lên tiếng.
"Lâm Thù Ã, tôi có chuyện muốn thÆ°Æ¡ng lượng vá»›i cô." Vẻ mặt Hứa Hòe vẫn có chút do dá»±, nà ng đối vá»›i Lâm Thù à có chút kháng cá»± lại có chút sợ hãi. Loại sợ hãi đó, ngay cả oán háºn trong lòng cÅ©ng không đè xuống được.
Lâm Thù à ngẩng đầu, ánh mắt không há» dao Ä‘á»™ng, "Há»m?" Cô tá»±a nhÆ° Ä‘ang phát ra âm tiết Ä‘Æ¡n giản nà y từ mÅ©i.
Hứa Hòe không biết hiện tại tâm tình của cô nhÆ° thế nà o, nhÆ°ng nà ng không thể trì hoãn việc đến trÆ°á»ng, cho nên nà ng cắn răng tiếp tục nói: "Hôm nay tôi muốn đến trÆ°á»ng, nếu không có chuyện gì tôi sẽ tiếp tục sống ở trÆ°á»ng. Ở đây ngồi xe không tiện lắm, tôi ..."
"Không có gì bất tiện cả, tôi sẽ để tà i xế Ä‘Æ°a đón cô." Lâm Thù à đồng ý để nà ng tiếp tục Ä‘i há»c, nhÆ°ng cô từ chối nà ng sống trong khuôn viên trÆ°á»ng.
Hứa Hòe cÅ©ng muốn phản bác nếu nà ng sống ở trÆ°á»ng, nà ng có thể chi phối nhiá»u thá»i gian hÆ¡n, chÆ°a kể nà ng không muốn sống chung dÆ°á»›i má»™t mái nhà vá»›i Lâm Thù Ã. "Không cần phiá»n phức nhÆ° váºy ..."
Nà ng nhìn thấy Lâm Thù à đột nhiên dừng Ä‘Å©a, cÅ©ng không khá»i dừng lại.
Nữ nhân trÆ°á»›c mặt Æ°u nhã Ä‘Æ°a tay kéo má»™t tá» giấy lau khóe môi, sau đó cháºm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt không kiên nhẫn nhìn nà ng, sau đó Hứa Hòe liá»n nghe thấy cô nói:
"Thá»i Ä‘iểm tôi muốn ngủ vá»›i cô mà cô không có ở đây, đó má»›i là bất tiện."
Vừa nói xong, trên mặt Hứa Hòe liá»n mất Ä‘i huyết sắc.