- Trang chủ
- Mẫu Thân Xấu Xa Là Thần Y
- Chương 52: Chương 52:
Tác giả: Thiên Phương Phương
CHƯƠNG 52: BA TIỂU BÁNH BAO NGOAN NGOÃN
Edit: Lan Anh
Vì hiệu thuốc cách đây cũng không xa, Du Uyển với Du Phong thông báo cho phu xe một tiếng rồi đi bộ đến một hiệu thuốc tên là Quảng Nhân Đường.
Theo như tiểu nhị Thải Vân Hiên nói, Quảng Nhân Đường là hiệu thuốc có danh tiếng trăm năm, đời đời làm nghề y, truyền đến nay đã là đời thứ sáu, cửa tiệm của họ không lớn, vị trí cũng vắng vẻ nhưng có lẽ ở bên ngoài có thanh danh tốt, nên người đến mua dược hay khám bệnh đều rất đông.
Xem mạch là một nam tử trên dưới ba mươi tuổi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước mặt hắn có tới bảy tám bệnh nhân đứng chờ, khuôn mặt hắn lạnh lùng xem bệnh bắt mạch.
“Đại phu, mẫu thân của tôi chỉ cần uống thang thuốc này là có thể khỏi bệnh sao?” Một nam nhân mặc áo vải hỏi, hắn đưa mẫu thân đã có tuổi đến đây xem bệnh, bà bị phong thấp đã lâu, đầu gối đau đến nỗi không thể đứng thẳng được.
Đại phu nhàn nhạt ừ một tiếng: “Vị kế tiếp.”
“Đại phu... đại...” Nam nhân mặc áo vải còn muốn hỏi thêm, thì người đằng sau đã tiến lên một bước, lấy tay đẩy hắn qua một bên.
Du Phong nhíu mày nhìn, đại phu gì thế này? Quá qua loa!
Du Uyển không nói chuyện, ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái, dường như đối với loại sự tình này đã quá quen thuộc.
Đại phu khám bệnh hiệu suất rất cao, không bao lâu là đã đến phiên hai huynh muội bọn họ.
“Các ngươi ai là người cần xem bệnh?” Đại phu đang vùi đầu viết một phương thuốc cho người bệnh, cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi.
Du Uyển nói: “Không phải là chúng tôi, mà là đại bá của tôi, hai năm trước ông ấy bị té gãy chân, nhưng do không chữa trị kịp thời nên đến nay vẫn không có cách nào đi đứng bình thường, không biết Quảng Nhân Đường trước đây có trị liệu cho người nào có bệnh giống vậy không?”
Đại phu rốt cuộc cũng nhìn về phía bọn họ, ánh mắt nhìn hai người một vòng, cuối cùng dừng trên người Du Uyển: “Đã hai năm rồi sao?”
Du Uyển gật đầu.
“Không thể trị.” Đại phu tiếp tục cúi đầu viết phương thuốc.
Ra khỏi Quảng Nhân Đường, sắc mặt Du Phong rất khó coi.
Du Uyển an ủi: “Đừng nản, ở Kinh thành còn nhiều đại phu mà.”
Du Phong lại không thể nào lạc quan như nàng được: “Đại phu trên trấn đều nói...”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Uyển cắt ngang lời hắn: “Trên trấn còn chưa bán qua chất vải tốt như của mình đâu, sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân, đại phu trên trấn trị không hết, chẳng lẽ đại phu ở Kinh thành cũng không trị được sao, chúng ta lại đi qua hiệu thuốc khác hỏi, thiên hạ to lớn, sẽ có một vị thần y có thể trị cho đại bá.”
Du Phong muốn nói muội tìm được tự tin ở đâu vậy, nhưng nhìn đến đôi mắt tràn đầy kiên nghị cùng quật cường, một chữ hắn cũng không nói ra được.
Hai người đi qua các hiệu thuốc khác, cũng nhận được câu trả lời y như vậy, lúc đến hiệu thuốc thứ tư thì gặp phải một vị đại phu đã từng làm ở quân y, lão đại phu nghe hai người miêu tả xong cũng không đưa ra kết luận ngay mà sờ chòm râu bạc của mình: “Loại vết thương này thì ta không chắc, nhưng ta đã từng nhìn thấy người khác chữa, trước tiên hai ngươi cứ đưa người đến đây cho ta coi một chút.”
Hai người tâm tình thật tốt bước ra khỏi hiệu thuốc.
Du Phong tất nhiên là rất cao hứng, đã hai năm, hỏi qua vô số đại phu với lang trung, đây là đầu hắn cảm thấy có hy vọng trị chân cho cha.
“Bụng đói quá, đại ca, đồ ăn mà huynh mang theo đâu?” Du Uyển hỏi.
Du Phong sảng khoái nói: “Bánh cũng đã lạnh rồi, đại ca dẫn ngươi đi ăn ngon.”
Một khắc sau, hai người xuất hiện ở tửu lâu xa xỉ nhất Kinh thành – Vọng Giang lâu... nhưng là ngõ nhỏ bên cạnh.
Du Uyển ngồi trên cái ghế bị bập bênh, trước mặt là một cái bàn bị tróc sơn, đã không còn nhìn ra được màu sắc ban đầu, trên bàn để một cái chén lớn tựa hồ như chưa được rửa sạch, trong chén là một phần canh sủi cảo đen xì.
Như mặt chữ bên trên, không có sủi cảo, chỉ có canh.
Du Phong đưa ra hai cái bánh nướng đã bị lạnh đến cứng ngắc, tách ra bỏ vào trong chén nước canh: “Ăn mau đi, không sẽ lạnh mất.”
Du Uyển trợn trắng mắt.
Cách đó một bức tường, Vọng Giang lâu, cũng có người đang ăn canh sủi cảo.
Chỗ sủi cảo này nhìn qua là biết xa xỉ hơn rất nhiều, đây là dùng xương heo, vây cá, thịt ốc, măng mùa đông cùng với mười loại nấm dại làm nguyên liệu chính để nấu ra súp đặc, bên trong là thịt viên được làm vô cùng tinh xảo, sủi cảo tôm, sủi cảo trứng, vì để nguyên liệu nấu ăn trông tươi ngon hơn, bên trên tô mì còn bỏ một ít rong biển.
Riêng một bát ‘canh sủi cảo’ này đã có giá trị trăm lượng bạc.
‘Canh sủi cảo’ giá trên trời này được đưa vào phòng nhỏ chữ ‘Thiên’.
Bên trong Vạn thúc cùng với ba đứa nhỏ đang ngồi quanh một cái bàn.
Ba tiểu bánh bao hứng thú bừng bừng, con mắt mở to nhìn, không cần nói có bao nhiêu hưng phấn, lại nhìn Vạn thúc ngồi một bên, ông mang theo hai cái quầng thâm trên mắt, thần sắc tiều tụy, dường như chỉ trong một đêm mà già đi mấy chục tuổi.
Vì sao ông lại biến thành như vậy, vậy thì phải bắt đầu kể từ đêm hôm qua.
Yến Cửu Triêu đem ba đứa nhỏ về phủ Thiếu Chủ không được bao lâu thì tụi nhỏ tỉnh.
Chuyện đầu tiên chúng làm sau khi tỉnh lại là cho cha chúng nó ngâm nước tiểu, sau đó câu chuyện bắt đầu.
Vạn thúc nghĩ hài tử đã ngủ cả ngày, không ăn gì nguyên một ngày, nhất định là rất đói bụng, ông vội vàng kêu phòng bếp nấu một bàn đồ ăn ngon, nào biết mấy tiểu tử kia lại chạy ra ngoài sân, muốn bắt cũng không bắt được.
Yến Cửu Triêu thật khó khăn đem người bắt ngồi trên ghế, mấy tiểu gia hỏa mới lên lầu xuống ruộng kia lại bắt đầu nước mắt rưng rưng.
Ba khuôn mặt ủy khuất giống nhau như đúc, bộ dạng như vậy thật khiến tâm của người ta như bị vò nát.
Bọn họ còn chưa khóc thành tiếng thì nước mắt Vạn thúc đã rơi.
Yến Cửu Triêu không bị mắc mưu, uy hiếp nếu dám khóc liền cho người ném ra ngoài.
Ba tiểu gia hỏa lập tức không khóc.
Vạn thúc cho rằng lần này mấy đứa nhỏ sẽ chịu ăn cơm, ai ngờ chúng lại bắt đầu che bụng, bộ dạng giống như sắp không nín được phải đi ‘ngoài’.
Vạn thúc vội vàng đem người đi nhà xí.
Ba tiểu bánh bao sau khi ngồi lên bô thì không ôm bụng nữa, lông mày cũng không nhăn, thảnh thảnh thơi thơi nhìn trời.
Lần ngồi bô này là nửa canh giờ.
Vạn thúc hết cách.
Vẫn là hộ vệ của Yến thiếu chủ xách ba tiểu gia hỏa lên.
Nào biết hộ vệ vừa mới xách lên, liền nghe bủm một tiếng.
Xẹt xẹt... Đi ‘ngoài’ nhanh gọn lẹ.
...
“Không hổ là con của thiếu chủ a...” Vạn thúc múc canh sủi cảo, khuôn mặt tuyệt vọng nói.
Ba tiểu gia hỏa ầm ĩ một đêm, cho tới bây giờ cũng chưa ăn uống gì.
Vạn thúc cũng dỗ một đêm, đã sắp không chịu nổi.
Vạn thúc múc canh sủi cảo vào ba bát cơm trắng, múc lấy múc để, đầu gật lia lịa, cuối cùng gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Ba tiểu bánh bao thấy vậy liền bò lên trên ghế, mở cửa sổ ra, ghé vào bên bệ cửa sổ mà nhìn xuống dưới.
Du Uyển với Du Phong ngồi an vị ở bên dưới, uống một tô canh sủi cảo khó mà nói nên lời.
Du Phong nhìn nàng một cái: “Huynh đi mua hai cái bánh hành.”
Nói xong liền đứng lên đi.
Ba tiểu bánh bao leo xuống ghế, đi đến cái bàn bưng theo ba cái chén nhỏ, lanh lẹ đi xuống lầu.
Du Uyển kiên trì nuốt xuống canh sủi cảo, vừa nghiêng đầu liền thấy ba tiểu gia hỏa khỏe mạnh kháu khỉnh.
A?
Đây không phải là hài tử mà nàng cứu ở trấn Liên Hoa hôm qua sao?
Cốt nhục của thiên kim Nhan gia với Yến thiếu chủ.
Bọn họ vẫn còn mặc trang phục mà nàng tự tay thay, chỉ có quần là không giống thôi.
Kỳ lạ, sao chúng lại ở đây?
Hơn nữa chúng đều... bưng một bát cơm phong phú.
Cái bàn quá cao, ba tiểu bánh bao phải nhón chân lên mới có thể đem chén cơm của mình để lên bàn.
Để không tới nên canh có vẩy ra ngoài một chút.
Sau đó ba người đẩy chén cơm đến trước mặt Du Uyển.