- Trang chủ
- Luân Hồi Chuyển Phận
- Chương 5: 5: Tham Dự Bữa Tiệc Chi Ân
Tác giả: Bé Munw
Từ ngày hôm sau mỗi khi Kane rảnh là lại hướng dẫn Vera thực hiện các bài tập thể lực, từ đó hôm nào cũng vậy cứ chiều tối là Vera lại luyện tập ở sân sau đến khi phải chuẩn bị bữa tối mới đi nghỉ.
Dù là ngày nghỉ hay đi học Vera vẫn luôn chăm chỉ thực hiện những bài tập đó.
Tháng sau kì nghỉ hè sắp đến, Vera đã thành công tốt nghiệp trường trung học cơ sở với thành tích đứng đầu các môn tổ hợp kiến thức và là học viên cao cấp suất sắc nhất của cả võ quán.
Lúc này vào tháng 5, trời có cái nóng của mùa hè, vào giữa chiều Vera đang tập luyện trên sân sau nhà thì Kaza tới tìm, do từng nhiều lần cùng bố tới đây chơi nên Kaza cũng biết đại khái lối đi trong sân nhà Vera.
“Thì ra cậu ở đây, hèn gì mình đứng trước cổng gọi mãi mà không thấy cậu trả lời, chúng ta chuẩn bị đi thôi nếu muộn mới tới sẽ phải đứng xếp hàng đấy!”
Người chưa tới mà đã nghe thấy tiếng nói của Kaza vang tới Vera cũng nghỉ ngơi quay ra nhìn nói;
“Không cần phải vội vàng như vậy đâu, cậu vào nhà ngồi uống nước đợi tớ một lát, tớ phải tắm rửa đã, mới luyện tập một lúc mà mồ hôi khắp người rồi!”
Kaza lúc này mới đi ra tới sân sau sững sờ nhìn Vera, Vera lúc này mặc một bộ váy mỏng ngắn màu trắng, vì người đầy mồ hôi nên bộ đồ bó sát vào người làm lộ ra những đường cong tuyệt mĩ.
Kaza có thể nhìn xuyên qua lớp vải mỏng ướt nhẹp đó để thấy được hoa văn trên chiếc áo nội y màu đen đang che đậy hai quả núi, tuyệt tác của chúa trời:) Vì Vera đang mất sức nên thở mạnh khiến nó cứ nhấp nhô như mời gọi người khác lao tới thưởng thức vậy.
Vera thấy Kaza đứng sững người nhìn chằm chằm vào mình cũng không hiểu tại sao;
“Sao cậu nhìn tớ chăm chú thế? Mặt tớ dính cái gì à?”
Kaza lúc này mới bừng tỉnh, vội quay đầu đi chỗ khác cảm thấy khá xấu hổ nhưng cũng cố nhìn lại vài lần rồi vội nói;
“À… không sao đâu, cậu đi tắm đi, bây giờ mới 3 giờ, một tiếng nữa mới đi cũng không muộn, mình… mình vào phòng khách ngồi đợi cậu, cậu cứ thoải mái đi!”
Sau đó quay đầu đi chạy một mạch ra thật xa, Vera cũng nhíu mày;
“Nay cậu ta bị làm sao vậy nhỉ? Hay ăn phải thứ gì quá hạn rồi.”
Trong khi Vera đang tắm rửa thì Kaza đợi ngồi trong phòng khách, chưa bao giờ hắn cảm thấy bồi hồi, khó ở, nóng người như lúc này.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Vera trong tình trạng như vậy, bình thường Vera đã luôn rất cuốn hút rồi nhưng lúc nãy trong trạng thái đó, bộ đồ đó, như thể muốn người khác phạm tội vậy!
“Bình tĩnh lại nào Kaza, mày đang nghĩ cái quái gì vậy? Đó là bạn mày, bạn thân từ nhỏ của mày, con của người anh em sương máu với bố mày.
Không được nghĩ ngợi linh tinh nữa… phù, cuối cùng cũng bình tĩnh lại được, Vera ơi là Vera cậu biết cách dọa người khác thật đấy.”
Khi Kaza đang đấu tranh nội tâm thì Vera vẫn đang tận hưởng cảm giác thoải mái khi ngâm mình trong bồn tắm.
“Tuyệt quá… mỗi lần luyện tập mệt mỏi chỉ mong chờ tới cảm giác này thôi, cả tháng qua mình đã tiến bộ rất nhiều, bây giờ đây thân thể đã rất rắn chắc, chiến lực trong cơ thể cũng nhiều lên không ít.”
“Nếu giờ mình vận dụng toàn bộ sức mạnh đấu với Kaza, trong 5 phút chắc chắn có thể khiến cho cậu ấy phải van xin haha… nói mới nhớ, cậu ấy còn đang đợi mình ở ngoài phòng khách”
Một lúc sau Vera đã từ phòng ngủ bước ra với bộ dáng vô cùng hoàn mĩ, em mặc một bộ váy màu đen xám trông rất yêu mị.
Kaza thấy vậy cũng mỉm cười rồi hai người bắt taxi đi đến buổi hẹn.
Đối với Kaza thì bộ dáng này của Vera trông rất quyến rũ và quen thuộc, vì bình thường khi ra ngoài Vera luôn mặc đồ tối màu như đen và tím.
Nơi hai người đang tới là một buổi tiệc liên hoan do tổng bộ liên thông trường trong thành phố tổ chức, đây là bữa tiệc được tổ chức mỗi năm một lần nhằm cảm ơn và chi ân các em học sinh, sinh viên thuộc trung học cơ sở và phổ thông đã đóng góp công lao học tập của mình cho đất nước.
Buổi tiệc này có hơi hướng trưởng thành và giao lưu với lãnh đạo các trường khác nên các em sinh viên từ 14 tuổi trở lên mới được phép tham gia, có thể nói là học sinh cuối cấp 2 và toàn bộ cấp 3.
Vera và Kaza cũng đã vừa tốt nghiệp cấp 2 và sắp đủ 15 tuổi nên hiển nhiên được gửi giấy mời, đây cũng là lần đầu tiên hai người tham gia loại tiệc như thế này.
Đến nơi tổ chức bữa tiệc cũng đã gần tối, chiếc taxi dừng lại Vera và Kaza bước xuống xe, hai người đều ngạc nhiên vì trước mắt nhìn tới trong hội trường chật kín người.
Kaza cũng bắt đầu thấy hứng thú;
“Đông kinh khủng haha, đi vào thôi Vera,
chúng ta đi hội họp với lớp mình đã”
"Ừ khu vực bên trái kia có vài người trông khá quen, có thể khối của trường chúng ta ở bên đó.”
Hai người liền cùng nhau đi vào hội trường bữa tiệc, vì đông người nên di chuyển cũng không được nhanh cho lắm.
“Nhìn kìa đó chẳng phải là Vera lớp 9CD sao, wow xinh quá..”
“Em gái mặc đồ đen bên đó xinh chưa kìa.
Ừ xinh thật, hình như là người ngoại quốc”
“Con bé đằng đó trông ngon thật đấy, trông mặt búng ra sữa thế kia không biết bọn mình có dụ dỗ được không nhỉ? Mà thằng đi bên cạnh nó là ai thế? Trông nó đắc ý quá.”
“Ôi trời, sao bọn trẻ bây giờ phát triển nhanh vậy? Vòng 1 và 3 của nhỏ đó còn to hơn của ghệ tao nữa:(”
Từ khi bước vào hội trường Vera đã thu hút rất nhiều sự chú ý, rất nhiều lời bàn tán xôn xao.
Đa số là khen ngợi, ngưỡng mộ về sắc đẹp và ngoại hình, cũng có người nói xấu ghen ghét, có người nói ra những câu tục tĩu, cũng có người chạy tới muốn làm quen nhưng đều bị Kaza cản lại.
Thấy cảnh đó có nhiều người tưởng Kaza là bạn trai của Vera, Kaza lại rất thích điều này, nhìn những ánh mắt xung quanh; ghen ghét đố kị, không cam lòng, lườm cảnh cáo, dọa nạt, hâm mộ…
Cảm giác sở hữu một thứ vĩ đại mà ai cũng thèm thuồng làm Kaza rất đắc ý.
Hắn thầm quyết tâm; “Vera, sau này mình nhất định sẽ chinh phục được cậu!”
Khác với Kaza, Vera lại rất bình tĩnh, em cứ chậm rãi bước đi trên hội trường, bỏ qua hết những ánh mắt đang quét qua quét lại trên người mình, nhìn xung quanh xem cảnh vật, những vật tranh trí cũng rất bắt mắt.
Từ nhỏ mỗi khi Vera đến một nơi đông người đều như vậy nên em đã quen rồi, không chỉ Vera mà mẹ của em Xenia cũng bị như vậy, nên Vera đã luôn giữ được vẻ lạnh lung bình tĩnh giữa nơi đông người.
Người xưa từng nói; “Phụ nữ đẹp bình thường thì được chứ đẹp qúa lại không tốt” quả không sai.
Vì nhan sắc này mà đã khiến cho Vera gặp khá nhiều rắc rối mỗi khi đi chơi tại những nơi đông người!
“Này Vera mau tới đây, bên này nè.”
Những tiếng gọi của các bạn cùng lớp học đã truyền đến tai Vera.
“Cậu ấy đang đi đến đây rồi, nhìn thấy gì chưa? Đó là hoa khôi lớp 9CD bọn tớ đó, cũng có thể nói cậu ấy là hoa khôi của cả trường trung học cơ sở B912!”
Những tiếng nói truyện huyên náo khắp hội trường, góc trái hội trường là khu vực thuộc các lớp cuối cấp 2 của trường B912, trường mà Vera đã từng học.
“Các cậu đến sớm quá vậy, lại còn ầm ĩ thế này nữa”.
Vera nói.
“Không phải bọn tớ đến sớm mà là cậu đến muộn đó, Vera hôm nay trông cậu xinh quá, khi cậu xuất hiện và mọi người biết cậu học lớp chúng ta, đã có rất nhiều anh đẹp trai tới xin bọn mình số điện thoại của cậu đó, wow ngưỡng mộ ghê”
Vera nhíu mày nói; “Đừng bảo là các cậu cho bọn họ số của tớ thật rồi nhé”
“Có sao đâu chứ cậu có thể để không nhận số lạ được mà, bọn tớ cho cũng chỉ là để có thể liên lạc với mấy anh zai đó thôi, nếu không phải vì cậu thì sao những hot boy đó chịu để lại số liên lạc với bọn tớ chứ.”
Vera nhún vai; “Tùy các cậu thôi.”
“Haha chúng ta đi chơi đi, cậu xem bên đó có nhiều món ngon chưa kìa đến thử chút đi, hay qua bên đó chơi trò chơi kìa, nhanh lên lát nữa buổi biểu diễn bắt đầu là chúng ta phải ngồi im tại bàn ăn ở khu vực của mình đó!”
Hiện tại khắp các nơi trên hội trường bày rất nhiều đồ ăn nhẹ, kem, bánh kẹo, nước ngọt…vv
19 giờ tối người chủ trì lên sân khấu phát biểu rồi sau đó là liên tiếp những tiết mục văn nghệ đặc sắc, bữa tối cũng đã được bày ra trên các bàn ăn, mọi người ngồi ăn uống rồi đi lại khắp nơi trên quảng trường tìm đối tượng trò chuyện.
21 giờ tại một góc tối;
“Cậu sao vậy không vui à? Ở phía bên kia có khá nhiều trò hay đó, mình dẫn cậu qua đó chơi nhé”
Vera vẫn đứng im nhìn xuống những con cá đang bơi trong hồ nước, nói;
“Cậu biết tính tớ mà, tớ không thích những nơi đông người ồn ào như thế này, nếu không phải nể mặt cô chủ nhiệm tớ cũng chẳng đồng ý nhận thiệp mời đâu!”
Kaza vỗ vai Vera rồi thở dài;
“Đợi lát nữa bữa tiệc sắp kết thúc mình sẽ đưa cậu về, bây giờ còn hơi sớm nếu ta bỏ về sẽ bị người khác chỉ trích đấy.”
“Tớ hiểu, vì vậy tớ mới đứng ở đây!”
Kaza nhất thời cũng không biết phải làm như thế nào nên cũng chỉ biết đứng cạnh Vera, đối với một người tăng động ưa vui đùa như Kaza thì việc đứng im nhìn đàn ca bơi quả thật không thể nào chịu nổi.
Thay vì ngắm cá, Kaza đứng từ phía sau ngắm nhìn Vera, ánh trăng chiếu xuống khiến cho Vera giống như một thiên thần dưới ánh trăng vậy.
Đột nhiên, có vài tiếng bước chân đi tới chỗ này, Vera và Kaza đều quay đầu lại nhìn..