- Trang chủ
- Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị
- Chương 76: Kẻ Tham Thì Thâm
Tác giả: Tiềm Thủy Đích Oa Ba
Sau khi thử dò xét một lần, cuối cùng, hai người đó cũng xác nhận được bên trong lãnh địa không có người, và tỏ ra mừng rỡ khôn xiết.
- Thật tốt quá, bên trong lãnh địa không có người, chúng ta nhanh vào hủy diệt hạch tâm lãnh địa của hắn.
Một tên thanh niên với thân hình có chút gầy yếu vui sướng nói.
- Chỉ là những thứ này biết giải quyết kiểu gì bây giờ?Tên còn lại nhìn một sợi dây leo lớn vừa chui lên từ mặt đất bên cạnh mình, có chút do dự:- Ta có cảm giác đám thực vật này rất quái lạ.
- Đám thực vật này chỉ lớn hơn bình thường một chút thôi mà, có thể quái lạ ở điểm nào? Nếu không nhanh lên lãnh chúa nơi này sẽ trở lại đó!Thanh niên gầy yếu thúc giục.
Sau đó hắn ta cũng mặc kệ tên còn lại, trực tiếp mệnh lệnh cho cơ quan Người Sắt của mình xuyên qua đám dây leo thật lớn này vào đi vào trong rừng rậm đầy dây leo.
Bởi vì vừa rồi hắn đã nhìn thấy vị trí hạch tâm lãnh địa bên trong tường vây, nó ở cách không xa chỗ bọn họ đang đứng.
Chỉ cần xuyên qua tường vây, phá hủy hạch tâm lãnh địa, bọn họ sẽ dễ dàng lấy được tài nguyên bên trong lãnh địa này.
Người nọ thấy hắn ta đang muốn độc chiếm tài nguyên, cũng lập tức trở nên nóng nảy.
Sau khi đứng tại chỗ do dự một hồi, cuối cùng, sắc mặt người này cũng trở nên hung ác, trực tiếp ra mệnh lệnh cho Phủ Binh Đầu Trâu của mình đi theo vào.
Mà hai người bọn họ vẫn đang đứng bên ngoài chỉ huy binh chủng của mình ra tay hành động.
Nhìn bộ dáng thành thạo kia, chỉ sợ đây đã không phải lần đầu tiên hai người này làm loại chuyện ‘trộm nhà’ người khác.
Chỉ là bọn hắn không chú ý tới.
Không bao lâu sau khi binh chủng của bọn họ xâm nhập vào, đột nhiên bên trong rừng rậm dây leo nổi lên một mảng sương mù màu hồng nhạt, hơn nữa càng ngày càng nhiều, đảo mắt một cái mảng sương mù kia đã bao phủ binh chủng của bọn họ ở bên trong, thậm chí còn che kín tầm mắt bọn họ.
- Không tốt! Có mai phục! Mau trở lại!Hai người kia vừa có phản ứng đã lập tức cảm thấy vô cùng sợ hãi, sau đó bọn họ vội vàng mệnh lệnh cho binh chủng rút về, đồng thời cũng trực tiếp lui về phía sau đi ra ngoài, muốn rời khỏi phạm vi khói độc.
Nhưng giây tiếp theo, trong một trận âm thanh ầm vang long trời, vô số dây leo thật lớn đột nhiên phóng lên cao ngay phía sau bọn họ, kéo theo một màn bụi đất, sau đó đám dây leo này đã hoàn toàn lấp kín đường lui của bọn họ.
- Đậu xanh! Chúng ta trúng kế, mau chạy đi!Giờ này khắc này, hai người đã bất chấp suy nghĩ nhiều, bọn họ chỉ còn biết liều mạng chạy ra bên ngoài rừng rậm dây leo.
Nhưng không đợi bọn họ chạy vài bước, vô số dây leo nhỏ đã bò sát mặt đất, sau đó từ bốn phương tám hướng xông tới vây quanh hai người bọn họ.
Lúc này, binh chủng của bọn họ cũng bị một đám dây leo trói chặt, mạnh mẽ kéo vào giữa màn khói độc.
Chỉ thấy từ bên trong phát ra từng đợt tiếng gào thét thảm thiết, còn có âm thanh máy móc bị vỡ nát.
Đúng là không thể phản kháng!Sắc mặt hai người trắng bệch.
Căn bản bọn họ nghĩ mãi mà không ra vì sao lại có lãnh địa khủng bố như vậy? Nhưng bọn họ cũng chẳng còn tâm trí mà suy nghĩ lâu, chỉ biết ôm chặt mũi của mình rồi điên cuồng né tránh dây leo chạy trở về, muốn thoát khỏi nơi này.
Nhưng mắt thấy vừa tới bên cạnh rừng rậm dây leo, bỗng nhiên thanh niên gầy yếu nghe được bên người truyền đến một tiếng hét thảm thiết, đồng bạn của hắn đã bị bị vài cái dây leo cuốn lấy, lập tức gục trên mặt đất.
- Không! Cứu ta! Mau cứu ta! Ta chưa muốn chết!!Người nọ vừa kêu thảm thiết, vừa liều mạng giãy dụa.
Nhưng dây leo trên người lại càng ngày càng nhiều, chỉ chốc lát, hắn ta đã bị trói thành cái bánh chưng, sau đó bị kéo mạnh vào bên trong khói độc.
Tiếng kêu thảm thiết đã ngưng bặt ở phía sau.
…………Một màn khủng bố này khiến thanh niên gầy yếu lập tức bị dọa đến mức mặt cắt không còn giọt máu.
Hắn ta vội vàng mang theo bốn cơ quan Người Sắt còn sót lại, liều mạng chạy trốn, cuối cùng, hắn ta cũng thành công thoát khỏi phạm vi rừng rậm dây leo.
Ra ngoài, hắn ta cũng không dám quay đầu lại, lập tức lộn nhào vào bên trong mảnh rừng rậm cạnh đó.
Lúc này, hắn ta chỉ hận cha mẹ không sinh ra thêm cho mình vài cái chân.
Hiển nhiên, trong giây phút ấy, trong lòng thanh niên này đang ngập tràn hoảng sợ.
Thảm trạng khi đồng bạn bị kéo vào khói độc cứ lởn vởn trong đầu hắn ta, khiến cho hai chân hắn ta cũng bắt đầu không nhịn được run rẩy liên hồi.
Nếu không phải hắn ta chạy trốn nhanh, hơn nữa binh chủng máy móc không bị khói độc ảnh hưởng, chỉ sợ hắn ta cũng rơi vào kết cục ấy, bị chết bên trong phiến rừng rậm kia.
Hắn ta nghĩ mãi mà không rõ, tại sao ở nơi thế này lại có lãnh địa cường đại như vậy?Thậm chí cường đại đến mức hắn ta khó có thể tưởng tượng nổi!Điều quan trọng nhất là, cho tới bây giờ hắn ta vẫn chưa từng nghe tới!Bây giờ có cho hắn ta thêm một trăm lá gan, hắn ta cũng không dám lại gần địa điểm kia nữa.
Nhưng đồng thời, hắn ta cũng cảm thấy cực kỳ không cam lòng, không cam lòng bởi vì hắn ta bị tổn thất quá nhiều binh chủng ở nơi đây.
Phải biết rằng, hắn ta đã vất vả tích cóp biết bao nhiêu ma năng mới chiêu mộ được binh chủng cấp năm như vậy, thế mà chỉ một trận đã tổn thất hơn phân nửa, chẳng khác gì đả kích mang tính huỷ diệt.
- Hừ! Ta không đối phó được ngươi, chẳng lẽ người khác cũng không?- Chờ xem, ta muốn cho tất cả mọi người biết vị trí lãnh địa của ngươi!Thanh niên kia hừ lạnh một tiếng, vẻ sợ hãi trên mặt hắn ta dần dần trở thành hung tàn.
.