Tác giả: Tam Đồ Nguyệt Đế
"Xuống đi!"
Tư Minh Vi vô cùng không tình nguyện xoay người, mở cửa.
Cảnh Tình nhìn cô mặc bộ trang phục công sở chính thức trên người, tay cầm túi xách, ngồi trong xe rụt rè sợ sệt, nhìn kiểu nào cũng giống như phụ nữ nhà lành đang bị cô uy hiếp vậy.
Tối qua vừa về đến nhà, Tiểu đà điểu đã nằm ngủ trên sô pha, nhưng vẫn không quên nấu trà giải rượu cho cô.
Đà điểu ngốc, nghĩ rằng cô sẽ say rượu.
Tuy nói là vậy, nhưng trong lòng cô lại vui vẻ không thôi.
Kết quả sáng nay, cô ấy lại bắt đầu không được tự nhiên nháo với cô.
Còn việc gì ngoài việc sống chết cũng không chịu ngồi xe của cô, cuối cùng Cảnh Tình phải cứng rắn nhét cô vào trong xe mới ngưng.
Đến công ty, Cảnh Tình muốn kéo cô đi thang máy riêng, nhưng cô lại không muốn.
"Tổng giám đốc, tôi đi bằng cửa chính được rồi."
Tư Minh Vi không muốn vì cô, mà tạo ra ảnh hưởng không tốt cho Cảnh Tình.
Cô chẳng qua chỉ đơn thuần suy nghĩ cho Cảnh Tình, thế nhưng Cảnh Tình không hề nghĩ vậy.
Từ trước tới nay Cảnh Tình làm việc chưa từng quan tâm người ta sẽ nghĩ gì.
Thế nhưng cái cô Tiểu đà điểu này thì lại để ý.
"Em có xuống hay không?" Cảnh Tình tốt bụng hỏi lại lần nữa.
Tư Minh Vi rụt cái đầu vào cổ, từ từ bước xuống xe, bởi vì cô nhận ra hình như cô lại đang chọc giận cô ấy nữa rồi.
"Tư Minh Vi, em ngược lại cũng chịu xuống xe.
Làm sao, em định cả đời cũng không xuống ở trong tránh mặt tôi?"
Cảnh Tình hứng thú nhìn cô.
"Cảnh tổng, tôi là nhân viên của chị, ngồi xe chị đã là vượt quyền hạn rồi."
Tư Minh Vi lại lôi chuyện sếp tổng nhân viên ra nói.
Cảnh Tình chọt chọt cái đầu của cô.
"Tư Minh Vi, trong đầu em chúng ta chẳng qua chỉ là sếp tổng nhân viên thôi à? Vậy con gái em và con gái nuôi của tôi em xếp sao, vạch rõ quan hệ như vậy với tôi, ngay của con gái mình em cũng đem phủi sạch."
Oa, tổng giám đốc lời cô ấy nghe sao cứ thấy biến chất, giống như bảo mình đang muốn ruồng bỏ mẹ con hai người vậy.
"Tổng giám đốc, đừng chọt tôi nữa, đau!" Cô lộ ra bộ mặt đáng thương.
"Biết đau rồi à! Đầu quả dưa này ghi nhớ cho tôi, đừng mãi suy nghĩ những chuyện không đâu, tôi nói sao, em cứ làm theo như vậy.
Bằng không tôi chọt thủng nó luôn."
Cảnh Tình không quên hung hăng trừng cô một cái, tỏ vẻ uy hiếp.
A ô, Tư Minh Vi ôm lấy cái đầu của mình.
"Tổng giám đốc, đừng, tôi nghe lời chị, tôi muốn giữ cái đầu."
Thấy bộ dạng đáng thương này của cô, trong lòng Cảnh Tình lại mềm xuống, Tư Minh Vi a Tư Minh Vi, Nghiêm Yên quả thật nói không sai, em đúng là một quả hồng mềm, bóp một cái liền bể.
Sao trên đời lại có người nhát gan như vậy.
Nói tiếp thì, buổi sáng ở công ty các nhân viên đều sẽ tán gẫu một chút với nhau, về chuyện nhà cửa, vài người thì cố gắng ăn nốt bữa sáng đang dở của mình.
"Đinh" một tiếng, lúc thang máy mở ra, Cảnh Tình vẫn đang nắm tay Tư Minh Vi.
Nhân viên đứng trước cửa thang máy đều im lặng, lẳng lặng nhìn về phía người đứng bên cạnh tổng giám đốc.
Phản ứng đầu tiên của Tư Minh Vi là buông tay Cảnh Tình, sau đó cúi đầu chầm chậm ra ngoài.
Cảnh Tình cảm giác tay mình bị hất văng, vốn định phát tác, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy mọi người đều đang nhìn về bên này.
Vì vậy mỉm cười chào hỏi.
"Hello, các mỹ nhân, chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng, tổng giám đốc!" Nhân viên nào đó đáp lại làm rơi miếng điểm tâm vẫn còn đang ngậm nơi miệng.
Cô không nhìn lầm phải không, tổng giám đốc đi thang máy chung với cô gái kia, đó là thang máy dành cho tổng giám đốc ah.
Lẽ nào đó chính là nhân viên mới trong truyền thuyết...!cô nhân viên nữ A tò mò suy nghĩ.
Một màn vừa rồi, Hoa Linh đã nhìn thấy hết, cô nắm chặt tay, thấy dị thường nhức mắt.
Hơn nữa cô còn phát hiện, Cảnh Tình rõ ràng đối với việc cô gái kia buông tay, cảm thấy không vui.
Tư Minh Vi một đường đào thoát tới chỗ hành lang vắng người, hai tay vỗ lên má, nóng chết cô.
Tổng giám đốc quá to gan rồi.
Nhìn lại tay mình, nhiệt độ Cảnh Tình vẫn còn trên đó, trái tim cô lập tức nhảy lên "thình thịch" không ngừng.
Nguy rồi, mình nhất định lại bị sốt.
Tư Minh Vi suy nghĩ như vậy.
Điều chỉnh một phen xong, Tư Minh Vi sửa sang lại dáng vẻ, mới chạy đến bộ phận nhân sự báo cáo.
Ánh mắt Lâm Y Y lại quét qua gương mặt Tư minh Vi, cô là có thành kiến với Tư Minh Vi, loại này nhìn thanh thuần, nhưng thực ra lại rất không biết điều, là loại cô không thích nhất.
Nhưng đành chịu vì đó là quyết định của Cảnh Tình, cô cũng chỉ có thể nhịn trong lòng.
Tư Minh Vi bị nhìn chằm chằm, khắp người đều thấy không được tự nhiên, đại khái vì do lần phỏng vấn trước, cô có chút sợ hãi vị phụ trách phỏng vấn trước mặt này, sợ những lời như thế lại nhả ra từ miệng cô ấy.
"Lát nữa cô đi tìm Hoa Linh, thư ký Hoa, sau này chị ấy sẽ dẫn dắt cô."
Không nóng không lạnh buông một câu.
Thế nhưng nghe vào tai Tư Minh Vi, chính là bén nhọn.
Phiên dịch ra, chính là đừng lại ở đây lượn lờ trước mặt tôi.
Tư Minh Vi cơ hồ là dùng bộ dạng bỏ trốn rời khỏi bộ phận nhân sự, miệng to thở dốc không ngừng.
Hôm nay là ngày chính thức đi làm đầu tiên, cô nhất định phải kiên trì, sau này từ từ sẽ quen, cô tự thôi miên bản thân.
Hoa Linh là thư ký riêng của Cảnh Tình, nên cô có một gian phòng chuyên dụng riêng của mình.
Tư Minh Vi gõ cửa.
"Vào đi." Cửa đẩy ra.
Hoa Linh vừa dọn dẹp văn kiện, vừa dùng ánh mắt cẩn thận quan sát cô gái trước mắt.
Trẻ trung, đơn thuần.
Cảnh Tình ưa thích dạng này?
Cô không hiểu, cô gái trước mắt này tướng mạo bình thường, vóc người cũng vậy, còn quá nhỏ tuổi, lại quá mức đơn thuần, dáng vẻ như vậy làm sao có thể làm tốt công việc phụ tá bên cạnh Cảnh Tình.
Cô đối với Tư Minh Vi Là có cái nhìn soi xét, dù cô là một phụ nữ độ lượng, nhưng làm sao có thể độ lượng với tình địch của mình.
Nhưng cô cũng đã quên mất một điểm, đối tượng trong tình yêu và đối tượng trong công việc là hai chuyện khác nhau.
Tư Minh Vi giữ đứng tư thế.
"Hoa tỷ, chào chị, em là nhân viên mới, em tên Tư Minh Vi."
Haha, nói chuyện thôi mà cũng run nữa, vừa nhìn đã biết là tay mơ vừa bước vào đời.
"Chuyện về cô Cảnh tổng đã nói với tôi, sau này đi theo tôi.
Đúng rồi, lát nữa sẽ có khách hàng tới công ty, cô phụ trách tiếp đãi người ta đi."
Sau đó, Hoa Linh không tiếp tục để ý Tư Minh Vi, vùi đầu vào xem văn kiện trên bàn.
Tư Minh Vi đứng một mình cũng cảm thấy không vui, tự giác rời khỏi.
Vừa ra tới cửa liền nghĩ, cô chưa biết tên khách hàng.
Lại muốn gõ cửa tiến vào hỏi, nhưng lại do dự, hình như thư ký Hoa đang rất bận, nếu chỉ vì chuyện này quấy rầy cô ấy, có thể bị ăn mắng không.
Nhưng nếu không hỏi thì sẽ rất khó khăn, Tư Minh Vi đứng ngây ngốc một mình ngoài cửa, trong lòng thầm mắng bản thân vô dụng, sao lại nhát gan như vậy.
Xem như cấp trên không thích cô, nhưng chỉ cần cô luôn làm tốt bổn phận của mình là được, dù sao có được công việc này cũng không phải dễ dàng, là Cảnh Tình đã cho cô.
Cuối cùng, cô vẫn là cúi đầu ủ rũ xuống lầu, đi tới trước sảnh.
Trong đầu suy nghĩ cứ đợi ở đây, nếu có người tiến vào, đại khái nhìn theo cách ăn mặc cô sẽ biết được có phải khách hàng hay không.
Đợi một mạch đến giữa trưa, cũng không thấy ai tiến vào.
Sắp tới thời gian ăn cơm, nếu cô tự mình rời đi đi ăn cơm hình như cũng không được tốt lắm, Hoa tỷ cũng chưa thông báo cho cô.
Vẫn là cứ đàng hoàng đợi ở đây.
Không lâu sau, chỉ thấy vài ba nhân viên đi ra từ cửa thang máy.
Tư Minh Vi ngồi trên sô pha đại sảnh, yên lặng chờ.
Thời điểm Hoa Linh và Lâm Y Y lướt nhanh qua khu tiếp khách, Tư Minh Vi vốn định gọi cô lại, hỏi thử mình có thể đi ăn trưa không.
Nhưng Hoa Linh nhìn cũng không nhìn cô lấy một cái, liền như cũ cùng Lâm Y Y rời đi.
Tư Minh Vi phỏng đoán cô ấy không nhìn thấy cô, liền không để ý nữa.
Đến hai giờ chiều, bụng Tư Minh Vi kêu ọt ọt.
Quả thực không chịu được nữa, thì cô nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục tiến vào.
Tư Minh Vi tiến lên cung kính chào hỏi.
"Xin hỏi có phải anh đến tìm Cảnh Tổng?"
Tên đàn ông mặc âu phục nhìn thấy cô gái trước mắt có bộ dạng rất đáng yêu, liền đặt tay lên bả vai cô, cười híp mắt nói.
"Cô bé có phải người mới tới không, anh chưa gặp qua em bao giờ, em tên là gì vậy?"
Tư Minh Vi muốn tránh thoát bàn tay hắn, nhưng sức không mạnh bằng hắn.
"Tiên sinh, có thể trước bỏ tay ra không?"
"Haha, Cảnh Tình lúc nào cũng thông suốt, sắp xếp một cô bé như em tiếp đãi anh, không tồi không tồi, còn vờ vịt e dè làm gì, buổi tối anh sẽ dẫn em đi vui vẻ!"
Không ngờ tên đàn ông nhìn qua ăn mặc lịch sự, nhưng lại nói năng bừa bãi, Tư Minh Vi muốn tránh xa hắn, cô không muốn bị hắn đụng vào.
Thấy gã đàn ông lại đưa tay tới, cô liền vỗ tay hắn xuống.
Tên đàn ông bị đau, sắc mặt tức giận.
"Tiện nhân, dám đánh ta, biết ta là ai không? Đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!"
Tư Minh Vi biết người trước mặt là khách hàng của công ty, không thể đắc tội, nên liền nhận lỗi.
"Tôi xin lỗi, tôi không phải cố ý, nhưng thưa tiên sinh, có phải anh đã hiểu lầm chuyện gì không.
Tôi không phải là gái."
Tên đàn ông trở tay liền muốn tát cô.
"Cô cho rằng bổn công tử thèm loại con gái như cô à? Đàn bà muốn lên giường bổn công tử còn phải đứng xếp hàng!"
Tư Minh Vi vốn tưởng mình sẽ bị cái tát này giáng xuống, theo bản năng nhắm hai mắt.
Ai ngờ.
"Ai da! Đau chết ta! Buông tay! Đồ bán nam bán nữ này ở đâu lòi ra?"
Tên đàn ông cong người, liền muốn rút tay về.
Thương Lãng Thác dùng sức nắm cánh tay hắn lại, dường như muốn bẻ gãy.
"Ở đây không phải sàn nhảy, vị tiên sinh đây, phải chăng vẫn còn chưa tỉnh rượu?"
Lạnh lùng nhìn hắn, cô sao có thể cho phép đàn ông lại đi hà hiếp phụ nữ, đặc biệt còn là một cô gái nhìn qua gầy yếu như vậy.
Nói xong, cô gia tăng thêm lực, tên đàn ông cảm thấy cánh tay mình sắp gãy tới nơi, đau đến kêu gào.
"Buông tay tao ra! Mày có biết bổn công tử là ai hay không, bổn công tử..."
"Là Chu công tử chui từ trong thùng rác ra!"
Cả người Cảnh Tình tản mác khí tức âm lãnh.
Xuất hiện tại sảnh tiếp khách.
Tên đàn ông chợt thấy không ổn.
"Cảnh tổng, cô nói đùa rồi, mau cứu tôi! Tay tôi sắp gãy!"
Cảnh Tình nhướng mi nhìn Thương Lãng Thác, Thương Lãng Thác bừng tỏ.
"rắc" một tiếng, tên Chu công tử nào đó bị trật khớp tay.
Nước mắt nước mũi hắn cùng chảy ra, bất lực rũ tay xuống, rất không hình tượng ngồi bệt dưới đất.
Thương Lãng Thác phủi tay, thứ cặn bã, cô đụng vào còn ngại bẩn.
"Chu ăn hại, còn chưa cút xéo à! Là muốn tay còn lại cũng vứt đi sao!".