Tác giả:
" Vương gia thứ tội."
Văn Huân cùng Thẫm Ngụy không ai giải thÃch mà đồng thanh nháºn tá»™i,
Phiên Vân tuy muốn nói giúp hỠmột chút nhưng bản thân y không có lý do
gì để chen và o.
" Không biết cũng không thể trách các ngươi." Ngôn Phong nói: " VỠsau xem Lục Nhi cũng giống như ta."
Cả hai ngÆ°á»i Ä‘á»u không nói gì, chỉ có Văn Huân vẫn là m ra dáng vẻ
chẳng ngá» lén nhìn Phiên Vân má»™t cái rồi láºp tức lÆ°á»›t qua. Thẫm Ngụy
thấy vÆ°Æ¡ng gia tình trạng không quá tệ nhÆ° trong tin tức mình nháºn được, trong lòng cÅ©ng bá»›t Ä‘i phần nà o bất an. Cho dù vÆ°Æ¡ng gia cá» Ä‘á»™ng không
tốt, nhÆ°ng ngÆ°á»i nà y vẫn mãi là chủ tá» của hắn: " VÆ°Æ¡ng gia, chúng ta
bây giá» mang ngÆ°á»i Ä‘i. Trở vá» Thừa Viên Chức ngay cả hoà ng đế cÅ©ng không dám Ä‘á»™ng binh, cÆ¡ thể của ngÆ°á»i cÅ©ng có thể từ từ Ä‘iá»u trị."
" Không được." Ngôn Phong còn chÆ°a nói gì Phiên Vân đã lên tiếng ngăn cản, y giang hai tay chặn trÆ°á»›c ngÆ°á»i hắn: " VÆ°Æ¡ng gia bây giá» chÆ°a thể Ä‘i."
" Cô nói váºy là có ý gì, vÆ°Æ¡ng gia Ä‘i hay ở lúc nà o đến lượt cô cho
phép?" Văn Huân nhăn mà y, còn Ä‘ang muốn nói tiếp lại bị vÆ°Æ¡ng gia phÃa
sau tiểu cô nương kia nhìn cho câm miệng.
Phiên Vân nói: " Tuy ta không biết Thừa Viên Chức kia mà các ngÆ°á»i
nói là ở đâu, nhÆ°ng cÆ¡ thể vÆ°Æ¡ng gia lúc nà y vẫn còn rất yếu, miá»…n cưỡng có ngÆ°á»i đỡ Ä‘i nữa cÅ©ng chỉ có thể chuyển Ä‘á»™ng được má»™t Ä‘oạn ngắn. Bây
giá» lại muốn vÆ°Æ¡ng gia Ä‘i Ä‘Æ°á»ng xa, có thể là phải ngồi ngá»±a, ngÆ°á»i là m
sao chịu nổi chứ?"
" Lục Nhi cô nương." Thẫm Ngụy nói: " Chúng ta có thể và o hoà ng
thà nh, Ä‘á»™t nháºp được vÆ°Æ¡ng phủ đã là lần nà y hết sức nguy hiểm, chỉ cần
má»™t chút liá»n bá» mạng. Nếu cÆ¡ há»™i tốt nhÆ° lúc nà y lại không thể cứu
vương gia ra ngoà i, sau nà y chỉ sợ cà ng khó khăn."
Phiên Vân khó xá», y cÅ©ng biết Ngôn Phong rá»i khá»i chá»— nà y được cà ng
tốt, thế nhÆ°ng hắn bây giá» tháºt nhấc tay còn mệt má»i Ä‘au Ä‘á»›n. Y nghÄ© rồi lại cÆ°Æ¡ng quyết nói: " Xin lá»—i, ta biết các huynh Ä‘á»u muốn cứu vÆ°Æ¡ng
gia. NhÆ°ng bây giá» mang ngÆ°á»i Ä‘i không tốt, cho ta thá»i gian thêm ba...
không, là bốn tháng Ä‘i. Ta cố gắng giúp vÆ°Æ¡ng gia hồi phục tốt nhất, lúc đó cho dù phải Ä‘i Ä‘Æ°á»ng xa cÅ©ng không sợ nguy hiểm."
" Một tiểu cô nương như cô có thể là m được gì?" Văn Huân nói: " Cô là đại phu sao, có khả năng giúp vương gia đứng lên đi lại được?"
" Huynh tin tưởng ta, vương gia lúc ta đến vương phủ còn không thể
nói, không động được một đầu ngón tay. Ta đến vương phủ gần hai tháng,
bây giá» thì thế nà o? ta không phải đại phu nhÆ°ng vẫn có thể giúp ngÆ°á»i."
" Cô nÆ°Æ¡ng chắc chắn vÆ°Æ¡ng gia sẽ được giữ an toà n trong bốn tháng sau, sẽ không có mối nguy hại nà o cho ngÆ°á»i chứ?"
" Ta..." Phiên Vân ngáºp ngừng, đây đúng là chuyện mà y không thể hứa. Chỉ việc vÆ°Æ¡ng gia bị ép uống thứ thuốc đáng ngá» kia má»—i tháng, y cÅ©ng
chẳng có cách nà o, chỉ có thể khiến hắn chịu khổ đủ cách nôn ra. Nếu
tháºt sá»± những ngÆ°á»i Ä‘ang muốn hại vÆ°Æ¡ng gia mà ra tay, y không có khả
năng bảo vệ hắn.
Không khà trở nên im lặng, tưởng rằng việc đưa vương gia ra ngoà i xem như đã quyết định, không ngỠlúc nà y Ngôn Phong lại lên tiếng: " Lục
Nhi đã nói bốn tháng, nhÆ° váºy thì cứ đợi thêm bốn tháng Ä‘i."
" Vương gia, việc nà y quá nguy hiểm." Văn Huân nóng vội nói.
" Không sao." Ngôn Phong nghiêm mặt nhìn hắn: " Ta tin tưởng các
ngÆ°Æ¡i, vá»›i khả năng của các ngÆ°Æ¡i bốn tháng sau vẫn đủ có thể cứu ta vÃ
Lục Nhi ra ngoà i."
Äây rõ rà ng là ý tứ tÃn nhiệm của chủ tỠđối vá»›i thuá»™c hạ, thế nhÆ°ng
hiểu rõ Nháºt Minh vÆ°Æ¡ng gia. Hắn nói váºy Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên hoà n toà n tin tưởng tà i năng của bá»n há», thế nhÆ°ng để hắn tá»± mình nói còn không phải yêu
cầu hỠkhông được mắc sai lầm nhỠnhất, nếu có thì hình phạt cũng chẳng
tốt đẹp gì.
" Nếu vÆ°Æ¡ng gia đã nói nhÆ° váºy chúng ta cÅ©ng không còn cách nà o
khác." Thẫm Ngụy nhìn Phiên Vân: " Lục Nhi cô nÆ°Æ¡ng, vÆ°Æ¡ng gia phải nhá»
và o cô nương rồi."
" ÄÆ°Æ¡ng... Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên." Phiên Vân mỉm cÆ°á»i: " Äây là ý của ta, ta nhất định chăm sóc vÆ°Æ¡ng gia tháºt tốt."
Ngôn Phong nói: " Các ngươi trước hết trở vỠThừa Viên Chức, không
cần mang tình trạng của ta nói ra, hoà ng đế bây giá» vẫn cho rằng ta lÃ
má»™t kẻ sắp chết để hắn nắm là m lợi thế. Cùng vá»›i Ngá»c Trúc bà n luáºn qua, Thảo ÄÆ°á»ng quân tạm thá»i để hắn tùy ý là m chủ."
" Ngá»c Trúc quân sÆ° tà i trà hÆ¡n ngÆ°á»i, chúng ta từ khi vÆ°Æ¡ng gia xảy
ra chuyện Ä‘á»u do y ổn định tinh thần. Nếu không so vá»›i những ngÆ°á»i nôn
nóng tÃnh khà kia chắc chắn kéo quân là m loạn khắp nÆ¡i, chÃnh là muốn
chỠđợi vÆ°Æ¡ng gia. Chúng ta tin ngÆ°á»i sẽ không có chuyện, không bá» rÆ¡i
hà ng vạn tướng sĩ và nhân dân ở Nam địa."
" Äúng váºy vÆ°Æ¡ng gia." Thẫm Ngụy cÅ©ng đồng ý vá»›i Văn Huân nói: "
Chúng ta đợi ngÆ°á»i trở vá», sẵn sà ng hy sinh tÃnh mạng bắt hoà ng đế trả
lá»i cho hà nh Ä‘á»™ng của hắn."
Ngôn Phong không nói, hắn chỉ trầm lặng má»™t hồi sau thì gáºt đầu.
Phiên Vân nhìn thấy bá»n há» nhÆ° váºy má»›i hiểu ra đôi chút, lý do vì sao
trÆ°á»›c kia vÆ°Æ¡ng gia chịu nhiá»u Ä‘au khổ xác thịt nhÆ° váºy vẫn muốn tiếp
tục sống.
Không chỉ vì lòng tá»± tôn của hắn, Ngôn Phong kiên cÆ°á»ng nhÆ° váºy là vì bên dÆ°á»›i hắn còn có những thuá»™c hạ sinh tá». Nếu hắn tháºt sá»± chết mà vẫn bị kẻ khác lợi dụng, là m Ä‘iểm yếu không tồn tại Ä‘e dá»a tÃnh mạng của
biết bao kẻ khác. Mạng của hắn không chỉ của riêng hắn, kiên cÆ°á»ng nhÆ°
váºy cÅ©ng không trách.
" Các ngÆ°Æ¡i trÆ°á»›c Ä‘i khá»i, ngÆ°á»i bị Lục Nhi Ä‘uổi Ä‘i sợ rằng rất nhanh sẽ trở vá». Äừng để bị phát hiện, hoà ng đế có yêu cầu tất cả Ä‘á»u từ
chối, không cần lo lắng cho ta." Ngôn Phong nói.
Thẫm Ngụy đấu hai tay phÃa trÆ°á»›c: " Tuân lệnh vÆ°Æ¡ng gia."
Văn Huân luôn cảm thấy vÆ°Æ¡ng gia còn ở lại hoà ng thà nh ngà y nà o, nguy hiểm ngà y đó. Không chỉ sợ đến tÃnh mạng Ngôn Phong, mà còn cả Thảo
ÄÆ°á»ng quân và nhân dân Nam địa. Thế nhÆ°ng đã nháºn lệnh từ chÃnh vÆ°Æ¡ng
gia hắn sẽ không là m trái. Hắn hướng Phiên Vân nói: " Lục Nhi cô nương,
tại hạ lúc trước vì nóng vội mà đã mạo phạm, xin cô nương thứ lỗi."
" Văn Huân tÆ°á»›ng quân không cần lo, ta biết ngÆ°Æ¡i là vì lo lắng vÆ°Æ¡ng gia. Äổi lại là ta, cÅ©ng sẽ cẩn tháºn nhÆ° váºy." Phiên Vân cÆ°á»i vá»›i hắn.
" Váºy vÆ°Æ¡ng gia... tháºt sá»± có khả năng khá»e lại, có thể nhÆ° trÆ°á»›c kia?"
Không thể nói dối, Phiên Vân hơi cúi đầu, tỠvẻ lúng túng: " Ta cũng không nắm chắc, chỉ có thể là m hết khả năng."
" Không sao." Ngôn Phong nói nhÆ° an ủi Lục Nhi: " So vá»›i trÆ°á»›c đã tốt hÆ¡n nhiá»u."
Phiên Vân nghe váºy thì nắm bà n tay Ngôn Phong, y nói: " VÆ°Æ¡ng gia, ta nói tháºt vá»›i ngÆ°á»i. Tháºt ra khi còn nhá» bá mẫu và biểu ca tìm được ta,
há» Ä‘á»u theo há»c y lâu Ä‘á»i được truyá»n qua các thế hệ của tổ tông. Ta đã
có há»i biểu ca liệu có cách giúp ngÆ°á»i không, y nói vẫn còn phải chá» cÆ¡
thể ngươi tốt hơn sau đó tiến hà nh trị liệu mới biết được."
" Tháºt tế thá»i gian qua ta chăm sóc sức khá»e ngÆ°á»i tốt hÆ¡n, ngÆ°á»i có
thể nói lại cũng là nhỠvà o thuốc biểu ca đưa, ta mỗi bữa cơm của ngươi
Ä‘á»u có bá» và o. Ta không nói chỉ là sợ ngÆ°Æ¡i khó lòng tin được má»™t ngÆ°á»i
má»›i quen nhÆ° ta." Phiên Vân cố giải thÃch: " NhÆ°ng ngÆ°á»i đã tốt hÆ¡n đúng không? Váºy nên cÆ¡ há»™i có thể trị khá»i là rất cao, có thể ta là m chÆ°a
tốt nhưng..."
" Lục nhi, ta Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên tin nà ng." Ngôn Phong chặn lá»i Lục Nhi, hắn má»™t chút hy vá»ng, lại há»i: " Biểu ca của nà ng... tháºt sá»± có khả năng
trị khá»i cho ta?"
" Ta..." Phiên Vân Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên nhìn thấy hy vá»ng trong mắt hắn, y
không nói má»™t phần cÅ©ng là sợ Ä‘iá»u nà y. Giá»ng y cÅ©ng nhá» hÆ¡n: " Ta nói
rồi, không thể chắc chắn. Ta không muốn cho ngÆ°á»i hy vá»ng, sau đó lại
thất vá»ng."
Ngôn Phong trong mắt trà n đầy kinh há»·, hắn nghÄ© rất nhiá»u mình có thể trở lại nhÆ° xÆ°a, nhÆ°ng chÆ°a từng nuôi hy vá»ng. Hắn chân tay không hoạt
Ä‘á»™ng nhÆ°ng vẫn còn đầu óc, trà tuệ nà y. Không thể Ä‘Ãch thân cưỡi ngá»±a
cầm kiếm dẫn binh, vẫn có thể là m tốt vị trà chủ vương ra lệnh bà y mưu.
Cho dù rÆ¡i xuống táºn cùng của bá» vá»±c cÅ©ng không khiến Ngôn Phong khuất
phục.
Thế nhưng cũng không có nghĩa hắn quên được bản thân mình, hắn đã
từng dÅ©ng mãnh ra sao, cao ngạo thế nà o. Má»™t nam tá» từ tÆ°á»›ng mạo đến tà i trà đá»u khiến kẻ khác kiên dè, nữ tá» hâm má»™. Tay sức đủ sức nắm vạn
quân, chân đủ sức đạp ngã hà ng binh mã thế nhưng phải cam chịu ngồi sau
bà n, chỉ có thể duy nhất ra lệnh chỉ huy.
Nghe được đã có khả năng nà y lòng hắn là m sao không cao hứng, ngay cả hai ngÆ°á»i Văn Huân và Thẫm Ngụy tuy chÆ°a từng nói ra nhÆ°ng cÅ©ng hiểu
vÆ°Æ¡ng gia có ná»—i khổ gì. Bá»n há» không hẹn mà láºp tức cúi đầu trÆ°á»›c Phiên Vân, là m y bối rối: " Hai ngÆ°á»i là m gì váºy... ta... vÆ°Æ¡ng gia, bá»n
há»..."
Văn Huân lại là ngÆ°á»i lên tiếng trÆ°á»›c: " Lục Nhi cô nÆ°Æ¡ng, nếu tháºt
sự có thể chữa trị cho vương gia, ta nguyện vì cô nương là m bất cứ việc
gì."
" Ta... ta đã nói rồi, ta chỉ có thể là m hết sức, hÆ¡n nữa ngÆ°á»i có thể chữa trị cÅ©ng không phải ta."
" Không cần biết kết quả ra sao." Thẫm Ngụy nói: " Ta cũng sẽ mang ơn nghĩa nà y của Lục Nhi cô nương."