- Trang chủ
- Dị Thế Tà Quân
- Chương 720: Nhu tình đáng thương tâm
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
: Quyenps
Biên Tập
Lúc này, hắn vẫn tận lực duy trì Âm dương độn giữ trạng thái ẩn thân, tự nhiên là vô hình vô ảnh không tiếng động mà tiến nhập thạch động. Quân Mạc Tà ngẩn ngơ nhìn, mặt đất rất là khô ráo, cũng rất sạch sẽ, nhưng, nói như thế nào thì ở đây cũng không giống như là một nơi cư trú lâu dài của một nữ nhân.
Thiếu mùi vị son phấn của phụ nữ. Trong động hàn khí so với bên ngòai còn lạnh hơn vài phần. Vách động trơn truột phát ra thứ ánh sáng trong trẻo. Không cần xem kĩ Quân mạc Tà cũng biết, cái động này, trực tiếp là đào vào bên trong vạn năm huyền băng mà tạo ra một khoảng không!
Nhưng mà cái hang động này bên trong cũng khá rộng rãi và sâu, hơn nữa càng vào sâu càng khúc khuỷu ngoắt ngoéo, đến tận chỗ sâu trong cùng của động, Quân mạc Tà mới thoáng cảm thấy một chút cảm giác ấm áp.
Bên trái tận cùng bên trong, thấp thoáng thấy giường chiếu, đệm chăn được xếp gọn gàng tề chỉnh, mơ hồ có một chút ít hương thơm, thoang thoảng phiêu dật.
Bên phải có một chiếc bàn đá, ở giữa trung tâm động là một cái đệm cói, một người áo trắng dáng vẻ tịch mịch lẳng lặng ngồi trên nệm, mái tóc đen dài phủ lưng, mặt hướng phía phía bắc, vẫn không nhúc nhích.
Ngón tay Quân Mạc Tà chạm đến bề mặt trơn tuột của động bích thì đột nhiên có cảm giác lồi lõm. Nhìn kỹ thử, đã thấy cả bốn phía trên vách động, chi chít khắc đầy chữ. Quân Mạc Tà nhìn kỹ mà không khỏi trong lòng chấn động...
Là tên của Quân vô Ý! Khắc đầy ba mặt động bích, nét chữ tinh tế, xem ra chỉ dùng ngón tay mà khắc lên đá ; hơn nữa mỗi một chữ đều là rõ ràng cực kỳ, nét chữ như hoa, tinh tế tề chỉnh!
Muốn dùng ngón tay khắc chữ lên vách động huyền băng vạn năm, coi như là Thiên huyền đỉnh phong cường giả, chỉ sợ vị tất đã đủ khả năng! Mà Hàn Yên Dao lúc thời khắc tự giam mình ở nơi này, cũng hoàn toàn không phải là Thiên huyền!
Khi đó nàng cũng chỉ là một cô nương chưa tới hai mươi tuổi, cũng giống như Hàn Yên Mộng lúc này, hơn nữa gia đình thế gia nuông chiều từ bé, đâu có thể có Huyền khí tu vi thâm hậu như vậy? Đã như vậy, những chữ này lại đúng là hình thành từ khi đó?
Quân Mạc Tà trong lòng chấn động, hắn cẩn thận tỉ mỉ quan sát kỹ, một số chữ viết rõ ràng có ánh đỏ máu trộn lẫn, nghĩ tới, đúng là do móng tay cọ sát lên đá mà xuất tiên huyết...
Nhìn trong thạch động này bài biện giản đơn tới cực điểm, trông cái thân ảnh nhỏ bé và yếu ớt kia, còn có chữ tên Quân Vô Ý tràn ngập khắp các mặt động. Tất cả mọi thứ, không cần nói cũng hiểu. Quân mạc Tà sống mũi thấy cay cay, một cỗ nhiệt khí cổ quái bốc lên đầu, tựa hồ là một trận thương tâm đến bốc hỏa...
Lời lẽ không nói hết tình!
Hàn Yên Dao đó trong lòng chỉ có Quân tam gia!
Tự nhận là vợ chú ba!
Dạ dạ vọng Thiên hương
Kim sinh bất hồi đầu!
Thiên hương hằng đêm ngóng
Kiếp này không đổi lòng!
( tác giả không biết làm thơ hay mình thơ văn dở tệ nhỉ, hi hi)
Nữ nhân này, quả nhiên là cả đời chưa từng hối hận mà đổi lòng!
Quân Mạc Tà nhẹ nhàng nghiêng mình ngó theo hướng nàng đang chăm chú nhìn lên tấm thạch bích, không khỏi trong lòng chấn động!
Trên thạch bích tề tề chỉnh chỉnh là linh vị của bốn người!
Lần lượt là Quân Vô Hối, Quân Vô Mộng, Quân Mạc Ưu, Quân Mạc Sầu!
Ghi chú: Em dâu bất tài Hàn Yên Dao cung kính lập vị!
Không cần nói, Quân Mạc Tà đã minh bạch cái tâm của nữ tử này!
Tình kiên cường hơn cả thép, yêu thâm sâu hơn cả biển!
Vị nữ tử mảnh mai này, nguyên lai trong lòng sớm đã tự coi mình là dâu của Quân gia, người của Quân gia!
Thảo nào nàng dưới thời gian Tiêu gia cầm quyền mà bị đãi ngộ như vậy!
Một câu cũng không có nói ra, nhưng Quân Mạc Tà trong lòng đã thừa nhận vị mợ ba này! Đây là một người cương liệt đáng sợ, nhưng bất luận kẻ cố chấp đến mấy cũng đều có thể bị làm cho cảm động, xứng đáng là một vị nữ nhân được kính trọng!
Đột nhiên, đúng lúc này, Hàn Yên Dao ngồi ở đệm cói khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng mà nói: "Người đến là ai? Xin mời hiện thân ra đi."
Quân Mạc Tà lập tức thất kinh! Ta dùng Âm dương độn cho tới bây giờ đều không ai có thể phát giác, coi như là Tôn giả đỉnh phong cũng chưa từng có khám phá ra, nữ tử trước mặt này nhiều nhất hiện tại cũng cũng chỉ là Thiên huyền đỉnh phong tu vi, làm sao có thể dễ dàng phát giác sự có mặt của ta?
"Xin mời ra mặt đi; Thân pháp của ngươi cố nhiên hết sức ảo diệu, ta không có phát giác, nhưng ta lại cảm giác được sự tồn tại của ngươi."
Hàn Yên Dao nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhãn thần trong suốt buồn buồn, con mắt của nàng phi thường đẹp, không chút biểu tình, ngũ quan tinh xảo, giống như là được bàn tay khéo léo tạo hình, mỗi một phân mỗi một ly đều là vừa đúng; thấy được nữ tử này, Quân mạc Tà mới hiểu được chính xác một từ. Băng thanh ngọc khiết!
Hàn Yên Dao cả người tựa như do thiên địa linh khí đúc kết thành, trong trẻo lung linh kỳ ảo.
Giống như sau cơn mưa thì bụi trúc xanh đã được gột rửa sạch, không dính hạt bụi trần. Toàn bộ người không chút trang điểm.
Cũng không dùng bất kỳ đồ trang sức gì,giống như nước đọng trên lá sen, tựa hồ như bất luận đồ trang sức gì mà đeo trên người nàng đều có thể làm giảm đi cái khí chất xuất trần! Nàng cũng chỉ là đứng như thế này, đã đủ làm cho kẻ trông thấy phải hồn siêu phách lạc!
Hơn nữa đối mặt với một người tao nhã vô song như vậy, tuyệt đối sẽ không làm cho người đối diện có chút cảm xúc gì khinh xuất! Duy nhất có, cũng chỉ là khả năng thưởng thức!
Cũng chỉ có "băng thanh ngọc khiết" bốn chữ, là miễn cưỡng xứng với vị tuyệt sắc mỹ nhân này, vị hồng nhan bạc mệnh này!
Hàn Yên Dao chớp chớp hàng lông mi, tiếp tục nói: "Người ẩn mặt kia, ta thừa nhận pháp môn ẩn thân của người cực kì độc đáo, ta thậm chí không có năng lực bắt ngươi hiện thân, ta chỉ là muốn nói cho ngươi một việc, ngươi quên mất một việc rất trọng yếu; thạch động này, ta đã một mình ở tới mười năm, tròn mười năm... Mà ở trong này mười năm, ngoại trừ ta ra, không có bất luận kẻ nào từng tới chỗ này, trong thạch động này, mỗi ngõ ngách, mỗi một vị trí rất nhỏ, ta đều mười phần rõ ràng, mỗi ngày mỗi thời mỗi khắc có cảm giác ra sao ta cũng đã rất quen thuộc. Thậm chí kể cả là khí trời, khí lưu trong này chuyển động, ta đều đã quá quen thuộc."
"Ngươi tuy rằng ẩn thân xảo diệu, ta nếu chỉ bằng thực lực bản thân cũng xác thực không thể nào phát giác, nhưng cái cảm giác của ta đã cho ta biết có người lạ xuất hiện ở đây, có người vào được!" Hàn Yên Dao nhẹ nhàng hạ giọng: "Nói đã nói đến mức này, ngươi còn không ra sao? Với thực lực của ngươi, đâu cần sợ hãi cùng ta gặp mặt?"
Quân Mạc Tà không khỏi cười khổ một tiếng, triệt hồi pháp môn ẩn nấp âm dương độn, hiện thân đi ra. Hắn xác thực là thật quên mất điểm này. Hàn Yên Dao sống một mình mười năm trong thạch động này, hơn nữa không người làm bạn, mỗi ngày thê lương buồn bã, miên man suy nghĩ, dưới sự cô độc tịch mịch, há có thể không nắm rõ hết thảy mọi động tĩnh trong động?
Mà trước mắt, nhưng chính lý do này làm cho thuật Âm dương độn chưa từng ai phát giác của hắn bị bại lộ!
Quân Mạc Tà chỉ còn biết yên lặng, thậm chí là triệt để im lăng.
Trên thực tế, rốt cuộc coi như là Hàn yên Dao có bản lĩnh đặc biệt, cảm giác linh mẫn như vậy, chỉ cần thỉnh thoảng xuống núi gặp mọi người thì cảm giác này sẽ mất đi, nhưng Hàn Yên Hao đã mười năm nay không có một lần xuống núi!
Bên trong sơn động này tuy rằng không nhỏ, nhưng... Coi như là cấp một người một tòa thành lớn mà bắt ngươi ở lại, mười năm trời không có bất luận kẻ nào làm bạn, chỉ sợ rằng ngay cả cây cỏ mọi nơi trong thành sẽ đều cho ngươi cảm giác linh mẫn...
Đơn giản là cô độc và tịch mịch sẽ buộc người ta phải tìm việc gì đó mà làm, kể cả điều nhàm chán, còn hơn ở không rảnh rỗi! Bằng không, thực sự sẽ làm người ta phát rồ bực bội!
"Ngươi là ai?" Hàn Yên Dao lẳng lặng nhìn thiếu niên dáng vẻ như ngọc trước mặt, đột nhiên ở trong lòng kịch liệt chấn động nhận thấy kẻ này có nét giống như "Người kia", lẽ nào... nghĩ tới đây, thân hình Hàn Yên Dao không khỏi lay động một chút...
Quân Mạc Tà áy náy cười, không có trả lời, nhưng sửa sang lại quần áo, hướng về trên thạch bích nơi linh vị bốn người cung kính lạy phục xuống, lần lượt dập đầu lạy ba cái, rồi mới đứng dậy. Cái động tác này, so với bất luận ngôn ngữ gì đều có sức thuyết phục hơn hẳn.
Hàn Yên Dao chỉ cảm thấy trong đầu "Oanh" một tiếng, một trận đầu váng mắt hoa, sắc mặt tức thì tái nhợt, kịch liệt lay động vài cái, chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên ánh sao, nàng hít thở thật sâu mấy hơi, cố sức kìm nén từng đợt sóng trong lòng, nhưng tim đập cũng càng ngày càng kịch liệt, tựa hồ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực...
Nàng vội tựa vào vách động, thở gấp lấy hơi, nhiệt lệ trong mắt như châu ngọc rơi xuống, nghẹn ngào nói: "Ngươi là... Mạc Tà?"
Trước mắt là khuôn mặt quen thuộc, giống như đã từng gặp qua. Quân Mạc Tà một câu chưa nói ra, Hàn Yên Dao liền lập tức xác nhận thân phận lai lịch của hắn. Chỉ là, tuy rằng nàng đã xác nhận, nhưng vẫn là không dám tin tưởng...
Người trước mắt này nàng vốn là rất muốn gặp mặt, nhưng cũng là rất sợ phải gặp mặt!
Bởi vì... người này gợi đến chuyện tình mười năm! Hơn nữa là sớm đã thành chuyện tình tuyệt vọng!
Quân Mạc Tà mỉm cười nói: "Mợ ba thực sự là hảo nhãn lực, Mạc Tà có lễ."
Hàn Yên Dao lại hoa mắt một trận, hầu như sắp ngã xuống đất, nàng quả thực có chút không thể tin là mình còn được nghe câu nói kia, vuốt hai mắt đẫm lệ, dùng sức lấy tay chống lên vách động lạnh lẽo, mơ hồ mà hỏi lại: "Ngươi... Vừa... Ngươi vừa gọi cái gì?"
"Mợ ba!" Quân mạc Tà nói rõ từng chữ: "Tam thúc phái ta tới trước thăm người, tối ngày mai, chúng ta có thể rước người trở về, để người và tam thúc đoàn tụ."
Giờ khắc này, Quân Mạc Tà đột nhiên nghĩ tới thời gian trước hắn lo lắng Hàn Yên Dao có thể thay lòng đổi dạ cho đến khi gặp thì thấy cái suy nghĩ này thực sự không thể tha thứ... Căn bản là sự lo lắng vụn vặt, thật đúng là suy nghĩ viển vông... Một nữ nhân tình thâm ý trọng như vậy, sao có khả năng ruồng bỏ thay lòng đổi dạ?
Hàn Yên Dao nghe được một câu nói rõ ràng, cũng rõ ràng nghe thấy được Quân Mạc Tà xưng hô với mình. Nhưng con mắt nàng mở thật to nhìn hắn, không thể tin được lắc lắc đầu, tựa hồ vẫn đang chưa tỉnh. Nước mắt xoát xoát chảy, lại đột nhiên miễn cưỡng tới cực điểm mỉm cười một chút, tựa hồ cố gắng tỏ ra hình tượng rạng rỡ trước mặt người thân, nhưng nàng nhưng không có thành công...
Giữa cổ họng nàng bỗng thấy nghẹn ngào, bàn tay xanh xao tựa vào vách động chợt thấy vô lực, tuột theo mặt vách băng, cả người mềm mại ngã xuống đất, nàng nức nở, nghẹn ngào, đột nhiên hai tay ôm lấy đầu, cả người run rẩy đứng lên, đôi vai rung rung kịch liệt... Có trời mới hiểu mười năm qua Hàn Yên Dao đã phải trải qua như thế nào!
So sánh với Quân Vô Ý, Hàn Yên Dao không thể nghi ngờ thống khổ hơn nhiều lắm. Nàng dù sao cũng là một nữ nhân, đúng là tình cảm của đàn bà!
Mười năm rồi, áy náy, tưởng niệm, tự trách, hy vọng, rồi lại sợ, lại không thể nói với ai, đúng là cô độc với tịch mịch đến vô biên vô hạn!
Nàng trong lòng luôn coi mình là nữ nhân của Quân Vô Ý, là người của Quân gia, nhưng chưa từng có dám can đảm hy vọng xa vời quá, Quân gia sẽ thừa nhận một người vợ đã gây nghiệp chướng nặng nề sao? Mà thâm tâm nàng, lại có khát vọng không nguôi. Nàng thậm chí nghĩ tới, chỉ cần có thể tái kiến Quân Vô Ý một lần, dù cho là tức khắc sẽ phải chết, cũng là cảm thấy mỹ mãn rồi!
Nếu sau khi chết, có thể tại mộ bia được khắc chữ "Quân", cả đời này, cũng đủ thỏa mãn. Thực sự thỏa mãn, không còn có bất kì nguyện vọng gì khác! ( Đắm đuối chư con cá chuối - làm ta thèm lấy vợ quá)
Nàng cho tới bây giờ cũng không dám cầu xin Quân gia sẽ cho Quân Vô Ý cưới mình làm vợ, thậm chí nghĩ như vậy cũng không dám.
Bởi vì nàng biết, chuyện năm đó,đả kích đó với Quân gia lớn cỡ nào, gây thương hại đến Quân gia cỡ nào, làm cho thiếu niên trước mặt thương tâm đến bực nào...
Nhưng hôm nay, Quân Mạc Tà một câu "mợ ba" nói ra, tuy rằng chỉ là hai chữ bình thường, nhưng trong lòng Hàn Yên Dao, cũng nặng như núi! Bởi vì, đó là đại biểu cho sự thừa nhận của Quân gia!
Người Quân gia, đích thân đến thăm hỏi! Nói chuyện lại thân thiết, công nhận thân phận.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành