- Trang chủ
- Dị Thế Tà Quân
- Chương 706: Đột phá
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
: Pika412
Biên Tập: Maison
Thân thể yểu điệu của Mai Tuyết Yên kịch liệt giãy dụa, trong đôi mắt to tràn ngập lo lắng cùng cầu khẩn nhìn gương mặt Quân Mạc Tà gần trong gang tấc. Trong ánh mắt lộ ra vẻ đau thương, nhu mì lẫn van xin mãnh liệt.
Xin chàng mau rời xa ta!
Xin chàng buông vòng tay ra.
Chỉ khi chàng an toàn rồi, như vậy ta mới có dũng khí vượt qua cửa ải này!
Van cầu chàng, hãy mau chóng rời khỏi ta
Nàng mặc dù cũng không có thốt lên lời nào, nhưng Quân Mạc Tà lại rõ ràng có thể nghe được tiếng lòng của nàng.
Quân Mạc Tà vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích, lại càng dùng sức khống chế thân hình Mai Tuyết Yên, hầu như dùng hết tất cả khí lực của hắn. Quân Mạc Tà vì có thể khống chế được Mai Tuyết Yên, thậm chí thu hồi toàn bộ chân lực phòng hộ khỏi các khớp ngón tay ngón chân vốn yếu ớt nhất trong toàn thân.
Hắn di chuyển lực đó đến những nơi mà Mai Tuyết Yên có thể sử dụng lực để giãy dụa! Nếu một khi Mai Tuyết Yên mạnh mẽ tách rời hắn, như vậy trước hết sẽ làm đứt đoạn tứ chi của Quân Mạc Tà!
Loại phương pháp này cực kỳ cực đoan! Vì sau khi tứ chi đứt đoạn thì ở chỗ này lôi điện sẽ giáng xuống dày đặc, chỉ cần uy thế còn lại cũng đủ làm cho hắn tan xác! Cho nên Mai Tuyết Yên căn bản không dám giãy dụa!
Tiếp theo, Mai Tuyết Yên chợt lạnh cả người, ánh mắt chững chạc lại trở nên kinh hoảng, trở nên tuyệt vọng. Nàng cảm thụ được tầng mây trên không trung càng ngày càng thấp, dải lôi điện trong tầng mây càng ngày càng dày đặc.
Nước mắt nàng rốt cục tí tách chảy ra, nàng gần như cầu khẩn nhìn Quân Mạc Tà. Môi bị phủ kín, nhưng trong lòng nàng rõ ràng đầy nỗi tuyệt vọng cùng buồn bã!
Giờ khắc này, Mai Tuyết Yên tan nát cõi lòng rồi.
Oan gia, nếu là trên thế giới này đã không có chàng, ta đây cho dù có thể đột phá tới cấp Thánh Vương thì cũng có ý nghĩa gì đâu?
Van cầu chàng... Buông ta ra...
Quân Mạc Tà gắt gao nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng. Ánh mắt ấm áp mà gần như trở nên nghiêm khắc.
Một đôi mắt trong suốt lạnh như băng soi vào con ngươi của Mai Tuyết Yên làm hiện ra vẻ cực kì nghiêm khắc, thể hiện sự cảnh báo cực kỳ rõ ràng: đừng nhúc nhích! Nàng còn dám di chuyển vừa động thử xem xem?
Mai Tuyết Yên rốt cục cả người vô lực đình chỉ giãy dụa, nước mắt như suối theo nhau chảy xuống. Nàng cảm nhận được Thiên địa linh lực vẫn ồ ồ ạt ạtchảy vào kinh mạch mình. Rốt cục "ầm!"
Cửa ải Tôn Giả cấp bốn cuối cùng cũng đã được đả thông rồi!
Lượng Thiên địa linh khí thể hiện càng lúc càng đậm đặc với một lượng lớn dễ như bỡn ùa vào thân thể nàng. Mà nàng giờ khắc này đã cảm nhận rõ ràng được một tầng cảnh giới khác mới tinh, cường đại mà thần bí!
Lẽ ra, đó chính là giấc mộng từ bao của nàng! Nguyện vọng bao nhiêu năm một khi thành hiện thực lẽ ra phải là lúc vui sướng cùng hưng phấn nhất, nhưng trong lòng Mai Tuyết Yên đến nửa điểm cảm giác như vậy cũng không có!
Tất cả cảm giác của nàng đều là tuyệt vọng!
Bởi vì giữa không trung đột ngột một trận lóe sáng, cơ hồ là tất cả đất trời đều bừng sáng! Những tia chớp lớn chói lòa với tốc độ không gì sánh kịp ầm ầm nối liền đất trời.
Mục tiêu, đúng là đầu của Quân Mạc Tà!
Mai Tuyết Yên buồn bã nhắm mắt lại, nàng cũng triệt hồi Huyền khí phòng hộ bản thân. Oan gia, chàng đã không muốn rời đi thì chúng ta đơn giản cùng đi với nhau! Nếu trên thế giới này đã không có chàng thì ta còn có thể sống một mình sao …
Đó là chuyện không có khả năng!
Chàng có biết hay không…
Nhưng trong mắt Quân Mạc Tà vẫn lộ ra sự vui vẻ khó hiểu. Hắn cảm giác Hồng Quân Tháp trong đầu rung động một trận, sau đó một khí thế mạnh mẽ dâng lên. Đột nhiên trên đỉnh đầu Quân Mạc Tà hiện ra một luồng khí hình phễu mắt thường khó thấy. Nó giống như mở lồng ngực ra để nghênh đón vật gì đó.
Quân đại thiếu gia thực sự không phải không biết nặng nhẹ. Nhưng ngay lúc dị biến trên không xuất hiện thì hắn lại rõ ràng có một loại cảm giác: Hồng Quân Tháp có thể chống đỡ Thiên Địa chi Uy này ( oai thiên địa)!
Thậm chí là tuyệt đối không khó khăn gì!
Loại cảm giác này thật sự cực kỳ huyền diệu, đúng là nó đột ngột xuất hiện trong suy nghĩ của hắn! Quả là huyền diệu khó giải thích! Khó có thể diễn tả!
Quân Mạc Tà luôn luôn tin tưởng trực giác của mình, cho nên hắn không tránh ra!
Đã chắc chắn như vậy thì cần gì phải để cho Mai Tuyết Yên mạo hiểm Độ Kiếp?
Bây giờ Quân Mạc Tà đã rõ ràng hiểu ra, Thiên Địa chi Uy và Lôi điện chi Lực này rất có thể chính là Thiên kiếp mà trong điển tịch của Hồng Quân Tháp đã nhắc tới!
Hẳn là không sai được!
Nhưng Thiên Kiếp này đến tột cùng là ở tầng nào thì Quân Mạc Tà lại không đoán được. Hơn nữa bây giờ cũng cũng không đủ thời gian cho hắn đi tra. Hắn chỉ cần biết, Hồng Quân Tháp nhất định có thể thừa nhận được là yên tâm.
Tia chớp trong nháy mắt đi tới đầu của hắn kéo theo áp lực kinh khủng cùng dòng khí mạnh mẽ!
Mai Tuyết Yên rõ ràng cảm giác được đầu tóc của Quân Mạc Tà cũng bị dựng ngược! Nàng rốt cục không nhịn được mở mắt thâm tình nhìn mặt Quân Mạc Tà, chẳng lẽ đây là lần cuối trong kiếp này nhìn thấy nhau sao?
Nhưng Mai Tuyết Yên lại chứng kiến một cảnh không dám tin: hai luồng chớp uy lực thật lớn vào lúc tiếp xúc đến đầu Mạc Tà thì cũng không gây ra nỗi đau đớn của Quân Mạc Tà như trong dự liệu mà ngược lại vô thanh vô tức biến mất.
Chính là hoàn toàn lặng lẽ đến khó hiểu biến mất, nó biến đi đột ngột mà chẳng cần có lý do gì!
Đây là chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Mai Tuyết Yên gần như quên đi nỗi thương tâm tuyệt vọng ngay lúc trước.
Nàng cực kì kinh hãi nhìn "một đạo, hai đạo, lại ba đạo"; những tia chớp dày đặc giống như mưa rào đua nhau trút xuống, mỗi một tia chớp đều cực kỳ chính xác; mỗi một đạo đều kéo theo khí thế kinh thiên động địa bổ xuống, sau đó những tia xanh đỏ nhằng nhịt biến mất một cách kì diệu khi rơi đến Quân Mạc Tà.
Lực sấm sét động trời như thế lại hoàn toàn không có nửa điểm thương tổn đối với Quân Mạc Tà!
Điều này sao có thể?
Mai Tuyết Yên hai mắt tròn xoe, đối với chuyện kinh ngạc như vậy thì không nói nên lời.
Tiếng sấm trên không trung càng ngày càng to, tần suất các tia chớp cũng càng ngày càng dày đặc, mỗi tia càng ngày càng lớn tựa hồ muốn hung hăng bổ toác đất trời!
Bổ vỡ!
Những tia chớp duy trì liên tục không ngừng soi sáng cả bầu trời ban đêm! Đến cọng cỏ cũng có thể thấy được!
Mà một đôi nam nữ ngay lúc tia chớp gần như điên cuồng không ngừng chém xuống, vẫn bình yên ôm chặt lấy nhau ngọt ngào hôn môi. Dường như những tia chớp đủ để xẻ đôi mấy ngọn núi ngay sát người căn bản không tồn tại!
Có ba đội nhân mã từ phương xa đi đến liền dừng bước ở chỗ xa xa, cũng chỉ có ba người bay lại gần quan sát, nhưng lại lộ vẻ mặt khiếp sợ! Uy thế đáng sợ như thế thì ngay cả ba người cầm đầu này cũng chưa bao giờ gặp qua.
Ba người này thì trong đó có hai người đã đạt tới cảnh giới Tôn Giả cấp bốn. Nhưng chính lúc bọn họ đột phá mặc dù cũng có thiên lôi chớp điện bổ lên người, có điều thanh thế mà đem so với cảnh trước mắt thì nhỏ hơn nhiều lắm, căn bản là không thể so sánh với nhau nổi!
Hoàn toàn không giống như trước mắt, lôi điện đã dày đặc giằng co gần một canh giờ nhưng tất cả vẫn không có dấu hiệu dừng lại, ngược lại còn càng ngày càng mãnh liệt.
Chẳng lẽ cái này là Lôi Điện chi Lực do Thánh Giả lúc đột phá gây ra?
Ba người này cùng mang theo nhân mã, đúng là lực lượng chi viện mà đám người Tiếu Thiên Nhai hy vọng.
Đó là ba người Tiêu Diêu Tôn Giả Mạc Tiêu Diêu, Sinh Tử Tôn Giả Vệ Không Quần, Man Hoang Tôn Giả Cổ Thanh Vân!
Trước mắt bọn họ đem đại bộ phận dừng lại ngoài mười dặm, ba người lặng lẽ lẻn đến nơi này. Nhìn lôi điện dày đặc trong không trung mà không khỏi lạnh sống lưng. Đặc biệt hai người từng có kinh nghiệm trải qua Thiên địa Lôi điện thì càng đầu óc tê dại, toàn thân lạnh toát "
"Xem tình huống thế này thì người phía dưới hẳn là có thể chống chọi vượt qua được. Chốc nữa chúng ta đến đó xem liệu có thể chiêu dụ người này làm bằng hữu không. Tối thiểu cũng không nên để cho một người cường đại như vậy đứng ở phía đối lập Tam Đại Thánh Địa chúng ta. Nếu quả nhiên đó là ẩn sĩ thì thật là tốt nhất rồi"
Trong mắt Mạc Tiêu Diêu mang theo nỗi lo lắng, nhưng cũng mơ hồ có vẻ hưng phấn.
Hai người còn lại trong bọn họ gật đầu, cũng lộ vẻ vẻ mặt trầm trọng.
Mạc Tiêu Diêu nói "Nhưng mà lát nữa chúng ta nhất định phải chú ý một chút khẩu khí của mình. Tất cả chúng ta ở Tam Đại Thánh Địa đều là người kiêu ngạo và cũng quen nói thoải mái. Nếu mà có một câu nói không thích hợp chọc giận đối phương thì quả là chuyện không tiện giải thích. Vô cớ tạo ra một kẻ địch mạnh là điều chúng ta không hề mong muốn!"
Hai người cùng đi đồng thời nở nụ cười mà nói "Tất cả mọi người đều từ tầng dưới chót đi lên, nếu không có kinh nghiệm đã qua giai đoạn đáng thương đó thì sao có thể đạt tới vị trí hôm nay? Yên tâm, tuyệt đối sẽ không có chuyện sai sót xảy ra!"
Mạc Tiêu Diêu cũng không khỏi cười cười đáp lại "Nhưng mà nếu như người này chẳng may không tiếp nhận thiện chí của chúng ta, cố ý muốn đứng ở phía đối lập thì chúng ta cũng không được mềm tay"
"Cứ xem ta bắt chuyện mà đồng loạt ra tay! Thừa dịp hắn vừa mới đột phá đúng là lúc suy yếu nhất mà dứt khoát giải quyết gọn! Ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, nếu như thực sự đã đến tình huống vạn nhất như vậy thì ngay đòn đầu tiên phải đem hết sức mà ra tay, ngàn vạn lần không thể nương tay! Trực tiếp xuất ra bản lĩnh sở trường!"
Cổ Thanh Vân cùng Vệ Không Quần đồng thời thấy trách nhiệm nặng nề chậm rãi gật đầu mà nói "Đã như vậy thì chúng ta chuẩn bị cả hai phía, đồng thời sẵn sàng cho tốt! Cho dù thế nào thì cũng phải xử lý trọn vẹn"
Mạc Tiêu Diêu, đúng là đệ đệ của cung chủ Độn Thế Tiên Cung Mạc Vô Đạo, do cùng một mẹ sinh ra!
Mạc Vô Đạo làm chủ quản Độn Thế Tiên Cung, còn đệ đệ của hắn liền thành Độn Thế Tiên Cung trung hộ pháp.
Vốn là với tu vi của Mạc Tiêu Diêu thì hoàn toàn có thể làm vị trí Cung phụng của Độn Thế Tiên Cung. Nhưng Mạc Vô Đạo để thu phục mọi người liền giáng hắn xuống một cấp, mời một Tôn Giả cấp bốn khác đi làm Hộ pháp.
Nhưng Mạc Tiêu Diêu không có nửa câu oán hận mà vẫn tận tâm hết sức phụ tá huynh trưởng. Hắn vốn là người tài trí xuất sắc, làm việc hết sức cẩn thận chu đáo. Có thể nói mọi việc từ cấp Tôn giả trở xuống ở Độn Thế Tiên Cung đều do hắn quản lý, hết sức gọn gàng ngăn nắp!
Lúc này ba người đều tự dẫn người phe mình đến đây, trong lúc tình cờ đều công nhận địa vị lãnh đạo của hắn.
Mà giờ phút này thì đề nghị hắn đưa ra cũng là phương pháp tốt nhất trước mắt!
Lúc này, sấm sét trên không trung bỗng nhiên ngừng lại, âm thanh chấn động đất trời cũng đột nhiên hoàn toàn biến mất. Có vẻ là trong nháy mắt, xoát một tiếng, mọi âm thanh trên không đồng thời tan đi. Ngước mắt nhìn lên lại thấy bầu trời ban đêm!
Đầy sao lóng lánh, mặt trăng đã ngả về tây!
Một trận Thiên Địa chi Uy kinh khủng rốt cục cũng qua!
Hữu kinh vô hiểm!
Quân Mạc Tà rốt cục rời khỏi người Mai Tuyết Yên, không phải hắn không nghĩ tranh thủ tiến thêm một bước.
Nhưng mà bây giờ đúng là lúc quan trọng nhất của Mai Tuyết Yên, vừa mới lĩnh hội tất cả, thông suốt tất cả, tất cả cảnh giới mới cần phải tiêu hóa lúc này, tất cả năng lực mới cũng cần củng cố ngay tắp lự!
Cho nên bây giờ cũng không phải lúc thích hợp cho hắn làm càn!
Mai Tuyết Yên đã nhập định!
Quân Mạc Tà nhìn Mai Tuyết Yên, đột nhiên sắc mặt biến đổi. Sau một khắc, hắn đã êm ái ôm lấy Mai Tuyết Yên rồi hai người giống như bọt nước tan trong biển rộng, lặng yên chìm vào dưới tầng tuyết dày.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành