- Trang chủ
- Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
- Chương 132
Tác giả: Giả Diện Đích Thịnh Yến
Một lát sau cổng được chậm rãi mở ra từ bên trong, lộ ra một khuôn mặt phụ nhân trung niên.
“Ngài tìm ai?”
Cổng nhà đã rất lâu không mở ra, hôm nay nghe thấy bên ngoài cổng có tiếng gõ, Mã thẩm còn tưởng rằng là ảo giác. Nếu như không phải người nọ ngoài cửa gõ bám riết không tha, bà sẽ không lại đây mở.
Nhưng nhìn thấy người trước mắt này, Mã thẩm lại ngây ngẩn cả người.
Thôn Lạc Hạp có người như vậy sao?
Người tới mặc một bộ quần áo vải thô màu nâu bình thường, quần áo vải dệt thoạt nhìn không tốt lắm nhưng lại mới tinh. Chưa nói tới quần áo trên người, trong tay cư nhiên dắt ngựa.
Mã thẩm đã từng thấy loại gia súc ngựa này, bình thường nông hộ người ta căn bản không nuôi nổi loại gia súc này.
Không đợi Mã thẩm tiếp tục suy nghĩ thêm, người nọ mở miệng nói: “Xin hỏi Lâm Thanh Uyển ở nơi này sao?”
“Ngươi là?” Mã thẩm kinh nghi nhìn người này.
Lâm Thanh Đình hít sâu một hơi: “Ta là Lâm Thanh Đình ca ca của nàng, tìm rất lâu mới tìm được nơi này.”
Mã thẩm ngây ngẩn cả người, Thanh Uyển khi nào có cái ca ca vậy, không phải nói không có người nhà sao?
Nhưng sẽ không có người vô duyên vô cớ tới cửa nói như vậy, Mã thẩm cuống quít nói một tiếng, “Ngươi ở bên ngoài đợi một chút, ta đến hỏi Thanh Uyển.”
Cổng khép lại từ bên trong, Lâm Thanh Đình ngoài cổng có vẻ bình tĩnh lại bắt đầu khẩn trương.
Một lát sau trong cổng vang lên tiếng bước chân gấp gáp, cổng được kéo ra lần nữa.
Song phương đều nhìn thấy dung mạo của nhau——
Trong trí nhớ của Lâm Thanh Uyển, Lâm Thanh Đình nhã nhặn tuấn tú, cả người tràn đầy một cổ nồng hậu dáng vẻ thư sinh. Có lẽ rất nhiều người nói Lâm Thanh Đình là đệ tử hoàn khố, phóng đãng bất kham, nhưng trong trí nhớ Lâm Thanh Uyển, ca ca vẫn là hình tượng như thế, chưa từng thay đổi.
Mà người trước mắt này, mặt mày quen thuộc làm cho người ta muốn khóc, làn da ngăm đen củ ấu, dãi gió dầm sương, rõ ràng nhìn tướng mạo còn rất trẻ, nhưng tóc mai lại nhuốm màu sương bạc, tăng thêm vài phần tang thương.
Trong ấn tượng của Lâm Thanh Đình, muội muội luôn là nữ tử nhu nhược, ngại ngùng ít nói, lại săn sóc tỉ mỉ, thiện giải nhân ý. Cho dù ở trong phủ bị người hà khắc, cũng chưa bao giờ kêu khổ trước mặt hắn. Luôn cười nói nhẹ nhàng, không sao ca ca ta rất tốt.
Mà lúc này người con gái trước mắt này, nhìn qua liền biết cuộc sống rất tốt. Làn da trắng nõn nhẵn nhụi, khí sắc hồng nhuận, mặt mày sống động như một đóa hoa nở rộ. Chỉ có thân thể như nhành liễu trước gió kia, mới làm cho Lâm Thanh Đình mơ hồ nhớ lại bộ dáng muội muội trước đây.
Bộ dáng song phương đều làm người kia xa lạ, nhưng đôi mắt hai người lại đồng thời đỏ lên.
Lâm Thanh Uyển không biết mình vì sao sẽ kích động như vậy, nghĩ muốn khóc.
Từ khi xuyên qua, tiếp nhận thân thể Lâm Thanh Uyển, tựa hồ mọi tư tưởng của nguyên chủ đều tan biến. Chỉ có Lâm Thanh Đình là vết sẹo trên ngực vĩnh viễn không mất.
Khi không có người hoặc là đêm khuya thanh vắng, nàng luôn không tự chủ được nghĩ tới người ca ca này. Vừa nghĩ đến hắn, ngực nàng liền không nhịn được đau. Nàng mới đầu còn cho là đây là chấp niệm nguyên chủ lưu lại, nhưng thời gian lâu sau, ngay cả chính nàng cũng không phân biệt được loại tâm tình này rốt cuộc là của ai, chỉ biết là bản thân mình đau, biết mình tưởng niệm hắn, thậm chí cảm thấy Lâm Thanh Đình chính là ca ca của mình.
Ca ca không có tin tức, sống chết không rõ.
“Ca ——” Lời nói rất tự nhiên được thốt ra, Lâm Thanh Uyển nhào đến.
Nàng hiện tại không có cách nào tự hỏi cái gì, đầu óc tràn đầy là ca ca tới rồi ca ca tới rồi, hắn đến tìm nàng, hắn không chết…
“Uyển Uyển ——” Lâm Thanh Đình ôm chặt lấy thân thể gầy yếu nhào lại đây, ngữ khí nghẹn ngào.
Người đàn ông này, lúc bị khổ sở đủ dạng trong quân ngũ không khóc, lúc bị người đuổi giết không khóc, lúc huấn luyện chịu khổ không khóc… Vì làm cho mình càng mạnh, gặp các loại nguy hiểm trí mạng không khóc… Khi biết muội muội đi lạc mất tích cũng không khóc… Hắn vẫn cố chống đợi tìm được muội muội của mình, sống phải thấy người chết phải thấy thi thể…
Nhưng lúc này lại không khống chế được nước mắt của mình nữa…
Dương Thiết Trụ ở một bên ghen tị mặt lệch ra, nếu không phải là nghe người nọ nói là ca ca của Uyển Uyển, hắn nhất định đi lên bóp chết.
Nhưng mà, nhưng mà cho dù là ca ca, cũng không được ôm chặt như vậy. Còn cái tên Uyển Uyển này là của một mình hắn gọi…
Vì thế Dương Thiết Trụ ăn dấm rồi, còn ăn dấm hơi kịch liệt.
Hắn đi qua, có vẻ hòa ái dễ gần (cảm giác cái từ này chuẩn xác) kéo hai người ra.
“Uyển Uyển mau đừng khóc, đi vào rồi nói sau.” Cũng kéo vợ vào trong lòng mình. Đứa bé tức giận ra động tác thị uy, chỉ tiếc hai người đang đắm chìm trong kinh hỉ không phát hiện biểu tượng này.
Lâm Thanh Uyển sờ sờ nước mắt, ngượng ngùng cười với ca ca.
Lâm Thanh Đình cũng cảm thấy có chút xấu hổ, trên khuôn mặt màu đồng cổ tràn đầy quẫn bách.
Đoàn người vào viện, Mã thúc đi tới dắt ngựa đi.
Lâm Thanh Đình vừa đi vào bên trong vừa âm thầm quan sát bốn phía. Phòng ở không xa hoa lắm nhưng nhìn lại cực kỳ ấm áp thuận mắt, là một tiểu viện nông gia tinh xảo.
Đi vào trong nhà chính ngồi xuống, Mã thẩm đi pha trà.
Hai người mới đầu kích động, lúc này ngồi ở chỗ này lại không biết mở miệng như thế nào.
An tĩnh nửa ngày.
“Ca ca người khỏe không?”
“Uyển Uyển muội có khỏe hay không?”
Hai người nhìn nhau cười, mới lạ vài năm không thấy lúc này đây không còn lại chút gì.
Lâm Thanh Uyển nhìn thoáng qua Dương Thiết Trụ, mở miệng giới thiệu cho Lâm Thanh Đình: “Ca ca, đây là tướng công của ta, Dương Thiết Trụ.”
“Thiết Trụ, đây là ca ca của ta, Lâm Thanh Đình.”
Dương Thiết Trụ kìm xuống nghi ngờ trong lòng, khom người thi lễ một cái: “Anh vợ.”
Lâm Thanh Đình vội vàng đứng lên đỡ hắn hơi cúi người.
“Tốt, chào em vợ.”
Lời này Lâm Thanh Đình nói cực kỳ mất tự nhiên. Bởi vì loại quan hệ anh vợ và em rể này, hắn chưa từng trải qua. Hơn nữa nói đến cái từ em rể này, làm cho hắn cực kỳ xót xa. Muội muội hắn xuất giá, hắn không có ở đây, không phải hắn đưa ra cửa, thế nhưng đã có em rể.
Tuy rằng trước khi đến hắn biết mình có một người em rể, nhưng biết và thấy là hai việc khác nhau.
Lâm Thanh Đình trong lòng phức tạp, Lâm Thanh Uyển trong tay dắt một cái, trong ngực ôm một cái đi tới.
“Ca ca, ca đến nhìn xem hai đứa cháu. Lớn một chút này gọi Nặc Nặc, Dương Nặc, đứa bé là Hừ Hừ, Dương Hằng.”
Lâm Thanh Uyển thấy sắc mặt ca ca phức tạp, sợ hắn nói ra lời không tốt, vội vàng dẫn hai đứa bé ra ngoài. Thứ nhất là tính toán phân tán lực chú ý, thứ hai là muốn nói cho ca ca, huynh coi ta hiện tại có tướng công, có con cái, sự thật đã tạo thành, huynh đừng rối rắm
Lâm Thanh Đình luống cuống tay chân sờ hai đứa bé, lập tức bất chấp tâm tư phức tạp.
Hừ Hừ bây giờ hơn bảy tháng, khí trời nóng bức chỉ mặc một cái cái yếm màu đỏ, cánh tay cánh chân nhỏ mập, khả ái đến cực điểm. Mà Nặc Nặc bây giờ còn chưa đến 2 tuổi, nhưng nói chuyện đã cực kỳ trôi chảy rồi.
Nghe mẹ bảo gọi cữu cữu, nó liền ngoan ngoãn gọi một tiếng cữu cữu.
Không thể không nói chiêu này của Lâm Thanh Uyển ác, hai tiểu nam oa lập tức phân tán lực chú ý của Lâm Thanh Đình, lại là ôm lại là đưa lễ gặp mặt.
Vẫn là câu nói mới vừa rồi kia, tuy rằng đã sớm biết mình có hai đứa ngoại, nhưng biết và nhìn thấy lại là hai chuyện khác nhau.
Lâm Thanh Đình lập tức bị hai đứa bé đáng yêu chinh phục, khúc mắc trong lòng tan hết.
Đúng vậy, hắn còn rối rắm cái gì, muội muội đã gả cho người ta, mặc kệ nàng gả tốt xấu, ít nhất phu thê hòa thuận, con cái thuận lợi. Ngay cả con cũng sinh tới hai đứa rồi, hắn còn có thể làm gì, còn không bằng thành thành thật thật nhận.
Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng ánh mắt vẫm ngầm lườm Dương Thiết Trụ một chút.
Người đàn ông này tốt nhất là đối xử tốt với muội muội, nếu như đối xử với muội muội không tốt, nhất định hắn sẽ không chịu đựng, sẽ mang muội muội về. Đương nhiên, hai đứa cháu cũng sẽ mang đi.
Về phần ngươi hỏi Lâm Thanh Uyển một người đàn bà, mang hai đứa bé thì về sau làm sao, lúc này Lâm Thanh Đình đầu óc có khúc mắc khẳng định sẽ nói, muội muội ta, cháu ta để ta nuôi.
Lâm Thanh Đình nhìn hai đứa bé xong thì ngồi xuống trên ghế.
Lâm Thanh Uyển thấy hắn trầm mặc, phỏng chừng muốn nói chuyện trong nhà, liền bảo Mã thẩm ôm hai đứa nhỏ đi.
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Qua thật lâu sau, Lâm Thanh Đình mới chậm rãi mở miệng, đầy mặt áy náy “Uyển Uyển, xin lỗi, đều tại ca ca không tốt, lúc trước ta hẳn là an bày muội xong mới đi, sẽ không để muội chịu nhiều khổ như vậy.”
Tâm tình Lâm Thanh Uyển lúc này phi thường phức tạp, chung quy nàng không phải nguyên chủ, nhưng lòng của nàng lúc này lại hoàn toàn coi Lâm Thanh Đình là làm ca ca chân chính của mình, thậm chí cũng vì xa cách lâu ngày mới gặp lại mà khóc.
Nghĩ lại, nguyên chủ không phải bởi vì nàng mới chết đi, ngược lại bởi vì nàng đến sinh mệnh mới được tiếp tục. Nếu nàng nhận thân thể và ký ức của người ta, nhất định là phải gánh vác mọi thứ của người ta.
Lúc này nàng chính là Lâm Thanh Uyển, Lâm Thanh Uyển cũng chính là nàng.
Thấy Lâm Thanh Đình vẻ mặt áy náy, Lâm Thanh Uyển dùng phương thức của mình mở miệng an ủi: “Ca ca không nên suy nghĩ nhiều, nào có đạo lý ngàn ngày phòng cướp, người ta muốn hại người, muốn phòng cũng không phòng được. Huống chi cho dù không có chuyện này phát sinh, bị Liễu thị gả tới một nhà thoạt nhìn rất tốt, ai biết bên trong là cái dạng gì, ta cảm thấy bây giờ ta rất tốt.” Nói xong liền quay đầu nhìn nam nhân của mình và hai đứa bé đáng yêu.
Lâm Thanh Đình trước khi đến biết muội muội bị bán ra kinh như thế nào, chính là tiện nha đầu Lâm Thanh Lan kia lấy danh nghĩa đi dâng hương lừa muội muội đi ra.
Lâm Thanh Lan thủ đoạn không cao minh, nhưng hai huynh muội bọn họ ở trong phủ không có thế lực, mà mẹ con Liễu thị lại có thế lực quá lớn, cha ruột mình lại chẳng quan tâm tới bọn họ, mới phát sinh chuyện hoang đường nói ra toàn kinh thành sẽ cười rớt răng hàm như vậy.
Muội muội an ủi hắn, hắn cũng hiểu, nhưng vẫn không nén được sợ hãi không thôi.
May mà mẹ con Liễu thị cố kỵ danh dự Lâm Thanh Lan về sau, bản thân Lâm Thanh Lan bởi vì lúc ấy tuổi tác quá nhỏ thủ đoạn còn không cay độc, không trực tiếp hại tính mạng muội muội. Nếu như sự tình là Liễu thị ra tay, khả năng hoàn toàn sẽ là tình cảnh khác. Cũng là có nữ nhân ngu xuẩn Lâm Thanh Lan này ra chiêu lung tung trước, Liễu thị hết cách mới bịa chuyện bổ cứu, muội muội lúc này mới được trong cái rủi có cái may.
Lâm Thanh Đình kể lại chuyện hắn từ khi tòng quân tới khi tìm Lâm Thanh Uyển, chậm rãi giảng kể cho muội muội mình nghe, trong lúc có chút điểm nhạy cảm, hắn không nói, đều là hàm hồ nói bâng quơ, chỉ nói mình hiện tại làm việc trong Cảnh vương phủ.
Đối với Dương Thiết Trụ trong lòng không được tự nhiên, cũng chính là Lâm Thanh Đình cảm xúc nhất thời. Nghiêm túc nghĩ lại, muội muội mặc dù sống không tệ ít nhiều nhờ người em rể này. Nhưng mà có một số chuyện, bởi vì còn chưa đủ lý giải về người em rể này, Lâm Thanh Đình đương nhiên sẽ giấu diếm một vài.
Chỉ là như thế, Dương Thiết Trụ ở một bên nghe khiếp sợ không thôi, nhưng vẫn cố nén không đi ngắt lời hai huynh muội ôn chuyện.
Từ lúc Lâm Thanh Đình đến, Lâm Thanh Uyển biết sự tình trước kia không giấu được. Nàng cũng không muốn giấu nam nhân của mình, lúc trước sở dĩ không nói là bởi vì cảm thấy khả năng có thể liên lạc với người nhà cực kỳ bé nhỏ.
Nhóm người Lâm gia kia, nàng chưa từng coi bọn họ thành người nhà, cũng chỉ có Lâm Thanh Đình được tính là người nhà. Mà lúc trước nàng cũng nghe được Lâm Thanh Lan nói Lâm Thanh Đình khả năng đã chết, sở dĩ ôm ý niệm ca ca không chết là để lại cho mình một ít hi vọng. Tuy nói là hi vọng, trong lòng lại cảm thấy hi vọng thực xa vời.
Trời xanh phù hộ để ca ca không chết, một khi đã như vậy thì thân thế cái gì cũng không cần phải giấu diếm nữa.
Lâm Thanh Uyển nghe ca ca kể xong, nghe hắn nói mấy lần suýt mất mạng, nghe hắn cố gắng trở nên nổi bật… Nghe xong lệ nóng doanh tròng.
Nàng ổn định nỗi lòng, lại kể việc mình trải qua cho hắn nghe. Sau khi nói xong, phi thường xin lỗi nhìn Dương Thiết Trụ, lại bổ sung nói: “Ta lúc trước nghĩ rằng, ca ca mất tích không có tin tức. Chính mình đã bị bán đi, ta không muốn có liên lụy gì với người Lâm gia, nên che giấu thân thế của mình, ngay cả tướng công cũng không nói cho biết.”
Lâm Thanh Đình ánh mắt phức tạp, “Muội làm như vậy kỳ thật rất đúng, nếu như lúc trước muội không cam tâm bị bán, ý đồ liên hệ Lâm gia, ta phỏng chừng Liễu thị sẽ ra tay.”
Đến phiên Liễu thị ra tay, vì bớt việc, khả năng chính là một kích mất mạng.
Lâm Thanh Uyển lúc trước cũng suy xét đến này đó, phụ thân bận rộn công sự, Liễu thị ở nhà lấy thúng úp voi, nàng nếu quả như thật may mắn chạy trốn liên hệ trong nhà, rất có khả năng người còn chưa tới nhà đã bị diệt khẩu rồi. Cũng bởi vậy, nàng mới an ổn ở nơi này, không nghĩ đi liên hệ cái gọi là ‘Người nhà’.
“Ta đã đoạn tuyệt quan hệ với bên kia rồi, về sau không lui tới cùng bọn họ, về sau chỉ có hai huynh muội chúng ta là người một nhà.” Dừng một chút, Lâm Thanh Đình còn nói thêm: “Đương nhiên, còn có em rể và hai đứa cháu.”
“Ca ca không định trở lại kinh thành sao?” Nói xong Lâm Thanh Uyển bật cười nói: “Ca ca ở Cảnh Châu bên kia rất tốt, cần gì phải về loại địa phương phức tạp kia.” Nàng không cần nghe người khác kể rõ, liền biết loại quyền lợi trung tâm kia, rất nhiều phức tạp ở đó. Kỳ thật Cảnh Châu chỗ đó cũng thực phức tạp.
Lâm Thanh Đình không nói ra miệng những lời này, lúc hắn đến không lâu cũng nhìn ra được muội muội sinh hoạt thực vô lo vô nghĩ. Kỳ thật cuộc sống như thế rất tốt, ngay cả hắn cũng không ngừng hâm mộ, chỉ là trong lòng hắn còn có khát vọng của mình, còn có ơn tri ngộ và ân cứu mạng của Cảnh vương chưa báo đáp.
Mà muội muội, cứ tiếp tục vô lo vô nghĩ đi. Hắn có thể che chở, hắn che chở chu toàn. Nếu như về sau hắn không bảo hộ được, ít nhất vẫn có thể tiếp tục sinh hoạt vô lo vô nghĩ.
Trước khi đến, hắn suy nghĩ rất nhiều, sợ muội muội sinh hoạt không tốt, muốn mượn lực lượng của mình đi thay đổi một chút. Đến đây rồi, hắn cảm thấy cuộc sống như thế kỳ thật rất tốt.
Hơn nữa bên kia của hắn gần đây tình thế phức tạp, không nên quấy rầy sinh hoạt của muội muội.