- Trang chủ
- Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
- Chương 115
Tác giả: Giả Diện Đích Thịnh Yến
Buổi tối Dương Thiết Trụ trở về, Lâm Thanh Uyển không nói về chuyện Điền thẩm tử tới cửa.
Nàng không đề cập tới nhưng có người khó chịu nói thay nàng, đó là Mã thẩm.
Mã thẩm từ lúc tới nhà Dương Thiết Trụ, nơi này mọi người đối xử tốt với bọn họ như người nhà, không coi bọn họ như người ngoài hoặc là hạ nhân, bà dần dần coi nơi này trở thành nhà mình.
Đám tiểu bối Điền gia không biết xấu hổ, già cũng không biết xấu hổ. Thanh Uyển da mặt mỏng ngượng ngùng nói, bà đến nói thay nàng. Mã thẩm suy nghĩ một chút, cảm thấy kia lão mụ kia chính là đến đánh cái chủ ý kia, hơn nữa bà cũng có ý tưởng bảo Dương Thiết Trụ phòng tránh, để hắn có tính toán.
Về phần Dương Thiết Trụ nghe xong có ý tưởng gì đó là việc của hắn.
Mã thẩm nhi nói chuyện Điền thẩm tử tới hai lần, còn có Điền thẩm tử hôm nay nói gì và vẻ mặt như thế nào.
Dương Thiết Trụ lúc ấy đen mặt rồi, rất bất hạnh hắn liên tưởng đến lời đồn đãi bên ngoài, hơn nữa ý tưởng không khác Mã thẩm cho lắm, trong lòng càng chán ghét Điền Thúy Lan và Điền gia kia.
Lại nhớ đến việc này bởi vì hắn mà ra, càng cảm thấy áy náy phi thường.
Dương Thiết Trụ mấy ngày nay vốn sinh lòng áy náy với Lâm Thanh Uyển, thấy vì mình mà vợ bị liên lụy người ta thuyết ba nói bốn, và việc sữa dê náo loạn nữa. Hơn nữa mấy ngày nay sinh ý phi thường bận rộn, hắn suốt ngày không có ở nhà. Uyển Uyển lớn bụng lo liệu trong nhà, còn phải chăm sóc con trai hơn 10 tháng, bây giờ lại gặp cái chuyện vớ vẩn này.
Về phòng hắn thành khẩn nói xin lỗi với vợ.
Lâm Thanh Uyển cũng nghĩ tới, không có biện pháp lừa mình nghĩ Điền thẩm kia là đi thăm mình. Hơn nữa những lời đồn đãi bên ngoài kia, như vậy chỉ có cái mục đích kia, chính là đến tìm hiểu có phải là mình thật ‘Không tốt’ hay không.
Trong lòng nàng tức giận rất nhiều, không khỏi cảm thán lực lượng đồn đãi. Không biết ai truyền mà lệch vậy, rõ ràng chỉ là nôn oẹ, nhất định nói thành nàng ‘Không tốt’.
Cảm thán thì cảm thán, nàng không thể đi khâu miệng người ta được, bị người ta hiểu lầm nàng cũng không thể đi giải thích cho từng người được. Về phần những người tâm tư bất lương kia, nàng không có cách cho bọn họ cái tát cảnh tỉnh được.
Lại thấy nam nhân vẻ mặt áy náy, nàng không đành lòng nói cái gì. Chỉ có thể an ủi nói không trách hắn, người khác tâm tư gì hắn không cần biết, những miệng thối kia, thích truyền thì truyền đi, những tin tức đó ai tin thì tin đi.
Về phần mẹ con Điền thị, nàng không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, không ai có thể có được cái tâm tính muốn tha thứ loại người như thế. Nàng không phải bánh bao hay là thánh mẫu, hoàn toàn chính là một ngốc – ép.
Xin tha thứ nàng thô thiển, đích thực Lâm Thanh Uyển cũng rất nóng.
Giỏi rồi, nam nhân bị người mượn, giỏi rồi, người ta lấy sữa dê tới uy hiếp, lại giỏi rồi, đột nhiên người ta tới cửa tìm hiểu nàng Lâm Thanh Uyển có phải thật sự sắp chết hay không, ý tưởng phía sau còn cần nói sao, khẳng định là muốn nàng chết để được làm vợ kế nam nhân nàng rồi. Nàng thật là c…
Trong lòng nổi trận lôi đình như vậy, Lâm Thanh Uyển khẳng định không thể cầm cây đuốc tức giận đánh lên đầu nam nhân mình rồi. Nhưng yếu ớt nàng dâu nhỏ có quyền lợi ủy khuất có được không, đặc biệt nam nhân nàng cũng đau lòng nàng ủy khuất.
Thấy vợ thiện giải nhân ý lại khó nén dáng vẻ ủy khuất, Dương Thiết Trụ cảm thấy lòng mình đau tan nát mất.
Ôm vợ lại dỗ lại vuốt ve. Dỗ đứa bé lớn mệt mỏi một ngày, lại đi dỗ ngủ Tiểu Nặc Nặc, sau đó mới hầu hạ Lâm Thanh Uyển lên giường lò ngủ.
Nam nhân Nhị Thập Tứ Hiếu tốt kiêm cha bảo mẫu là phi thường cực khổ, nhưng thấy hình như Dương Thiết Trụ rất vui vẻ chịu đựng.
******
Một bên khác, bên Điền gia, mặc kệ Điền thẩm tử khuyên như thế nào, Điền Thúy Lan vẫn khóc không ngừng, cơm cũng không ăn.
Thật vất vả yên tĩnh một chút, đến nửa đêm ả lại bắt đầu nóng lên, còn khởi xướng khùng. Mặt nóng đỏ bừng, còn một ngụm một câu vì sao Thiết Trụ ca không đến thăm ta.
Vốn bị thương tâm, thật vất vả mới có chút tinh thần lại thêm tràng đả kích trí mạng. Người nọ không phải không tốt, vậy có nghĩa là ả không có cơ hội.
Vì thế Điền Thúy Lan bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng.
Cả nhà Điền gia hơn nửa đêm ép buộc, mời đại phu mời đại phu, ngao dược ngao dược.
Điền Thúy Lan sốt suốt một ngày một đêm mới hạ sốt. Nhưng vẫn bệnh vô cùng, cả người vô lực không dậy được. Tỉnh dậy là nằm ở trên giường khóc, cơm không ăn thuốc không uống.
Cả nhà thay nhau khuyên đều vô dụng.
Điền thẩm tử bưng bát cơm từ trong phòng Điền Thúy Lan đi ra.
Điền lão hán hỏi một câu, “Thúy Lan vẫn không ăn?”
Điền thẩm tử lắc đầu không nói gì, biểu tình trên mặt ước gì cũng được khóc một trận mới tốt.
Người một nhà đang ở gian ngoài, bị giằng co một ngày, sắc mặt mỗi người mệt mỏi và có chút không kiên nhẫn.
Các nam nhân không tiện đi vào phòng tiểu cô, Cao thị và tẩu tử Mã thị mấy ngày nay bận rộn đến mức chân không chạm đất, nay lại nháo cái này, Cao thị không kiên nhẫn mở miệng nói: “Thân thể của nó, nó không đau lòng, chúng ta đau lòng có ích lợi gì?”
Điền Đại Xương hai ngày nay cũng bị giày vò tâm tình khó chịu, thấp giọng khiển trách một câu: “Ngươi nói ít đi một câu được hay không?”
Điền Đại Xương khẩu khí rất không tốt, Cao thị vốn vẫn đè tính tình, lúc này phát hỏa: “Ta vì sao phải nói ít đi một câu? Các ngươi chiều nó đi, nhìn xem chiều nó thành bộ dáng gì rồi?! Người ta cưới vợ rồi, có cả con rồi, còn suốt ngày chưa từ bỏ ý định. Mặt mũi cả nhà bị người ta vứt xuống đất dẫm rồi, bây giờ đi ra ngoài ai mà không chê cười chúng ta!”
Cao thị bây giờ phiền chết, sao lại có một cô em chồng thế này chứ. Đừng nói người bên ngoài mắng khó nghe, nàng còn cảm thấy Điền Thúy Lan không da không mặt. Đây là chuyện gì, nương vào sữa dê để nhìn nam nhân người ta, người ta không tới, ả lấy sữa dê uy hiếp. Được rồi, người ta tự đi mua con dê thì ả ở trong phòng làm ầm lên.
Mỗi ngày khóc, khóc như trong nhà có người chết, con nàng mới bao lớn, bị tiếng khóc tiểu cô dọa sợ tới mức buổi tối giật mình. Cái này không nói nữa, thật vất vả an thân được chốc lát, ả lại ép buộc người nhà đi tới cửa nhà người ta xem người ta có sắp chết hay không! Hiện tại biết vợ người ta rất tốt, cái tư tưởng dơ bẩn kia của ả bị rơi xuống thì lại ép buộc. Bị bệnh cũng coi như xong, còn chơi đùa không ăn cơm không uống dược!
Đây là người nào!
“Tự nó không ăn cơm không uống thuốc, chúng ta cứ lải nhải nữa có tác dụng không? Thân thể của mình mà mình không đau lòng, chúng ta còn phải ép như cho bò uống nước hay sao?”
Điền Thúy Lan trong buồng tựa hồ nghe thấy phía ngoài nói chuyện, lại bắt đầu khóc lên, tiếng khóc réo rắt thảm thiết từ trong nhà truyền ra bên ngoài.
Cao thị vừa dứt lời, ngay sau đó nghênh đón một bàn tay của nam nhân mình.
Điền Đại Xương đánh ra bàn tay liền hối hận, nhưng dù sao cũng là trước mặt cha mẹ, hắn còn phải bận tâm mặt mũi cha mẹ. Hắn biết vợ hắn nói không sai, nhưng tiểu muội đã cái dáng vẻ kia, làm tẩu tử sao còn tuyết lạnh thêm sương!
Cao thị không dám tin sờ mặt mình thét to: “Điền Đại Xương, ngươi dám đánh ta?”
“Ngươi nhanh chóng về phòng đi, đừng ở nơi này cằn nhằn.”
“Ta không về ốc, ta nói sai cái gì? Chúng ta làm ca ca tẩu tử không tốt với Điền Thúy Lan nó ở chỗ nào? Trở về đây, ta cho nó sắc mặt xem không? Nó không muốn làm việc thì không làm việc, nó muốn làm cái gì thì làm. Có phụ nhân nào bị hưu về nhà mẹ đẻ có đãi ngộ như nó không? Cái này còn chưa xong, đem mặt mũi cả nhà đi làm bừa, hiện tại nó không biết xấu hổ, các ngươi còn để tùy không biết xấu hổ. Ép buộc xong còn không tính, hiện tại còn làm ầm ĩ…”
Điền Đại Xương tức giận giơ tay lên: “Ngươi còn nói!”
Điền lão hán khiển trách một tiếng: “Đại Xương!”
Mã thị, vợ của Điền Tráng vội vàng kéo Cao thị đi ra ngoài, Cao thị nói chuyện đó sao không phải là nàng muốn nói chứ. Chỉ là nàng làm tẩu tử có thể nói cái gì? Nhẹ không được nặng không xong, chỉ hơi chút không lọt tai, cho dù nam nhân bận tâm mặt mũi hai cụ cũng sẽ thu thập các nàng.
Có một cô em chồng như vậy, thật là nàng xui xẻo tám đời.
Mã thị kéo Cao thị về phòng, khuyên nàng vài câu, Cao thị không nói lời nào chỉ ngồi một chỗ khóc.
Điền Đại Xương tát một cái kia, thật sự làm thương tâm nàng, huống chi nàng thật sự bị nháo sắp điên rồi.
Đợi Mã thị đi rồi, Cao thị không nói hai lời ôm đứa nhỏ ra cổng Điền gia.
Đầy mặt nước mắt, má phải sưng đỏ, vừa nhìn cũng biết là bị nam nhân đánh tức giận về nhà mẹ đẻ. Nhà Cao thị ở ngay trong thôn Lạc Hạp, không xa, vài bước đường đã đến.
Mẹ Cao thị vừa thấy khuê nữ khóc ôm cháu ngoại trở về, lại thấy trên mặt khuê nữ sưng đỏ, hỏi xảy ra chuyện gì.
Nghe Cao thị khóc nói xong là mắng ầm lên, mắng Điền Thúy Lan không biết xấu hổ, liên lụy khuê nữ mình bị đánh, nói đến khi Điền Đại Xương tới đón Cao thị, bà nhất định phải mắng hắn một trận.
Mẹ Cao thị biết chuyện hư hỏng kia của Điền Thúy Lan, bởi vì nhà bọn họ là thông gia với Điền gia, bà bây giờ rất ít ra khỏi nhà, vừa ra khỏi cửa là có người hỏi chuyện Điền gia.
Cao thị cũng có ý lạnh lạnh Điền Đại Xương, an tâm ở nhà mẹ đẻ đợi nam nhân tới đón nàng.
Ở nông thôn đôi tình nhân cãi nhau chính là như vậy, nữ phương tức giận nhiều lắm chính là về nhà mẹ đẻ, chờ nam nhân lại đây chịu thua nhận sai tiếp về. Cổ đại không có cái gọi là ly hôn, cho dù ngày sống khó khăn thế nào cũng cố gắng vượt qua. Huống chi Cao thị và Điền Đại Xương cảm tình không tệ, không có ý tứ làm căng. Chỉ là một chút hờn rỗi, hờn rỗi tiêu tan thì coi như hết.
Điền Đại Xương biết vợ về nhà mẹ đẻ trong lòng cũng hối hận không thôi, cứng rắn chống đỡ được hai ngày, hoang mang rối loạn tới nhà mẹ đẻ Cao thị.
Sau khi đến, mẹ Cao thị không cho hắn vào cửa, mà là ngăn ở cửa mắng một trận.
Khuê nữ ở nhà chồng bị tức, bình thường cha huynh đều không ra mặt nói gì, chung quy vận dụng cha huynh vậy thì không phải là chuyện nhỏ, bình thường đều là do mẹ vợ ra mặt.
Mẹ Cao thị có ý nói trước mặt mọi người đấy.
Làm sao? Khuê nữ Điền gia các ngươi không biết xấu hổ không cho tẩu tử nói, khuê nữ Cao gia ta không như vậy? Vô duyên vô cớ bị nhà chồng đánh về nhà mẹ đẻ, người ta không biết còn tưởng rằng phẩm hạnh khuê nữ bà không tốt mới bị đánh!
Cao thị lúc ấy về nhà mẹ đẻ, hàng xóm cách vách nhìn thấy không ít, đang tò mò vì sao Cao thị về nhà mẹ đẻ đây.
Lúc này thấy mẹ Cao thị đứng ở cửa mắng con rể, đều đứng ở bên ngoài xem náo nhiệt.
Mẹ Cao thị mắng này lộ ra tiếng gió.
Mọi người lắng nghe, thì ra khuê nữ Cao gia sở dĩ về nhà mẹ đẻ là bởi vì Điền Thúy Lan nhớ thương Dương Thiết Trụ đến cơm không ăn, Cao thị nói ả mấy câu, bị nam nhân ở nhà chồng đánh.
Lần này Điền gia lại thành đại trò cười trong thôn, lời đồn đãi vốn chưa được bình ổn lại sôi trào hừng hực, thậm chí còn càng thêm sôi trào hơn trước.
Nhưng rất ít nói tới hai người Dương Thiết Trụ, chung quy tư thái người ta bày ra rồi, chính là không dính chọc Điền gia. Nhưng khuê nữ Điền gia này không khỏi quá khoa trương đi, vì nam nhân tìm chết tìm sống.
Điền Đại Xương trước khi đến đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tới rồi bị mẹ vợ ngăn ở cửa mắng, đơn giản lành làm gáo vỡ làm muôi buông thấp thái độ thành thật thừa nhận sai lầm, thế này mẹ Cao thị mới cho hắn vào cửa.
Cao thị đã tiêu tan tức giận rồi, Điền Đại Xương lại nhận sai mới tha thứ hắn.
Chỉ là nhắc tới trở về, Cao thị không quay về, nói ở nhà mẹ đẻ thêm vài ngày mới đi, cũng bảo Điền Đại Xương ở lại cùng. Điền Đại Xương phiền thấu trong nhà mây mù che phủ, thế là cũng ở lại nhà mẹ đẻ Cao thị….
Điền gia, Điền Thúy Lan mấy ngày không ăn gì đó, lại còn bị bệnh, suy yếu lợi hại.
Điền gia hai cụ khuyên cũng khuyên, mắng cũng mắng, vẫn không có tác dụng.
Trong lúc con dâu thứ tức giận về nhà mẹ đẻ con trai cũng đi theo, Điền Tráng hai người không có biện pháp chạy, lại không đành lòng để hai cụ bị ép buộc như vậy, đành phải đè nén tức giận thay nhau đi khuyên Điền Thúy Lan.
Điền gia hai cụ biết Mĩ Phương chơi tốt với Thúy Lan, thậm chí còn mời cả Mĩ Phương tới. Mĩ phương sau khi đến cũng khuyên nhưng vô dụng.
Điền Thúy Lan không nói gì, khuôn mặt bình tĩnh nằm ở nơi đó, ngươi nói nhiều ả liền khóc, hiện tại cổ họng câm khóc không lên tiếng, chỉ có thể không tiếng động chảy nước mắt, làm cho người ta nhìn tức hận lại đau lòng.
Mĩ Phương trước khi đến cũng nghe chút tin đồn, nhưng mọi người nói không rõ ràng, chỉ biết Điền Thúy Lan là nhớ thương Dương Thiết Trụ tới không ăn cơm.
Sau khi đến, thấy khuyên như thế nào cũng vô dụng, hỏi Điền gia hai cụ đến cùng xảy ra chuyện gì. Cái này làm hai cụ thật luống cuống, không giấu Mĩ Phương nói hết.
Dù sao cũng là khuê nữ mình không phải người ngoài, Điền gia hai cụ có thể chịu được.
Mĩ Phương nghe xong sởn tóc gáy, Thúy Lan này không phải bị bệnh đi, còn bệnh không nhẹ. Nàng an ủi ả ta, thế nhưng ả lại để ý tới lời đó, còn bảo mẹ mình tới cửa đi tìm hiểu. Cái bệnh này không phải trên thân thể mà là trong lòng.
Nhưng dù sao cũng là bạn thuở nhỏ, Mĩ Phương đáng thương cảm thấy trong lòng bất an, cảm thấy có lẽ vì mình nói, Điền Thúy Lan mới như vậy. Lại kiên nhẫn đi khuyên Điền Thúy Lan, nhưng lần này nàng không dám nói cái gì, ngôn ngữ khô cằn.
Biết là khuyên không có tác dụng gì, Mĩ Phương bất đắc dĩ về nhà. Sau khi trở về, trong lòng ngầm hạ quyết định, về sau tránh xa Điền Thúy Lan này ra. Nàng thật sự cảm thấy ả bị bệnh, còn bệnh không nhẹ.
Vài ngày nay biểu hiện của Điền Thúy Lan thật dọa đến người nhà, người Điền gia sợ ả luẩn quẩn trong lòng tìm chết, tâm lực lao lực quá độ rất nhiều ngày thay phiên nhau canh chừng ả. Tối hôm qua là Điền thẩm tử trông, vì tuổi lớn, gần đây tâm lực lao lực quá độ. Nửa đêm không chịu được ngủ trong chốc lát, vừa mở mắt bên ngoài trời đã sáng choang, lại đi nhìn khuê nữ trên kháng.
Điền Thúy Lan nằm ở trên kháng, bộ dáng khô gầy, sắc mặt thảm đạm dọa người, hơi thở yếu ớt. Điền thẩm tử vừa nhìn còn tưởng người trên kháng không còn hơi thở.
Điền thẩm tử hoảng hốt kêu hai tiếng, Điền Thúy Lan trả lời bà. Bà càng thấy càng không thích hợp, hốt hoảng đi ra ngoài gọi lão già đi mời đại phu.
Lão đại phu gần đây thường xuyên bị Điền gia mời đến, cũng rõ ràng chút chuyện của Điền gia. Nhưng hắn là một người ngoài có thể nói cái gì, tới bắt mạch xong ăn ngay nói thật, nói các ngươi khuyên ả mau ăn vài thứ đi, còn tiếp tục như vậy, chống đỡ không được vài ngày, người sắp không được rồi.
Lão đại phu nói lời thật, người bị bệnh không uống thuốc cũng không ăn cơm, đói bụng vài ngày, còn tiếp tục như vậy thật sự sẽ không được rồi.
Những lời này đánh tan phòng tuyến còn sót lại trong lòng Điền thẩm tử, bà ở mép kháng khóc lên, Điền lão hán đưa đại phu đi ra ngoài, trở về nhìn bà già khóc, chỉ có thể dậm chân ngồi xổm trên mặt đất phát sầu.
Điền Thúy Lan trên kháng lúc này thoạt nhìn như người chết, trước đây sắc mặt còn chút sáng, lúc này khô vàng lợi hại, gầy đến xương bọc da, trên mặt tràn đầy thảm đạm.
Thật không biết rốt cuộc ả nghĩ như thế nào, nháo làm người khác không được an thân, người nhà mình cũng bị tra tấn lợi hại.
Điền thẩm tử thấy khuê nữ phảng phất như người chết, đau lòng như đao cắt. Bà hít sâu một hơi, lau nước mắt một cái, đứng lên xông ra ngoài.
“Bà già ngươi đi đâu?” Điền lão hán hỏi.
Không ai trả lời lão, Điền Thúy Lan trên kháng khóe miệng mơ hồ cong một chút, rồi khôi phục lại bình tĩnh không có gợn sóng.