- Trang chủ
- Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
- Chương 61
Tác giả: Giả Diện Đích Thịnh Yến
Đợi đến khi đậu phộng được nấu nở ra thì Lâm Thanh Uyển cho lửa trong lòng bếp cháy nhỏ lại. Để nó cháy nhỏ đun một lúc sau mới tắt hẳn lửa đi.
Sau đó Lâm Thanh Uyển lại về kháng ngồi cùng Dương Thiết Trụ, đậu phộng luộc trong bếp đặt khoảng một hai canh giờ. Dù sao thứ này thô ráp nên không cần thiết nghiêm túc chú ý.
Buổi chiều Diêu thị và Dương Thiết Căn trở về, nói với Lâm Thanh Uyển vừa mua về 200 cân thịt đều đã được đúc xong rồi. Hiện tại đồ sấy tiên bán chạy, 200 cân cũng chỉ đủ bán trong 5 ngày là hết.
Hai người Tam phòng về nghỉ ngơi trong chốc lát, khi trở lại thì thấy Lâm Thanh Uyển đang nấu cơm.
Diêu thị lại cướp cái muôi trong tay Lâm Thanh Uyển: “Để ta, ngươi ngồi đi.”
Lâm Thanh Uyển cười khan: “Ta là mang thai chứ có phải…”
Diêu thị nàng đẩy ra: “Trước ba tháng thai không ổn, ngươi chú ý một chút vẫn hơn. Cơm để ta làm, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Lâm Thanh Uyển sờ mũi một cái, thành thật đi ra ngoài. Sau này ngẫm lại lại quay người, dùng bát múc nửa bát đậu phộng luộc mang ra ngoài.
Hai đứa bé Dương Nhị Nữu và Dương Tam Nữu đang ở trên kháng chơi, Dương Thiết Căn ngồi trên ghế.
Từ lúc Dương Thiết Căn không đi làm công, người tam phòng thường hay ở phòng mình, chỉ khi đến giờ ăn cơm mới sang nhị phòng.
Lâm Thanh Uyển đặt đậu phộng luộc tại trên kháng cho hai đứa bé ăn. Lại đưa bát cho Dương Thiết Căn và Dương Thiết Trụ mỗi người cầm mấy hạt.
“Nếm thử, xem hương vị thế nào?”
Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn nếm sau đều cảm thấy hương vị không tệ, rất thơm. Bình thường thỉnh thoảng ăn đậu phộng đều là ăn sống, trấn trên có bán đồ xào nhưng vẫn là cái mùi đậu phộng như cũ. Lâm Thanh Uyển làm thế này đậu phộng có hương vị rất lạ, hai người cảm thấy ăn kiểu này mới lạ mà cũng rất ngon.
Lâm Thanh Uyển lấy cho mình một hạt nếm thấy cũng không tệ. Dương Thiết Căn mua đậu phộng về, từng hạt to không khô quắt, tay nghề nàng cũng không tệ, Lâm Thanh Uyển cảm thấy mình nấu ngon hơn cả đời trước. Cũng không biết là ảo giác của mình, hay là do nguyên liệu.
“Ta định mang đậu phộng này bán cho tửu lâu trấn trên cùng đồ sấy tiên. Các ngươi cảm thấy thế nào?”
Dương Thiết Trụ trầm ngâm nửa khắc rôif mở miệng nói: “Cái này dùng nhắm rượu hẳn là không tệ.”
Dương Thiết Căn cũng gật đầu.
“Vậy không phải vừa đúng lúc ngày mai tam đệ đi đưa hàng sao? Đem đám còn lại tới Mãn Phúc lâu, Túy Tiên cư, Phú Nguyên cư đi, mỗi nhà để một ít bán thử. Nói cho chưởng quỹ bọn họ đậu phộng luộc này 20 văn một cân, nhưng lần này không thu tiền, nếu như hiệu quả không tệ thì sau này chúng ta sẽ làm.”
Dương Thiết Căn đáp ứng.
20 văn cũng không mắc, đậu phộng mua về là 10 văn tiền một cân, không tính muối vag gia vị, một cân có thể kiếm 10 văn. Nhưng chớ quên, đậu phộng là dùng nước luộc, so với đậu phộng thường sẽ nặng hơn chút ít. Lâm Thanh Uyển dự tính, Dương Thiết Căn mua về 5 cân đậu phộng, ngâm xuống nước nấu đại khái có thể tăng lên 2, 3 cân.
Ăn cơm tối xong, Diêu thị thu dọn bát đữa xong thì người tam phòng trở về phòng mình.
Lâm Thanh Uyển ngủ không được, lấy ra một mảnh vải, chuẩn bị làm cho mình một chiếc áo choàng dày. Nơi này gió quá mạnh, nàng mặc như thế nào cũng cảm thấy lạnh. Áo choàng sẽ không giống với, bên trên có mũ trùm, phủ lên là có thể chắn được một ít gió.
Nhưng Lâm Thanh Uyển không dám làm quá gây chú ý, lấy một tấm vải đỏ mận làm. Nhan sắc tối, phủ lên sẽ như một chiếc áo bông lớn.
Dương Thiết Trụ tưởng nàng dâu muốn làm thêu phẩm nên không cho nàng làm, sau này Lâm Thanh Uyển sống chết đòi làm bảo không thêu hoa văn thì Dương Thiết Trụ mới đồng ý.
Lâm Thanh Uyển kẻ vài đường lên vải, làm một lát đã thấy mệt nhọc. Nàng ngáp một cái, cầm vải cất đi sau đó chui vào trong chăn đi ngủ.
Hiện tại cũng không biết tại sao vậy, không biết do trời lạnh hay do mang thai mà mệt dã dời, luôn có cảm giác buồn ngủ.
Lúc chiều nấu đậu phộng xong đã ngủ một lát bây giờ đã buồn ngủ tiếp rồi.
*******
Không ngoài dự đoán của Lâm Thanh Uyển, đậu phộng luộc bán được không tệ. Ba nhà tửu lâu bán hết lượt hàng Lâm Thanh Uyển đưa bán thử đi thì đều dựa vào tình huống nhà mình mà đặt hàng với Lâm Thanh Uyển.
Tuy rằng đậu phộng luộc không kiếm được tiền nhiều như đồ sấy tiên, nhưng chân con muỗi cũng là thịt nha, Lâm Thanh Uyển không ghét bỏ thịt chân con muỗi này, nhất là khi này nàng vẫn còn rất nghèo.
Trong lúc đó thì Dương thị cũng đã mua được số lương thực mà mấy người Lâm Thanh Uyển muốn. Là mấy gia đình trong thôn hợp lại, Dương thị thanh toán tiền cho bọn họ, giá cả thì mọi người đều rõ nên không có dị nghị gì.
Dương thị bỗng nhiên mua nhiều lương thực như vậy làm người trong thôn tò mò. Chung quy nhà Dương thị có ruộng là cho người khác thuê, hàng năm lúc giao địa tô, người thuê ruộng của bà sẽ bán một ít lương thực cho bà nên bà sẽ không phải lo về lương thực.
Người ta hỏi, đương nhiên Dương thị sẽ không giấu giếm người ta. Dù sao thì chuyện mà đệ đệ và em dâu mình làm, Dương thị cũng cảm thấy rất ghê tởm và thực tức giận. Vì vậy bà không giấu giếm cái gì cũng nói ra hết.
Người bên ngoài vừa nghe mới hiểu, hiểu đồng thời cũng phỉ nhổ với hai cụ Dương lão gia tử này.
Dương gia ở riêng mọi người có nghe được tiếng gió. Cho nên trong thôn có rất nhiều người biết Dương gia vì sao lại ở riêng, và chia Dương lão nhị và Dương lão tam ra như thế nào.
Nhưng dù sao đó cũng là việc của nhà người ta, nên họ không thể nói gì, chỉ ở ngầm nghị luận bàn tán sau lưng thôi.
Lúc này lại nghe nói thêm, lúc ở riêng hai cụ Dương gia không chia cho ít lương thực nào, giờ mới chưa đầy một tháng đã đòi phụng dưỡng sang năm của con trai. Cho dù Đại Hi triều là lấy hiếu làm gốc, nhưng thôn dân cảm thấy hai lão này làm quá mức rồi. Chung quy Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn vì sao bị phân ra, mọi người đều biết. Gần như là bị tịnh thân đuổi ra khỏi nhà, chỉ cho một phòng ở và hai mẫu đất, một hạt lương thực cũng không cho.
Mọi người nghe xong đều lắc đầu, nhưng đó là chuyện nhà người ta hàng xóm không tiện xen mồm, chung quy cha mẹ tìm con cái lấy phụng dưỡng là kinh thiên địa nghĩa, chỉ nói ngầm đằng sau hai cụ làm quá đáng, làm quá mức sau này ai đi quản bọn họ.
Người bên cạn lại nói là họ còn hai người con trai nữa, người hiểu nội tình cười lạnh nói, hai người kia ư các người chờ mà xem, Dương lão và Dương lão ba phần phân ra cũng tốt, cái nhà kia còn ầm ĩ nhiều.
Dương Thiết Căn đi tới nhà Dương thị lấy lương thực về, sau đó chuẩn bị thêm hai lượng bạc đưa luôn cho Hà thị.
Hà thị thu được bạc và lương thực nhất thời tâm an. Lần này chẳng những không phải bán lương thực lấy tiền mà còn dư dả được không ít.
Hà thị tròng lòng tràn đầy vui vẻ đi làm tiểu lễ, lại thương định cùng Phùng gia sang năm thành hôn, nhưng tất cả những thứ này chẳng còn liên quan gì tới Lâm Thanh Uyển.
Mặt khác, trong thời gian này Dương đại tỷ dẫn đứa nhỏ trở lại một chuyến.
Một nhà lớn nhỏ đều mặc áo bông rách nát, trên mặt da vàng gầy nhom, Hà thị cách từ xa đã nghênh đón bọn họ vào cửa.
Bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, Lâm Thanh Uyển mở ra vừa nhìn là Dương đại tỷ trở lại.
Lúc ấy Diêu thị đang ở phòng nhị phòng, nói với Lâm Thanh Uyển rằng Dương đại tỷ mùa đông hàng năm sẽ trở về một chuyến, ở mấy ngày lại đi.
Diêu thị nói hàm súc, Lâm Thanh Uyển lại nghĩ tới Dương đại tỷ vì sao lại tới. Không ngoài muốn tiết kiệm trong nhà củi lửa, lương thực, hoặc là dụ dỗ hai cụ cho tốt, xem đứa cháu đáng thương làm cho bộ quần áo gì đó.
Có đôi khi Lâm Thanh Uyển không nghĩ ra nhà chồng Dương đại tỷ rốt cuộc nghĩ như thế nào, để vợ mình về nhà mẹ đẻ tống tiền lại còn thường xuyên. Đương nhiên, cũng khả năng không phải nhà chồng đó bắt ả làm như vậy, mà là thói quen của Dương đại tỷ. Nhưng làm một nàng dâu mà như vậy sẽ khó tránh khỏi để người ta đánh giá về nhà chồng đó.
Nhưng tất cả những thứ đó chẳng liên quan gì tới nàng, không biết lần này Dương đại tỷ có được như nguyện hay không.
Lâm Thanh Uyển cho rằng sự tình không liên quan gì tới họ, nhưng người ta lại không nghĩ như vậy.
Không biết Dương đại tỷ nghe Hà thị nói gì đó, buổi chiều hôm đó lại tìm đến cửa. Phỏng ả đi tìm người tam phòng trước, nhưng trong phòng tam phòng không có ai, đều ở bên nhà nhị phòng, sau đó ả lại chạy đến nhà nhị phòng.
Lúc ấy trong phòng có người, là ban ngày nên không khóa cửa, dù sao cũng có một tầng mành dày chống đỡ, bên ngoài nhìn không thấy tình hình bên trong, hơn nữa còn đóng cửa.
Dường như Dương đại tỷ kích động, đẩy cửa oành một cái.
Ả xông tới, mọi người trong phòng đều ngẩng đầu lên nhìn.
Lúc ấy trong phòng có Dương Thiết Trụ, Lâm Thanh Uyển, Diêu thị và hai tiểu Nữu Nữu, một đám người ngồi ở trên kháng nói chuyện phiếm, thuận tiện ăn đậu phộng. Đột nhiên động tĩnh lớn như vậy, mọi người vốn đang cười đùa lập tức bị định trụ như hình ảnh kẹt trênTV.
Lâm Thanh Uyển sắc mặt trầm xuống, không biết nên dùng gương mặt nào đi đối diện với người này.
Dương đại tỷ giúp nàng giải quyết nan đề này.
Ả không nhằm vào người khác, vừa mở miệng là chỏ thẳng vào Dương Thiết Trụ.
“Lão nhị, ngươi là làm sao vậy? Vì một phụ nữ ngươi ầm ĩ đòi ở riêng? Lão tam đâu? Hai huynh đệ các ngươi đều là nam nhân lại để hai cái phụ nữ kiềm chế?” Là nói với Dương Thiết Trụ, nhưng nói tới nói lui đều là nói về Lâm Thanh Uyển và Diêu thị.
Diêu thị tức đến phát run không nói được gì, Lâm Thanh Uyển lại không phải là người chịu thua thiệt.
Nàng ném vỏ đậu phộng xuống trác, “Đại tỷ, ngươi cũng đừng nói ta này làm đệ muội nói chuyện không lọt tai. Nếu ngươi muốn khiển trách ai thì phải đi hỏi rõ sự tình trước đó, đừng chưa biết trắng đen thế nào đã chạy tới, chúng ta nghe không hiểu người nói cái gì.”
Dương đại tỷ cũng không phải kẻ hiền lành, đừng nhìn ả bình thường hay giả bộ đáng thương trước mặt hai cụ, với người khác ả không có cái kiên nhẫn đó. Huống chi trong lòng ả, hai cái đệ đệ là nhỏ, ả muốn nói thế nào thì nói, càng miễn bàn hai cái em dâ.
“Ta nói với nam nhân ngươi, ngươi chen miệng cái gì?” Dương đại tỷ tà mắt vẻ khinh thường.
Kỳ thật ả vẫn có chút không dám chống lại Lâm Thanh Uyển, một lần chống đối kia chẳng được thứ tốt gì. Còn không bằng đến kiềm chế Dương Thiết Trụ, đối với đệ đệ này ả tự tin nắm được.
Nhưng mà xưa đâu bằng nay, Dương Thiết Trụ không phải là người trước đây mọi người nói gì nghe ấy, không theo được thì tránh. Đặc biệt vợ hắn đang có thai không thể tức giận.
“Đại tỷ, nếu ngươi muốn nói cái gì, ý ta cũng như của vợ ta vừa nói, ngươi dò nghe sự tình cho rõ rồi hãy nói, đừng chưa biết trắng đen đã chạy tới, chúng ta nghe không hiểu ngươi nói cái gì.”
Lần này Dương đại tỷ không xuống đài được, mặt tức giận đến đỏ bừng.
“Lão nhị, sao bây giờ ngươi lại biến thành bộ dạng này? Bị hồ ly tinh câu đi đến không cần cha mẹ! Cái hàng rách này là thứ gì chứ, một cái nữ nhân mua về mà cưỡi trên đầu ngươi.” Ả cao giọng nói.
Ngươi mới là hồ ly tinh, ngươi mới là rách nát hóa, cả nhà ngươi đều là!