- Trang chủ
- Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
- Chương 47: Đại phòng mở nháo
Tác giả: Giả Diện Đích Thịnh Yến
Dương gia đắm chìm trong áp suất cực thấp, ngay cả cơm chiều cũng không có làm, trong chính phòng còn không đốt đèn.
May mà trong phòng nhị phòng có đồ ăn, có nồi và bếp nên không sợ điều này.
Lâm Thanh Uyển hầm canh, xào đồ ăn, nấu một nồi cơm nhỏ, hai người trong phòng ăn.
Đừng nói bọn họ lang tâm cẩu phế, người khác tinh thần ủ ê thế mà bọn họ còn ăn to uống lớn. Mỗi người khi làm việc gì phải có trách nhiệm gánh vác hậu quả.
Lúc trước Dương Thiết Trụ còn nằm ở y quán, sao không thấy có người nào có lấy một chút tinh thần lo lắng cho bọn họ?
Ăn cơm xong, Lâm Thanh Uyển lại đi ra ngoài thăm dò động tĩnh, chính phòng vẫn tối đen như mực.
Nàng vào phòng, múc một ít đồ ăn bưng qua cho tam phòng.
Người lớn có thể không ăn nhưng trẻ nhỏ không thể chịu được.
Đồ ăn là dựa theo lượng người tm phòng mà mang đến, bốn người tam Phòng ngồi ở trên kháng ăn cơm, Lâm Thanh Uyển ngồi ở mép giường đùa với hai đứa Nữu đáng yêu, vừa nói nhảm với Diêu thị, đợi tam phòng ăn xong thì thu bát đũa đi về phòng mình.
Nhìn thấy bộ dáng Dương Thiết Căn tràn đầy bất an, Lâm Thanh Uyển cười nói với hắn: “Được rồi, tam đệ, ngươi cũng đừng lo lắng cho cha mẹ nữa, lúc này bọn họ đang thương tâm nào có có tâm tư đi ăn cơm.”
Từ lúc Dương Thiết Trụ bị thương, Lâm Thanh Uyển giao tiếp với Dương Thiết Căn không ít, cho nên hai người cũng quen thuộc, bình thường nói chuyện không câu nệ như trước đây.
Nói xong, nàng lại bổ sung: “Cũng đừng nói ta đây làm con dâu mà không hiếu thuận, tính ta vốn vậy rồi. Tốt với ta, ta tốt lại gấp trăm lần. Đối xử với ta không tốt, ta không tội gì đi miễn cưỡng mình. Buổi chiều nhị ca ngươi còn nói với ta, nếu như lúc trước cha mẹ biết sự tình như vậy, vậy có đi tổn hại tính mạng của hắn hay không, có lựa chọn như vậy không? Ta lúc ấy liền nói với hắn, không có cái gì gọi là ‘nếu như’, rất nhiều chuyện cũng đã làm rồi.”
Dương Thiết Căn và Diêu thị im lặng. Người khác khả năng không rõ ràng lắm toàn bộ sự tình, còn bọn họ rất rõ ràng. Đúng là cha mẹ làm quá mức.
“Tẩu tử, ta không có ý đó, ta chỉ là… Chỉ là có chút bất an…” Dương Thiết Căn vụng về giải thích.
Lâm Thanh Uyển cười làm cái thủ thế: “Ý của ngươi ta hiểu, ta biết ngươi là bất an chính mình ở trong này ăn cơm, cha mẹ bên kia còn chưa ăn. Nhưng tẩu tử ta cũng cho ngươi có biết, ta đây ân oán rõ ràng không đi miễn cưỡng bản thân mình. Huống chi, đây cũng không phải lần đầu cha mẹ như vậy, đủ để thấy được bọn họ quen rồi, ngươi cũng đừng lo lắng.”
Lâm Thanh Uyển nói có chút trào phúng, Dương Thiết Căn và Diêu thị đều hiểu.
Hà thị không ăn cơm như vậy không phải lần đầu tiên, mỗi lần trong nhà xảy ra chuyện, tâm tình Hà thị không tốt sẽ không đốt đèn trong phòng chính, và cũng không gọi con dâu đi nấu cơm.
Về phần người khác có đói bụng hay không, đứa nhỏ có đói bụng hay không, Hà thị chưa bao giờ quan tâm, bà chỉ biết tâm tình bà không tốt không muốn ăn cơm. Đương nhiên, có đôi khi đây cũng là một loại thủ đoạn thu thập con trai con dâu không nghe lời, hoặc là một loại thị uy.
Trước đây Dương Thiết Căn và Diêu thị bị thu thập như vậy không ít lần, đương nhiên còn Dương Thiết Trụ người không được yêu thích nhất này. Hai người Đại phòng cũng bị, nhưng so với hai phòng này còn hạnh phúc nhiều lắm.
Dương Thiết Căn và Diêu thị càng thêm im lặng.
Nhưng vào lúc này bên chính phòng vang lên thanh âm bén nhọn đập bàn, là thanh âm Vương thị.
“Mẹ, người có thôi không? A? Ngài thương tâm không ăn cơm, có phải muốn kéo cả nhà theo ngươi nhịn phải không? Ta còn chưa đau 50 lượng bạc kia đấy, đó không phải là bạc của một mình lão tứ, đó là của cả nhà nhiều năm dành dụm…”
Thanh âm Vương thị rất lớn, Lâm Thanh Uyển ngồi trong tam phòng còn nghe được rất rõ ràng.
Dương Thiết Căn và Diêu thị nhanh chóng và cơm, cũng thúc giục hai tiểu Nữu Nữu ăn nhanh.
Trong chốc lát, chính phòng ầm ĩ túi bụi, thanh âm bén nhọn Vương thị, thanh âm Hà thị, còn có tiếng chén trà bị vỡ…
Vội vàng thu nhặt bát đũa vào trong rổ để ở một bên, ba người đi tới chính phòng. Lúc đi qua nhị phòng, Lâm Thanh Uyển đẩy cửa nói một tiếng với Dương Thiết Trụ nàng đi qua xem xảy ra chuyện gì.
Vào chính phòng, phòng chính vẫn tối đen như mực, nhưng phòng phía Đông đốt đèn, mơ hồ có thể nhìn thấy tình huống trong phòng.
Thấy Vương thị tóc tai bù xù nhảy như hươu, Hà thị ngồi ở trên kháng tức giận run run, Dương lão gia tử không lên tiếng, ngồi ở trên kháng tiếp tục hút thuốc lào.
Dương Thiết Căn cầm ra hộp quẹt đi đốt đèn, đèn vừa sáng, Lâm Thanh Uyển liền nhìn thấy khắp phòng khói mù lượn lờ, còn có biểu tình trên mặt Vương thị, Hà thị ám trầm sắc mặt.
“A? Ngài bất công thì cũng vừa phải thôi chứ? Mỗi lần trong lòng không thoải mái là kéo cả nhà cùng nhau… Mấy đứa trẻ đói bụng kêu ran lên, ngài ngồi đây mà không nghe thấy à?”
Vương thị không biết bị cái gì kích thích, hôm nay nói chuyện không cho Hà thị mặt mũi.
Hà thị ngón tay run run: “Vương thị, mụ đàn bà chanh chua, ngươi câm miệng cho ta!”
“Ta câm miệng? Sao ta phải câm miệng? Ta nói có chỗ nào không đúng hả? để con đói bụng kêu ầm lên, mang bạc đi mua cái gì mà khảo đề cho lão tứ… Lần này tốt lắm, toàn bộ tát nước … Ngài cao hứng chưa? Ngài hài lòng chưa? Ngài tốt chưa?”
Vương thị liên tục chất vấn, làm Hà thị tức giận đến nói không nên lời, tay vẫn run run chỉ thẳng.
Vẫn lui ở một bên Dương Nhị Muội nhanh chóng xông lên phía trước, vỗ về thuận khí cho mẹ mình.
Hà thị hung hắng nửa ngày mới thuận được khí.
Lúc này, Dương lão gia tử cọ cọ nồi thuốc lão, mở miệng đánh vỡ cục diện bế tắc.
“Vương thị, ngươi có lời gì cứ nói đi, đừng có tới đây chọc giận mẹ ngươi. Lão Đại đâu? Lão Đại chết chỗ nào rồi đi ra đây cho ta… Ngươi để vợ ngươi ở chỗ này mà ầm ĩ với mẹ ngươi à, tức chết mẹ ngươi rồi ngươi liền hài lòng đúng không?”
Dương lão gia tử biết Vương thị không phải vì đứa nhỏ bị đói mà đến nháo, khẳng định còn có nguyên nhân khác.
Dương Thiết Xuyên trong Đông phòng nghe được cha gọi thì ỉu xìu đi ra. Đứng phía sau Vương thị không nói lời nào.
Vương thị thấy Dương Thiết Xuyên ở phía sau kéo, ý tứ việc này không liên quan tới Dương Thiết Xuyên, là tự ả đến nháo.
“Cha, mẹ, chúng ta nghĩ không thông rồi, ngài nói một chút đạo lý đi? Ngài cảm thấy cuộc sống thế này còn có thể tiếp tục sao? Vì một mình Dương lão tứ lầm cả nhà náo động, tiền cũng móc, lương thực cũng bán, lão nhị suýt mất mạng…”
Dương lão gia tử trầm mặt ngắt lời ả: “Nói trọng điểm!”
Lâm Thanh Uyển cũng nghe được ý tứ trong lời nói của Vương thị, đứng ở phía sau giật giật khóe miệng.
Xem ra lần này Vương thị là thật sự ngồi không yên!
Vương thị bị Dương lão gia tử bỗng nhiên đánh gãy lời thì đỏ mặt, nói ra chân chính mục đích.
“Dù sao con cảm thấy sau này phải phân ra rõ ràng mà sống, cuộc sống thế này không cần sống làm gì!”
Trong phòng mọi người đều hiểu được ý tứ Vương thị, Hà thị từ trên kháng đứng lên, vớ cái chén trà nện qua Vương thị.
“Giỏi một cái Vương thị, ta tưởng hôm nay ngươi đến nháo cái gì, hóa ra là đến khuyến khích cha ngươi về sau mặc kệ Học Chương!! Lão nương đập chết ngươi cái xú bà nương này, tâm tư ác độc tiểu – tiện – nhân, ruột gan thối rữa bán — bức — hóa, Dương gia chúng ta đào mộ tổ tiên của nhà ngươi hay là chặt đứt hương khói nhà ngươi, ngươi soi mói Học Chương nhà ta…”
Vương thị bị bát trà tạp vào người, nước trà rơi đầy mặt, ả cũng liều mạng, nhìn chằm chằm thẳng Dương lão gia tử đợi cho hắn cho ý kiến.
Hà thị thấy chiêu này không chế trụ được Vương thị, vội vàng thét to: “Lão Đại, ngươi mau quăng cái xú bà nương này đi cho ta, hưu nó cho ta, nhà chúng ta không cần nàng dâu ác độc như vậy…”
Ai biết, lần này Dương Thiết Xuyên không đứng về phe mẹ hắn.
“Mẹ, sao con phải hưu Vương thị? Nàng sinh cho con nhiều con trai như vậy, huống chi Vương thị chưa nói sai, cứ tiếp sống thế này, ngày thấy có thể sao?”
“Giỏi lắm ” Thế này Hà thị mới hiểu ý, “Thì ra hai người các người hợp lại bức lão tứ của ta! Lão tứ đáng thương, bây giờ còn ở trên trấn tìm kẻ lừa đảo kia, các ngươi không có lương tâm …”
Dương Thiết Xuyên không kiên nhẫn đánh gãy lời Hà thị nói.
“Chúng ta làm sao không lương tâm? Ngài nói muốn đưa lão tứ đi đọc sách, chúng ta thả một cái rắm nào không? Ngài nói lão tứ phải dụng công đọc sách, tranh thủ khảo cái tú tài về, chúng ta nói gì không? Ngài nói muốn cho lão tứ mua khảo đề, một phát là 50 lượng bạc, còn bắt các phòng đưa tiền, chúng ta nói thêm cái gì? Ngài là chỉ có một đứa con là lão tứ à, chẳng lẽ chúng ta đây không phải là con của ngài à?”
Vương thị nhìn nam nhân mình đi ra làm chỗ dựa cho ả, vừa lớn tiếng nói: “Đúng vậy, chúng ta hết lòng quan tâm giúp đỡ, vì để lão tứ được đọc sách, chúng ta mỗi ngày ăn muối… Lần này vì lấy tiền mua khảo đề cho hắn, cha bán hết cả lương thực, ngày nào ngài cũng cho chỉ được uống cháo… Trong phòng này toàn một lũ nhóc con, ngày nào cũng đói kêu ra lên… Cơm không cho ăn no, có người bất công vậy sao…”
Vương thị nói xong khóc lên.
“… Cái nào không phải cha sinh mẹ dưỡng, vậy mà cái gì cũng vì lão tứ… con ta còn không được ăn cái trứng gà…”
Hai người Đại phòng vừa ra tay, liền biết trạc đúng chỗ, còn ngạnh được Dương lão gia tử và Hà thị đều không phản đối.
Vốn nhị phòng tam phòng ở nhà này không được yêu thích, đơn giản liền đứng ở bên cạnh nhìn đại phòng ầm ĩ hai người.
Dương lão gia tử ngồi ở chỗ kia, cảm giác đau lòng như đao giảo.
Lão tứ bên kia vừa gặp chuyện không may, hai người lão Đại liền thiếu kiên nhẫn nhảy ra nháo, còn nhị phòng tam phòng đều đứng ở bên cạnh nhìn, không hề có ý tứ ra can ngăn, càng khiến ông băng giá trái tim.
Lâm Thanh Uyển vẫn không hề xem nhẹ bên này tình huống, đương nhiên không có bỏ qua sắc mặt Dương lão gia tử lạnh giá trái tim.
Đúng vậy, là băng giá trái tim. Ha ha —— lúc các ngươi làm việc tại sao không nghĩ tới người khác cũng có thể sẽ băng giá trái tim?
Trách không được người khác nói, lòng người đều là trưởng thiên, trời sinh cứ như vậy, không chữa được. Hà thị bất công là thiên ra ngoài mặt, Dương lão gia tử cũng thiên, chỉ là thiên không rõ ràng như vậy mà thôi.
Bằng không, không có Dương lão gia tử áp chế, chỉ bằng một mình Hà thị có thể cấp được Dương Học Chương đọc sách nhiều năm như vậy ư, còn cho đọc tới nhà càng ngày càng nghèo, đến khi Dương Thiết Trụ trở về mới dễ chịu hơn một ít?
Nhiều năm oán hận chất chứa bùng nổ, các con cái ai nấy tự có tâm tư, rốt cuộc Dương lão gia tử không còn lực áp chế, chỉ có thể ngồi ở trên kháng nghe hai người đại phòng nói.
Trái tim băng giá cũng tốt, lòng lạnh cũng thế, vấn đề là phải đối mặt.
Sớm giải quyết cũng tốt, muộn giải quyết cũng tốt, tóm lại là phải giải quyết.
Trong một đại gia đình, người làm chủ lại không đối xử công bằng, sớm hay muộn sẽ sinh chuyện thôi. Chỉ tiếc Dương lão gia tử vẫn không hiểu đạo lý này, càng miễn bàn tới Hà thị bất công thiên vị đến chân trời.
Dương lão gia tử lại hít sâu một hơi thuốc lào, sau đó phun khói ra, thanh âm trầm thấp mở miệng nói: “Vấn đề này, ta cùng mẹ ngươi sẽ cân nhắc, hay là như vậy, đợi lão tứ về lại bàn chuyện này? Đến lúc đó sẽ nói cho các ngươi.”
Vương thị nhìn Dương lão gia tử chất vấn: “Cha, không phải ngài muốn cuống chúng ta đấy chứ? Đợi lão tứ trở về, chuyện này lại không có đoạn sau?”
Dương lão gia tử thẹn quá thành giận đen mặt: “Lão Đại, ngươi mang vợ ngươi về đi, lão tử một phen tuổi này rồi còn đi cuống một phụ nhân hả?!”
Dương Thiết Xuyên biết việc này không thể làm căng được bèn kéo vợ mình về phòng.
Vương thị vẫn còn không yên lòng bỏ lại một câu, “Dù sao việc này nếu như không giải quyết, đại phòng chúng ta về sau liền bất kể, nếu không thì ngài phân đại phòng chúng ta ra.”
Đương nhiên Vương thị không có ý muốn ở riêng, mà là làm một cái uy hiếp, ả biết Dương lão gia tử sẽ không cho phép chuyện ở riêng.
Dương lão gia tử đương nhiên sẽ không cho phép ở riêng, vốn còn muốn đợi lão tứ về rồi tính, nghe Vương thị nói như vậy làm cho ông phải nhìn thẳng vào vấm đề này.
Nếu như giải quyết không tốt, trong nhà sẽ vỡ thành mảnh nhỏ, loại hình ảnh này Dương lão gia tử không muốn nhìn thấy nhất.
Thấy hai người đại phòng đã về phòng, làm tượng nửa ngày nhị phòng tam phòng cũng định đi về phòng.
Đang chuẩn bị đi ra thì Dương lão gia tử hỏi một câu: ” Hai phòng các ngươi có ý kiến gì?”
Xem ra Dương lão gia tử vẫn còn muốn tìm chút duy trì?
Dương Thiết Căn và Diêu thị xưa nay trầm mặc, nhất thời hông biết nói thế nào. Trong lòng nghĩ muốn tán đồng ý kiến đại phòng, nói ra lại sợ ông thương tâm.
Lâm Thanh Uyển dừng bước, quay lưng lại Dương lão gia tử.
“Cha, ý kiến của chúng ta có trọng yếu không?” Chân còn không dừng, trực tiếp đi ra ngoài.
Đúng, ý kiến của bọn họ có trọng yếu không? Khi nào thì nhị phòng tam phòng được nói chuyện ở cái nhà này.
Hai người Tam phòng nghe thấy vậy cũng cảm thấy đứng, nhưng bọn họ làm không được quá phận, bỏ lại một câu ‘mặc cho cha an bài’ rồi vội vàng bước đi.
Dương lão gia tử thấy nhị phòng tam phòng như vậy, sắc mặt càng thêm thảm đạm.
Hà thị ở trong phòng mắng cái gì đó nhưng đã không ai đi chú ý.
Lâm Thanh Uyển trở lại phòng, nói tình huống cho Dương Thiết Trụ nghe, sau đó hai người đi ngủ.
… …
Lại qua hai ngày, Dương Học Chương sắc mặt u ám về nhà.
Người trong nhà vừa nhìn thấy sắc mặt của hắn, liền biết sự tình không có kết quả, nhưng mọi người đã dự đoán được kết quả nên không nói thêm gì.
Hà thị lôi kéo Dương Học Chương lại là Bảo Nhi, lại là an ủi, Lâm Thanh Uyển thấy mà ghê.
Thì ra Dương Học Chương và Hà thị là chung đụng như vậy, thật là thêm kiến thức.
Lâm Thanh Uyển thấy không có chuyện của nàng bèn đi về phòng thêu. Hà thị ở trong sân lại là kêu Diêu thị giết gà, lại là bồi bổ, không biết là làm cho ai xem.
Bất kể bà ta làm cho ai xem, dù sao Lâm Thanh Uyển là không quên đi phòng bếp bưng đồ ăn của nàng và Dương Thiết Trụ. Mấy ngày nay mọi người đều quen bọn họ không tới phòng chính ăn cơm nên không nói gì.
Lâm Thanh Uyển mấy ngày này vội vàng thêu thùa, nàng thêu hai mặt đã sắp kết thúc.
Buổi chiều, Lâm Thanh Uyển thêu mũi cuối cùng, gỡ thêu phẩm từ giá xuống.
Xem mặt trái mặt phải, hài lòng gật đầu. Tuy rằng chỉnh thể không ra nàng sở liệu, nhưng có thể làm được một bức thêu phẩm nàng đã mừng lắm rồi.
Cầm ra mảnh vải bọc lại thêu phẩm bỏ vào trong tủ, Lâm Thanh Uyển nói một tiếng cùng Dương Thiết Trụ sau đó đi ra cửa tìm thợ mộc trong thôn.
Dọc theo đường đi gặp người trong thôn, mỗi người nhìn nàng đều thần sắc quỷ dị muốn nói lại thôi.
Đầu tiên Lâm Thanh Uyển có chút nghi hoặc, nghĩ lại thì biết là nguyên nhân gì. Nàng thu lại tươi cười, đanh mặt đi tìm thợ mộc.
Đến nhà thợ mộc, thứ nàng muốn đã được làm xong.
Lâm Thanh Uyển cầm ở trong tay xem rất vừa lòng.
Thợ mộc này chính là người lần trước làm cái giá cho Lâm Thanh Uyển, họ Thôi, năm nay có 40 mấy. Thôi thợ mộc tổ tôn tam đại đều làm thợ mộc, bình thường có rất nhiều người tìm tới mời làm gia cụ.
Lần trước Lâm Thanh Uyển thấy cái kia không tệ, liền hỏi Thôi thợ mộc có làm được giá bình phong không. Thôi thợ mộc hỏi rõ bộ dáng hình dạng, liền gật đầu nói là có thể làm.
Không quá hai ngày, Lâm Thanh Uyển cầm số đo tới tìm Thôi thợ mộc, mời hắn giúp làm một.
Bình phong giường lò làm bằng gỗ, không có nhiều hoa hăn, không phải thực quý, nhưng Lâm Thanh Uyển phải bỏ hơn một lượng bạc.
Bời vì đã thương lượn trước đó rồi nên Lâm Thanh Uyển trả tiền nhanh gọn.
Đưa tiền xong, Lâm Thanh Uyển dùng vải rách phủ lại mang về nhà.
Cầm về nhà, Lâm Thanh Uyển lấy ra bày, sau đó lấy thêu phẩm ra khảm.
Đặt lên bàn xem, nàng thích đến mức quả thực không muốn bán đi.
Nhưng nghĩ đến bạc trong tay càng dùng càng thiếu, đặc biệt gần đây tốc độ tiêu tiền như dòng chảy, Lâm Thanh Uyển quả quyết cắt đứt sự yêu thích này đi, quyết định vẫn là bán đi thôi.
“Tướng công, đẹp không?”
Thứ mình thích đều là ước gì người khắp thiên hạ đều thích, nàng cầm đến cho Dương Thiết Trụ xem.
Dương Thiết Trụ biết nàng dâu gần đây luôn thêu cái gì đó, bảo là muốn cầm thêu phô bán, lại không biết là thêu cái này.
Đối với việc thêu thùa của nữ nhân, hắn hoàn toàn không hiểu, nhưng cũng nhìn ra được cái bình phong giường lò này rất xinh đẹp rất đẹp rất tinh xảo… Dù sao chỗ nào chỗ nào chỗ nào đều tốt…
Tôn chỉ của Dương Thiết Trụ là, nàng dâu chỗ nào chỗ nào chỗ nào cũng tốt, thêu cái gì đó cũng tốt…
“Nàng dâu thật lợi hại!”
Đương nhiên, Dương Thiết Trụ không tiếc khích lệ, lời nói dễ nghe là liều mạng ném lên người Lâm Thanh Uyển.
Lâm Thanh Uyển cũng dương dương tự đắc, tự đắc ý mãn, phiêu phiêu dục tiên, cái cằm nâng càng lúc càng cao.
Nhìn bộ dáng nàng dâu, làm Dương Thiết Trụ không ngờ hiệu quả lại tốt vậy, ‘Bẹp’ một cái lên miệng.
Hôn xong không tính toán gì hết, còn ôm cả người lại tiếp tục thân.
Lâm Thanh Uyển phản ứng lại, chỉ kịp cất bình phong sang bên cạnh, còn những cái khác mặc kệ…
…
Ngày hôm sau, Lâm Thanh Uyển muốn đi trấn trên. Vừa vặn Dương Thiết Trụ cũng cần phải đi y quán trấn trên đổi dược, liền bảo Dương Thiết Căn lấy xe bò của nhà chở họ đi.
Xe bò nhà mình là để chuyển lương thực từ đồng về nhà, đằng sau chỉ có cái giá đơn giản, ngay cả cái chỗ ngồi cũng không có, hơn nữa bên ngoài trời có chút lạnh, Lâm Thanh Uyển liền lấy cái chăn trước khi thành thân Dương Thiết Trụ dùng mang ra.
Phía dưới trải hai giường, mặt trên trải một cái cho bằng, như vậy vừa mềm lại không sợ gió.
Dương Thiết Trụ bây giờ có thể ngồi được một lát, nhưng đi trấn trên thì lâu lắm, lại quá xóc nảy, Lâm Thanh Uyển muốn hắn được thoải mái một chút.
Ba người ngồi trên xe bò, Dương Thiết Trụ nằm trên đệm, mặt trên che thật dày chăn, nên không cảm giác được lạnh. Lâm Thanh Uyển ngồi ở bên cạnh trông hắn, Dương Thiết Căn đánh xe.
Đi khỏi thôn Lạc Hạp, xe bò chạy hương trấn Lạc Vân. Lâm Thanh Uyển cảm giác bây giờ trời đã rất lạnh, đặc biệt khi ngồi trên xe bò, có cảm giác như băng quất vào mặt.
Đến trấn trên, dừng lại ở y quán, hai người lại cẩn thận nâng Dương Thiết Trụ xuống xe đi vào y quán.
An trí Dương Thiết Trụ ở y quán đổi dược, Dương Thiết Căn ra ngoài trông xe bò và chăn, Lâm Thanh Uyển tranh thủ đi tới Cẩm Tú phường.
Vào Cẩm Tú phường, Tô chưởng quỹ vừa thấy nàng đi tới, trong tay lại cầm một vật lớn, trong lòng đoán chừng đây hẳn là đại kiện thêu phẩm rồi.
Nhưng đó chỉ là đoán thôi, đến khi Lâm Thanh Uyển đưa đồ vật cho Tô chưởng quỹ xem, Tô chưởng quỹ ngây người cả người.
Bà cầm khối bình phong giường lò, nhìn trái nhìn phải, xem trên xem dưới, lật xem, quả thực luyến tiếc rời mắt.
Chiếc bình phong không lớn lắm, rộng khoảng hơn một mét, khung màu vàng nhạt, bên cạnh điêu khắc đồ án Cát tường. Hấp dẫn ánh mắt Tô chưởng quỹ không phải tấm bình phong, mà là thêu phẩm ở giữa chiếc bình phong giường lò.
Màu nền thêu phẩm là màu lam rất nhạt, gần như màu trắng, nhưng nhìn qua lại có chút màu lam. Ở giữa thêu hoa sen lớn, mặt sau là cá chép vờn hoa sen, đồ án hai mặt hoàn toàn khác nhau.
Có thể nhìn ra người thêu kĩ nghệ rất cao, cho dù là hoa sen hay cá chép, đều thêu rất sống động, phảng phất như còn sống vậy.
Bình thường có rất ít người chọn thêu hoa sen nhiều, bởi vì cả một mặt rộng mà chỉ có mỗi hoa sen thôi thì đơn điệu. Nhưng bức thêu phẩm này lại không giống với, thêu ra được những bông hoa sen rõ ràng, hình dạng hoàn toàn khác nhau, đài sen lộ ra mấy phần, lá sen tô điểm, thậm chí còn nhìn thấy cá đuôi cá đang ẩn…
Mặt sau lại là bức cá chép, nhẹ nhàng vờn dưới mấy bông sen…
Tô chưởng quỹ hít sâu một hơi ổn định tâm tình.
“Thanh Uyển muội tử, nếu như tỷ tỷ ta không nhìn lầm, đây là, đây là hai, thêu hai mặt phải không?” Thanh âm đều run.
Lâm Thanh Uyển bình tĩnh gật đầu.
Cũng khó trách Tô chưởng quỹ sẽ kích động như thế, bởi vì trấn Lạc Vân này nằm ở biên giới xa xôi phương Bắc, ‘Thêu hai mặt’ lại bắt nguồn từ phương Nam, chỉ có ít ỏi mấy tú nương Tô Châu đại gia mới thêu được loại này. Cho nên mỗi lần thêu phẩm ‘Thêu hai mặt’ xuất hiện thì sẽ bị danh môn thế gia nhanh chóng tranh mua không còn, rất hiếm khi lưu lạc tới phương Bắc này.
Tô chưởng quỹ buôn bán vải dệt, thêu phẩm đã nhiều năm như vậy rồi, mà bà mới chỉ được nhìn thấy thêu phẩm hai mặt một lần thôi, chính là trong một cửa hàng thêu phẩm lớn ở Dương Thành mà bà hay giao hàng.
Đó là một cây quạt thêu hai mặt làm trang sức, là trấn điếm chi bảo của cửa hàng thêu đó. Mặt chính thêu hình bướm vờn hoa, mặt trái thêu chim Hỉ thước.