- Trang chủ
- Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
- Chương 13: Thiết Trụ lên núi
Tác giả: Giả Diện Đích Thịnh Yến
Tối đến mọi người trong Dương gia đều tắt đèn nghỉ ngơi.
Trong phòng đông, Dương Thiết Xuyên và Vương thị nằm trên kháng chuẩn bị ngủ.
Nội tâm Vương thị sôi sùng sục không thể ngủ được lăn qua lộn lại trên giường.
Nàng chọc Dương Thiết Xuyên: “Nhị đệ thành thân thì sau này chúng ta sẽ thế nào?”
Dương Thiết Xuyên vừa mới ngủ thì bị đánh thức cáu kỉnh đẩy tay nàng ra: “Nhị đệ đón dâu thì có quan hệ gì với chúng ta? Cái gì mà làm thế nào? Nên làm cái gì thì làm cái đó!”
Giả bộ, ngươi cứ giả bộ đi! Vương thị trong bóng đêm trợn mắt một cái.
Nếu nhị đệ đón dâu, về sau tiền sung công sẽ giảm đi một nửa.
Dương gia chưa ở riêng, trong nhà có cả con đã lấy vợ và chưa lấy vợ, cho nên định ra quy củ là cả nhà cùng nhau làm việc, thường ngày ăm cơm cùng một chỗ, không chia tiền cho mỗi phòng, phí tổn hằng ngày của cả nhà cũng dùng chung.
Những lúc nông nhàn thì nam nhân trong nhà sẽ đi ra ngoài làm thêm việc, đây là thu nhập ngoài lề nên tính riêng, chưa thành thân phải nộp lên toàn bộ, đã thành gia nộp lên một nửa.
Làm công có thể kiếm đượcmấy đồng? Tiền Dương gia kiếm được chủ yếu là do Dương Thiết Trụ cách một thời gian lại lên núi săn bắn, mỗi lần như vậy sẽ có mấy lượng bạc, cho nên Dương gia mới giàu có khá giả hơn so với những hộ làm đồng ruộng kia một chút.
Đương nhiên, điều này cũng chỉ là dư dả một ít thôi, trong nhà còn nuôi không một lão tứ "Tú tài phôi" nữa, cả ngày không làm bất cứ cái gì chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, thỉnh thoảng cách năm ba bữa không phải là muốn giao tiền trả công cho phu tử thì chính là muốn mua giấy và bút mực, còn có lúc đi thi gì đó còn cần lộ phí.
Về sau lão nhị nộp tiền bớt đi, trong nhà lại nhiều miệng ăn như vậy, còn phải cung lão tứ ăn không ngồi rồi thi tú tài, có thể tưởng tượng được áp lực của công việc sẽ càng ngày càng lớn. Những việc vốn là một mình lão nhị làm sau này sẽ phải phân ra cho lão đại và lão tam làm, bọn họ thật vất vả mới tích cóp được một chút vốn riêng không chừng lại bị gộp vào…
Vương thị không tin Dương Thiết Xuyên sẽ không hiểu lợi hại trong việc này.
Vừa nghĩ đến sau này có một đôi mắt già sắc bén cả ngày nhìn bọn họ chằm chằm, rình mò móc trên người họ ra tý máu, Vương thị cảm thấy không rét mà run, càng thêm khó ngủ.
… … … …
Sáng hôm sau lúc ăn điểm tâm Dương Thiết Trụ suy nghĩ vẫn nên nói chuyện sắp sửa nghênh cưới Lâm Thanh Uyển ra.
Tóm lại là nháo thì nháo còn việc cưới vẫn cứ cưới.
“Mời kiệu hoa? Còn muốn mời rượu?” Vừa nghe Dương Thiết Trụ nói xong Hà thị đập ngay đôi đũa lên bàn: “Không được! Ngươi có thấy nhà ai mua vợ về còn phải làm phức tạp vậy không, không phải đều mang về nhà là xong sao.” Ngay cả đường cũng không cần bái.
Dương Thiết Trụ cau mày nhưng thái độ kiên quyết dị thường: “Dù sao con cũng không muốn mang người về là thôi, nói như thế nào cũng phải cưới hỏi đàng hoàng.”
Đại tẩu Vương thị ở bên cạnh chen vào một câu: “Nhị đệ này, mẹ nói không sai, nào có ai mua người về còn mời kiệu hoa với bày rượu?” Việc đó làm không phải lại mất tiền sao, mà kia lại không phải hoàng hoa đại khuê nữ thiên kim đại tiểu thư.
Trong nhận thức của Vương thị cũng như trong mắt những người khác, nàng dâu mua về toàn người không tốt.
Không phải gãy tay gãy chân thì chính là đầu óc ngu ngơ, hoặc chính là nha hoàn gia đình giàu có nào đó, dù sao thì cũng không có người nào bình thường, những người phụ cận mua nàng dâu về đều là như vậy.
Cũng chỉ có những nhà nghèo không lo nổi sính lễ mới đi mua nàng dâu về.
Nàng ta mặc kệ Dương Thiết Trụ mua vợ về có mất mặt hay không, dù sao lấy tiền công ra làm hôn sự cho lão nhị nàng ta sẽ không đồng ý, kiểu gì cũng phải cố gắng phá hoại cho thất bại.
Dương Thiết Trụ không lên tiếng nhưng ánh mắt nhìn Hà thị rất kiên định.
Hà thị lập tức nói: “Không được. Lão nương nói không được là không được.” Để bà bỏ tiền không có cửa đâu.
Tuy nói gia cảnh Dương gia không tệ lắm, trong nhà cũng có hơn mười mẫu đất, mỗi lúc nông nhàn mấy người nhi tử đều sẽ đi làm chút việc vặt kiếm thêm tiền trong nhà, nhưng không kham nổi trong nhà có người đọc sách là Dương Học Chương.
Dương Học Chương đọc sách trong thư viện ở trên trấn, nửa năm giao học phí cho phu tử một lần, tiền học phí một năm này cũng mất mấy lượng bạc, còn chưa kể tới các chi tiêu khác như mua giấy bút nghiên mực, tính tổng lại mà nói đấy là số tiền lớn của Dương gia, cho nên Hà thị cầm rất chặt tiền trong tay mình, bà ta là điển hình của loại "chỉ vào không ra".
Vương thị đảo đảo con mắt giả bộ khuyên nhủ: “Đúng vậy, nhị đệ, ngươi cũng suy nghĩ cho nhà đi, tứ đệ lại phải giao tiền học phí cho phu tử, hôm qua ngươi mới mất hai mươi lượng bạc mua người, nhà từ lúc xây phòng đã không dư dả, ngươi cũng không phải không biết, ngươi làm vậy không phải là làm khó mẹ sao?” Thanh âm câu "hai mươi lượng bạc" kia nói cực kì nặng.
Dù sao chuyện lấy tiền công ra nàng ta sẽ không đồng ý, nàng ta không quản chuyện ai giao tiền nhiều hay tiền ít, nhưng động vào tiền công đó lại như cắt thịt nàng ta.
Bao gồm cả hai mươi lượng ngày hôm qua chính là cắt thịt Vương thị, bằng không khi nàng ta vừa nghe thấy lời đồn đãi bên ngoài sẽ không chạy về nhà giật dây Hà thị nháo như vậy.
Hà thị vừa vặn tìm được cái cớ mở miệng nói: “Đại ca ngươi lúc đón dâu dùng còn chưa đến tám lượng bạc đâu, mấy năm sau lão tam thành hôn cũng không mất tới mười lượng bạc, ngươi hôm qua mua hồ ly tinh kia đã dùng hết hai mươi lượng, hôm nay còn muốn ta bỏ tiền làm hôn sự, ngươi bảo hai người huynh đệ đã đón dâu của ngươi kia nghĩ thế nào?” Bà ta chỉ vào lão Đại ngồi một bên xem trò vui và lão tam vẫn luôn cúi đầu ăn cơm.
“Huống chi đệ đệ ngươi đọc sách cũng phải mất tiền.”
Đây mới là nguyên nhân chủ yếu phải không, nhưng sáng sớm hôm nay Dương Học Chương đã đi thư viện rồi nên không nghe được mẹ của hắn vì hắn tận tâm tận lực tiết kiệm bạc như thế nào.
Dương Thiết Xuyên cợt nhả chèn ép: “Đúng đấy lão nhị, ngươi nhìn mấy đứa cháu của ngươi này, quần ngắn tới cổ chân rồi, có tiền thì mua cho mấy đứa cháu bộ quần áo nha.”
Lão tam Dương Thiết Căn cúi đầu ăn cơm, giống như tất cả mọi chuyện đều không liên quan gì tới hắn.
Dương lão gia tử vốn định mở miệng nói gì đó nhưng vừa nhìn bộ dạng lão bà mình kia chính là bộ dạngngng kiên quyết không đào bạc, hắn mà mở miệng phỏng chừng lại náo loạn nên không nói gì nữa.
Huống chi Dương lão gia tử cũng không đồng ý, nhà người ta mua nàng dâu về chính là vì tiết kiệm tiền sính lễ, nào có ai mua người về lại còn mất tiền đặt sính nữa. Đó không phải là hồ đồ rồi sao?
Đáng tiếc tâm tư Dương Thiết Trụ bọn họ đều không hiểu được, cũng xem nhẹ sự quyết tâm của hắn.
Dương Thiết Trụ lau mặt kiên quyết nói: “Ta chưa hề nói sẽ lấy tiền trong nhà, ta tự nghĩ biện pháp kiếm tiền, chỉ là nói cho các ngươi một tiếng mà thôi.” Từ đêm hôm qua hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý Hà thị sẽ không cho tiền rồi.
“Hôm nay ta lại đi lên núi, vài ngày nữamới có thể trở về.”
Hắn nhanh chóng ăn cơm, buông bát,không quan tâm sắc mặt khó coi của Hà thị liền đi ra cửa.
… … … …
Dương Thiết Trụ đến đây thì Dương thị và Lâm Thanh Uyển vừa dùng điểm tâm xong.
Lâm Thanh Uyển vừa ăn cơm xong chiều thì ngủ, lần đầu tiên từ lúc xuyên qua được một giấc ngủ an ổn, cho nên ngủ rất say.
Lâm Thanh Uyển rửa mặt chải đầu buổi sáng xong lại giúp Dương thị làm mấy việc vặt.
Lâm Thanh Uyển cũng không phải là người không biết lí lẽ, không thể nào ngồi yên một chỗ để người ta hầu nhnhư utiểu thư được.
Dương thị rất hài lòng với thái độ của cô nương này, nên có tâm dạy nàng một chút, một nàng dâu ở nông thôn mà không biết làm việc nhà sẽ bị người ta chê cười.
“Thiết Trụ tới rồi, ăn điểm tâm chưa?”
Dương thị nhìn Dương Thiết Trụ mới sáng sớm mà đã có sắc mặt không tốt chạy tới, thì đoán ngay ra được ngày hôm qua Dương gia khẳng định là náo loạn một trận.
Hôm nay Lâm Thanh Uyển mặc quần áo ở nhà của con dâu Dương thị, một bộ áo cánh xanh mướt, bên ngoài khoác một chiếc áo vải xếp màu lục, tôn lên làn da trắng càng thêm trắng nõn, dưới ánh nắng mặt trời có thể nhìn thấy những mạch máu màu xanh mờ nhạt, tăng thêm thần thái yếu đuối.
Dương Thiết Trụ vừa vào cửa liền nhìn đến ngây người, nghe thấy đại cô nói tiếp đón thì nhanh chóng dời mắt.
“Ăn… Ăn rồi, đại cô.” Vừa thấy Lâm Thanh Uyển, Dương Thiết Trụ cảm thấy tay chân mình mất đi linh hoạt, miệng cũng không nghe sai sử, ngốc cực kỳ.
Dương thị nhướn nhướn mày: “Làm sao? Ngày hôm qua trong nhà lại náo loạn?”
Dương Thiết Trụ tìm cái ghế ngồi xuống cúi đầu "ừ" một tiếng.
“Mẹ ngươi không tính toán bỏ tiền làm tiệc mừng cho ngươi?” Có thể nói tuệ nhãn Dương thị sáng như đuốc, đủ lý giải đám người cực phẩm Dương gia kia.
Dương Thiết Trụ trầm mặc không đáp lại, cũng không nói là không phải.
“Đại cô, cháu chuẩn bị lên núi một chuyến”
Dương thị nhăn mày: “Cháu mới đi một chuyến, lại đi nữa?”
Người khác đều cho rằng Thiết Trụ Dương gia có bản lĩnh săn thú tốt, kiếm tiền dễ dàng, còn bà ở chung lâu với Dương Thiết Trụ nên biết nhiều nội tình bên trong.
Người muốn bắt dã thú, dã thú muốn ăn thịt người, vận khí không tốt đấy chính là chuyện mất mạng như chơi, mấy năm trước Thiết Trụ luôn bị thương mà về, tuy không phải trọng thương nhưng Dương thị cũng rất đau lòng, cho nên bà vẫn không đồng ý việc Dương Thiết Trụ lên núi săn thú kiếm tiền cho nhà.
“Không sao, cháu chuẩn bị mấy thứ, lần này chuẩn bị rất nhiều chắc phải đi mấy ngày.”
Lần này hắn muốn đi vào trong núi sâu hơn một chút, ngày thường hay đi men cánh rừng bắt được không ít con mồi, nhưng toàn là con không đáng giá bao nhiêu tiền.
Từ lúc nhà đỡ khó khăn thì hắn cũng ít đi vào trong núi, hắn biết vào sâu bên trong núi sẽ gặp nguy hiểm, núi Lạc Hạp có bầy sói, nếu gặp phải bầy sói thì cho dù hắn có kinh nghiệm phong phú cộng thêm thân thủ không kém cũng sẽ lâm vào hoàn cảnh cửu tử nhất sinh.
“Yên tâm đi, trong núi cháu quen thuộc nhiều, cẩn thận một chút là được, huống chi còn có Đại Hắc, Nhị Hắc nữa.” Hắn nói như vậy cho Dương thị nghe cũng chính là nói cho Lâm Thanh Uyển vẫn đang lo lắng nhìn hắn nghe.
“Ai… Tiểu tử này…” Dương thị thở dài, biết Dương Thiết Trụ đã quyết định sẽ không thay đổi, hơn nữa còn có Đại Hắc, Nhị Hắc đi theo bà cũng yên tâm, bà không khuyên nữa chỉ dặn dò hắn cẩn thận.
Dương Thiết Trụ ngồi một chỗ nghe đại cô dặn dò đủ các chuyện trong nội tâm liền cảm thấy thật ấm áp.
Cùng là việc lên núi săn thú, đại cô thì khuyên can, khuyên can không được thì lo lắng an toàn của hắn, còn người trong nhà hắn lại chẳng bao giờ lo lắng an toàn của hắn, chỉ mong hắn ngày nào cũng lên núi kiếm tiền về nhà.
So sánh hai bên khác nhau một trời một vực.
Đây cũng là nguyên nhân Dương Thiết Trụ thân thiết với Dương thị, không chỉ là vì hắn uống sữa đại cô trưởng thành, mà còn bởi tình cảm quan tâm mà người nhà chẳng bao giờ cho hắn.