- Trang chủ
- Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
- Chương 8: Vác vợ về nhà
Tác giả: Giả Diện Đích Thịnh Yến
Nghe thấy nàng nói một tiếng "được", trong đôi mắt kia lập tức tràn ra một tia vui sướng cùng kích động không giấu được.
Đôi tay nhỏ bé lạnh như băng lập tức bị bàn tay to lớn nóng bỏng nắm lấy, bàn tay to rất nóng, nóng đến mức làm trong lòng Lâm Thanh Uyển khẽ run lên.
Đổng bà tử ở bên cạnh giơ chân: “Lão nương còn chưa đáp ứng đâu, đầu lợn chết này của ngươi thì đáng bao nhiêu tiền hả? Không được không được ~~~ ”
Nhưng những người ở bên cạnh xem náo nhiệt lại ồn ào lên.
“Ai nha, Đổng bà tử đồng ý đi thôi, con lợn rừng này phải bán được mấy lượng bạc đấy.”
“Đúng thế đúng thế… …”
“Cứ giữ cái giá kia thì bán không được đâu, mười dặm bát hương này làm gì có ai ngu ngốc đi đào hai mươi lượng mua vợ về…”
“Qua hôm nay sẽ không còn chuyện tốt như vậy nữa đâu…”
Nam nhân cao lớn kia nghĩ một lát rồi xoay người móc mấy khối bạc vụn từ trong lòng ra, cộng lại có khoảng 4, 5 lượng, đây là thời gian trước hắn tích góp từ việc bán da thú, vẫn để trong người chưa giao cho người nhà.
“Chỉ có bấy nhiêu thôi.” Hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm Đổng bà tử.
Đổng bà tử mặt đầy giãy dụa, bà cảm thấy lỗ nhưng lại sợ cái củ khoai lang nóng phỏng tay này, lại nhìn hán tử khỏe mạnh kia bộ dạng nghiêm túc nhìn bà ta, giống như bà ta mà không đáp ứng hắn sẽ dùng nắm đấm đánh tới…
Vì thế Đổng bà tử vừa cắn răng vừa dậm chân. Thôi vậy, Tiền bà tử cho bà ta 10 lượng, bà ta cũng không bị lỗ.
“Được rồi, tiện nghi cho ngươi.” Bà ta tiếp nhận bạc.
Nam nhân buông tâm tư đang thấp thỏm, quay đầu cho Lâm Thanh Uyển một nụ cười thật to, toàn thân vui sướng không nói lên lời.
Nam nhân cao hứng đứng tại chỗ chà xát hai tay, chà xát được một lát rồi không biết hắn nghĩ thế nào liền ôm lấy Lâm Thanh Uyển, cổ tay khẽ lật vác cả người nàng lên vai.
Ngay sau đó hắn bước nhanh ra khỏi chợ, càng chạy càng nhanh.
Phía sau lập tức nổi lên một tràng cười đùa…
“Ai nha, nhìn tiểu tử kia vội vàng kìa …”
“Chưa lấy vợ bao giờ, cho ngươi một nữ nhân thủy linh như vậy á, bảo đảm ngươi cũng vác lên chạy…”
… …
Lâm Thanh Uyển còn chưa kịp thét chói tai thì bị bờ vai dài rộng chặn miệng lại.
Hắn chạy rất nhanh, nhịp bước rất lớn, nhưng lại rất ổn định.
Nàng cảm giác hắn có vẻ cao hứng, hoặc là mừng như điên?
Gió nhẹ lướt qua mái tóc dài của nàng, nằm trên bờ vai rắn chắc, không hiểu sao Lâm Thanh Uyển cảm thấy có một tia an lòng.
“… Hì hì… Ta có vợ rồi …”Nam nhân vui vẻ cười lớn như một đứa trẻ.”… Về sau nhất định ta sẽ đối xử thật tốt với nàng, nhất định…”
… …
Dương Thiết Trụ cũng không hiểu tại sao mình lại làm ra chuyện vọng động này, nhưng hắn không hối hận, thật sự không hối hận.
Từ trong đám người ồn ào lần đầu nhìn thấy nàng hắn liền hoảng thần.
Mới nhìn nàng rất nhu nhược, vòng eo mảnh khảnh chỉ cần một tay là ôm hết, một đầu tóc dài hất ra sau, quần áo hỗn độn, sắc mặt trắng bệch, trong đôi mắt to tràn đầy quẫn bách, nhục nhã và không cam lòng. Nhưng nàng không khóc, một bộ dáng giống như muốn nhận mệnh, rồi lại nhen nhóm ánh lửa trong mắt…
Giống như có lần hắn lên núi săn thú gặp phải một con hồ ly bị trúng bẫy, rõ ràng đã bị rơi vào cạm bẫy 2, 3 ngày, ở bụng còn bị gai bẫy đâm bị thương, toàn thân dính máu, nhưng nó không nhận mệnh, chầm chậm leo lên trên …
Lúc hắn đi xem cạm bẫy thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lúc ấy con kia hồ ly đã hấp hối, hắn bắt nó kêu lên nhưng khí lực cắn còn không có. Nhưng trong ánh mắt nó lại có một tia sáng như vậy… Sau đó con hồ ly vẫn chết, nhưng mà lại để Dương Thiết Trụ hiểu được cái gì đó…
Sau này Dương Thiết Trụ mới biết được đó là cái gì, đó là cầu sống, là bất khuất, là không nhận thua, cho dù vận mệnh hà khắc thế nào thì nàng vẫn ôm kì vọng chờ mong…
Không hiểu sao tim hắn liền có cảm giác đau thắt lại…
Không dời mắt được, không dời bước chân được, như người bị trúng tà…
Đến khi hắn phục hồi tinh thần lại, hắn vội vàng xông lên, hạ con lợn rừng hắn chuẩn bị bán lấy tiền cho tứ đệ giao trả công phu tử. Hắn sợ nàng không nguyện ý đi cùng hắn, hắn còn nói lên chân thành và quyết tâm của hắn, thậm chí lúc bà tử đồng ý bán nàng, hắn vẫn sợ nàng bị người khác cướp đi, hắn vội vàng vác người chạy đi…
Hắn vác Lâm Thanh Uyển lên vai chạy trên con đường nông thôn, trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn và mừng như điên. Lúc này hắn quên mất quẫn bách vừa rồi, quên mất đủ loại bận tâm, quên mất ánh mắt của người khác, quên mất mình làm như vậy thật giống một người ngố… Quên hết tất cả, hắn giống như một đứa trẻ nhặt được chí bảo, hận không thể đem niềm vui của mình khoe ra cho cả thiên hạ đều biết…
Hắn bước nhanh nhưng rất vững vàng, Lâm Thanh Uyển không thấy xóc nảy chút nào. Nhưng…
Nhưng, cứ như vậy có ổn không?
Trên con đường nhỏ về nhà gặp rất ít người nhưng hôm nay là ngày họp chợ, cho nên cách một đoạn lại gặp mấy thôn dân, họ nhìn hắn như nhìn một người điên…
Lâm Thanh Uyển xấu hổ cúi đầu đấm nhẹ vào lưng hắn.
“Người ta đang nhìn chúng ta đấy, ngươi hạ ta xuống dưới.”
Dương Thiết Trụ dừng lại cước bộ chạy như điên, lúc này hắn mới phản ứng kịp, đỏ mặt: “… Ah.”
Tay chân luống cuống nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất, quẫn bách đến ngay cả tay chân đều không biết để ở chỗ nào.
Lâm Thanh Uyển lúc này cũng không biết vừa rồi nàng xúc động đáp ứng hắn rốt cuộc là đúng hay sai.
Chưa bao giờ gặp mặt, hoàn toàn xa lạ, chỉ là nhìn ánh mắt đối phương chân thành và câu hỏi vụng về mà đã đem mình bán đi?
Nhưng tình huống trước mắt xem chừng cũng không tệ lắm, có lẽ một hán tử thành thật như vậy hẳn là biết thương vợ.
Tình cảnh của nàng lúc này còn dám đòi hỏi gì đâu? Ít nhất thoạt nhìn hắn không tệ, người tựa hồ rất thành thật, bộ dạng cũng không kém. Hơn nữa còn chưa cưới vợ, nếu để Lâm Thanh Uyển gả cho người ta làm tiểu thiếp gì đó, nàng thà chết còn hơn.
“Ngươi… Ngươi chuẩn bị mang ta đi đâu?” Nàng nhỏ giọng hỏi.
Dương Thiết Trụ gãi gãi đầu, cái này hắn còn chưa nghĩ ra.
Suy nghĩ một lúc hắn mở miệng nói: “Ta tạm thời an trí nàng ở nhà cô của ta, nàng thấy như vậy có được không? Chờ ta về nhà nói cho cha mẹ rồi đón nàng qua cửa?”
Lâm Thanh Uyển nghĩ nghĩ rồi gật đầu. Kỳ thật nàng còn không biết gì về hắn, cũng chưa tính toán được gì.
Tạm thời chỉ có thể làm vậy.
Ít nhất hắn còn biết hỏi ý kiến nàng, đây cũng là một ấn tượng tốt?
“Vậy ~~ đi thôi?”
“Được.”
Dương Thiết Trụ đi phía trước, Lâm Thanh Uyển đi theo phía sau.
Đi hai bước hắn liền quay đầu lại nhìn, đi hai bước hắn quay đầu lại nhìn nhìn. Sau cùng dường như nghĩ thông suốt gì đó hắn đi chậm lại đi song song cùng Lâm Thanh Uyển.
Sợ nàng theo không kịp hắn còn cố ý đi bước chân ngắn lại, một bộ dạng muốn nói với nàng nhưng lại không dám nói.
Lâm Thanh Uyển liếc mắt nhìn thấy tất cả thấy rất buồn cười. A ~~ người đàn ông này thật đáng yêu nha ~~~
“Ngươi tên là gì?” Nghĩ một lát nàng lại nói: “Ta họ Lâm, khuê danh Thanh Uyển, vậy còn ngươi?” Giọng nói thân thể này trời sinh ôn nhu như nước không nhanh không chậm, nàng nói vậy hắn sẽ không thấy lỗ mãng chứ?
Dường như hắn cực kì khẩn trương, tay chân còn không biết đặt vào đâu:”Ta gọi là Thiết Trụ, Dương Thiết Trụ.” Hắn đứng lại nói, nhìn nàng vẫn đi về phía trước lại vội vàng bước theo.
Thanh Uyển ~ Uyển Nhi ~~ tên thật dễ nghe. Dương Thiết Trụ vẻ mặt ngây ngô cười.
Thiết Trụ nha? Người thật giống tên, như cây cột vậy. Lâm Thanh Uyển len lén cười trộm ở trong lòng.
Hai người đi đường không nói gì, đi được một lát thì tới cổng thôn Lạc Hạp.
Dương Thiết Trụ sợ gặp phải người trong thôn trêu ghẹo liền dẫn Lâm Thanh Uyển đi đường vòng. Lại đi thêm một lúc thì tới trước cửa một tiểu viện nông gia.
Tường viện nhà này làm bằng hàng rào trúc, đứng ởngoài viện cũng có thể nhìn thấp thoáng tình huống bên trong.
Ở giữa là ba gian nhà ngói, bên trái và bên phải nhà ngói là các phòng ở bằng cỏ tranh, hình như là làm nhà kho và phòng bếp.
Bên trái viện là một giếng nước, bên phải là chuồng gà. Trong sân có một cây táo, giữa sân xếp hàng những cái giá để mẹt lên trên, hình như để phơi thứ gì đó.
Dương Thiết Trụ đẩy cổng đi vào.”Đại cô, người có nhà không?”
Một người phụ nhân trung niên mặc quần áo vải thô màu lam từ phòng bếp đi ra.
Phụ nhân trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt trứng ngỗng, cả người nhìn rất sạch sẽ, tuy quần áo nàng mặc không tốt nhưng vừa nhìn liền biết là người làm việc lanh lẹ.
“Thiết Trụ, cháu đến đấy à. Mau vào đi.” Lại nhìn thấy Lâm Thanh Uyển phía sau Dương Thiết Trụ thì kinh ngạc, nhưng không nói gì chỉ nhiệt tình cười nhấc rèm cửa lên đưa hai người vào phòng chính.”Đến đây, mau vào ngồi.”
Giữa phòng chính là một cái bàn vuông, kề sát tường là một loạt giường đất, trên giường đất có trải chiếu trúc, còn có cái bàn vuông nhỏ, đầu giường có đặt tủ.
Dương Thiết Trụ đỏ mặt liếc mắt nhìn Lâm Thanh Uyển: “Đại cô, cháu có chút chuyện muốn nhờ, chúng ta ra bên ngoài nói đi.”
Đại cô Dương Thiết Trụ Dương thị nheo mắt nhìn đứa cháu, cười nói với Lâm Thanh Uyển: “Cô nương, ngươi ngồi đây một lát, ta xem tiểu tử thúi này nói với ta cái gì… Lát nữa đều ở nhà ta ăn cơm….”
Dương thị đưa Dương Thiết Trụ đi ra khỏi nhà chính rồi vào phòng bếp.
Được một lát sau thì hai người quay lại, trong tay đều bưng đồ ăn, Dương Thiết Trụ mặt vẫn đỏ bừng, một bộ dạng tay chân co cóng.