- Trang chủ
- Cuộc Sống Ở Bắc Tống
- Chương 192: Lâm Y thiết cục
Tác giả: A Muội
Phương thị vì sao đột nhiên nghĩ vào thành ở? Trước kia chưa bao giờ bà ta có ý niệm đó trong đầu, Trương Trọng Vi qua cơn sửng sốt, sinh nghi, liền hỏi Phương thị nguyên do.
Vừa hỏi, Phương thị đã đổ một phen nước mắt nước mũi, kể lể đủ loại về Trương Lương : cướp tiền của bà ta, đánh bà ta, bức bà ta mua thiếp, không ngày nào không say bất tỉnh mới về nhà, vân vân. Nói đến cũng lạ, hành vi của Trương Lương chỉ nhằm vào mỗi Phương thị, ông ta đối đãi người khác trước nay đều hòa khí, dù là vợ chồng Trương Bá Lâm hay vợ chồng Trương Trọng Vi, các bên đều không có mâu thuẫn lớn, bởi vậy Trương Trọng Vi nghe Phương thị kể lể, không thể sinh lòng đồng tình được, chỉ biết đau lòng mẹ ruột thường xuyên bị đánh.
Nhưng tới lúc Phương thị giở tay áo cho con xem các vết xanh tím trên cánh tay, Trương Trọng Vi không ngồi yên được nữa, cứ để Trương Lương đánh tiếp, mặc Phương thị không chết cũng tàn phế? Chàng nâng Phương thị dậy, muốn đưa bà ta quay về huyện Tường Phù, đòi Trương Lương làm cho ra lẽ.
Phương thị không chịu đi, ôm tay con trai, cứng rắn nói. “Người già khó khăn đi xa đến một chuyến, cứ để ta ở lại hai ngày, hưởng hai ngày phúc lành rồi hãy đi”.
Trương Trọng Vi thấy mẹ ruột đáng thương, tâm cũng không nỡ, liền vào phòng trong hỏi ý kiến Lâm Y.
Lâm Y vừa tiễn Trương Bát nương qua cách vách, đang cầm nửa cái bánh bao ăn, nhất định ban nãy ăn không no, lại không muốn quay về bàn ăn, trốn trong phòng lót dạ. Nàng thấy Trương Trọng Vi đi vào, cầm bánh bao huơ lên, cười hì hì. “Chỉ có mình chàng thôi hả?”.
Trương Trọng Vi đoán Lâm Y nhất định hơn một nửa phần là không chịu để Phương thị ở lại, chàng bất an, trên mặt cũng không nặn nổi nụ cười, thần sắc mất tự nhiên nói cho Lâm Y yêu cầu của Phương thị, đứng cạnh bàn chờ câu trả lời.
Lâm Y không giận dữ như chàng tưởng, thậm chí giọng nói còn mười phần nhẹ nhàng. “Em cũng muốn giữ thím ở lại hai ngày, chỉ là không có chỗ ở, Bát nương tử còn đang ở ké nhà hàng xóm kia, thật là lực bất tòng tâm”.
Trương Trọng Vi vỗ trán, đúng rồi, đâu có phòng dư, quả thực là lí do chính đáng, ban nãy sao mình không nghĩ ra. Chàng không nói nữa, quay lại trước điếm, thuật lại lời của Lâm Y, chỉ xưng bản thân chợt sựt nhớ.
Chàng tuy không nhắc tới tên Lâm Y, nhưng vừa vào phòng đi ra đã thay đổi thái độ, Phương thị có đần lắm cũng đoán được là liên quan tới Lâm Y, bấy giờ nổi cơn càn quấy, nhất định đòi vào nói phải trái với Lâm Y.
Trương Trọng Vi sao dám để bà ta vào, vội dang tay ngăn lại, thím Dương cũng chạy tới hỗ trợ, ôm ngang hông Phương thị, liên tục ra dấu bằng mắt cho Thanh Miêu đi vào bẩm báo Lâm Y.
Thanh Miêu xoay người bỏ chạy, vội vàng vào phòng trong, còn chưa mở miệng, Lâm Y đã nhấc tay nói. “Ta biết rồi”.
Thanh Miêu ngạc nhiên. “Nhị thiếu phu nhân, em còn chưa nói mà”.
Lâm Y hừ một tiếng. “Bên ngoài ầm ĩ như vậy, ta đâu có điếc. Đi nói cho Nhị thiếu gia, điếm đã mở cửa, không biết khách khứa sẽ ùa đến lúc nào”.
Chỉ nói phân nửa, Thanh Miêu chờ mãi không thấy câu sau, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân chưa nói Nhị thiếu gia phải làm sao”.
Lâm Y nhìn cô, không lên tiếng. Thanh Miêu giật mình hiểu ra, khách khứa nháy mắt sẽ đến, sao có thể để Phương thị làm loạn, phải làm thế nào, trong lòng Trương Trọng Vi đương nhiên phải biết. Cô như tia chớp phóng ra ngoài, lớn tiếng thuật lại lời Lâm Y dặn, lại phóng về phòng trong, thấy Lâm Y ngồi bình chân như vại, vội la lên. “Nhị thiếu phu nhân còn ngồi yên ở đây ư?”.
Lâm Y ngạc nhiên. “Vậy ta nên làm gì?”.
Thanh Miêu chỉ ra ngoài. “Nhị phu nhân còn ở đó, chỉ dựa vào mình Nhị thiếu gia sao chế ngự được bà ta, thiếu phu nhân không sốt ruột?”.
Lâm Y phì cười. “Bà ta chỉ là thím thôi, cũng không phải mẹ chồng ta, sao ta phải sốt ruột?”.
Thanh Miêu dậm chân. “Không phải nói vấn đề quan hệ, tục ngữ đã nói ‘Bắt người ngắn tay’, huống chi Nhị phu nhân còn cho chúng ta mượn hơn hai quan tiền, chỉ nhiêu đó đã sợ không đuổi được bà ta rồi, em là sốt ruột cái đó kìa”.
Lâm Y giật mình, cười to. “Bảo sao hôm nay ta không thấy em ra ngoài phát uy, phân ưu thay chủ tử, hóa ra là cố kỵ hai quan tiền”. Nàng đứng dậy, mở hòm tiền, lấy ra nguyên xi hai quan hơn chưa hề động tới, đặt lên bàn, phân phó Thanh Miêu. “Đi đi, ra trả cho Nhị phu nhân, em không cần cố kỵ gì nữa”.
Ám chỉ không thể rõ ràng hơn, Thanh Miêu vui vẻ nở nụ cười, cầm lấy tiền. “Nhị thiếu phu nhân yên tâm, chưa tới một khắc thiếu phu nhân sẽ không nghe thấy tiếng ồn kia nữa”.
Cô mang hai quan tiền ra ngoài, ra hiệu cho thím Dương buông Phương thị ra, nhét tiền vào tay bà ta, nói. “Nhị phu nhân, trả lại tiền cho bà, đưa giấy vay nợ đây”.
Phương thị ném tiền xuống bàn, cả giận. “Thế nào, nghĩ rằng trả hết nợ là đuổi được ta đi? Không dễ như vậy đâu!”. Nói xong lôi trong ngực áo ra tờ giấy vay nợ Trương Trọng Vi đưa bà ta, giơ lên trước mặt Thanh Miêu. “Mày nhìn cho kĩ đi, thấy rõ chưa, nếu muốn đuổi ta đi, cũng được, trước trả đủ mười quan tiền đây”.
Trương Trọng Vi thấy Phương thị lôi tờ giấy vay nợ ra, trong đầu vang lên một câu “Hỏng rồi!”, vội kéo Phương thị sang bên, nhẹ giọng khuyên bảo, nhưng Phương thị căn bản không nghe lọt, chỉ trừng mắt nhìn chàng.
Thanh Miêu biết chữ, thấy tờ giấy viết mười quan, còn tưởng mình nhìn nhầm, dụi mắt dụi mắt, nhìn đi nhìn lại, thấy con số kia vẫn không đổi, lúc này mới hoảng lên, hướng vào nhà trong gọi lớn. “Nhị thiếu phu nhân, nguy rồi, Nhị phu nhân tới đây là để cướp a!”.
Lâm Y không hiểu gì, nhận tờ giấy đọc một lần, chỉ thấy bên trên ghi không phải hai quan mà là mười quan, lại nhìn kĩ, nhận ra đây là bút tích của Trương Trọng Vi, nhất thời nghẹn khí giữa lồng ngực, choáng váng muốn ngất.
Thanh Miêu tin tưởng thái độ làm người của Lâm Y, nếu trả hơn hai quan thì nhất định Phương thị chỉ cho mượn đúng hơn hai quan đó, không có khả năng nhiều ra tám quan kia. Con số thực tế là đúng, vậy trên giấy vay nợ viết sai? Thanh Miêu không biết làm sao, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, Nhị thiếu gia viết nhầm?”.
Đây cũng không phải chữ số Ả Rập, làm sao viết nhầm, mặt Lâm Y tím lại, đã giận đến không thốt ra lời, vứt tờ giấy vay nợ xuống đất, quay người về phòng đóng cửa lại.
Thanh Miêu theo vào, cô cũng không hiểu, nhìn sắc mặt Lâm Y như vậy càng hoang mang hơn, giấy vay nợ dôi ra tới tám quan tiền, nhất định là Nhị thiếu gia cố ý thêm vào. Cô đau lòng tiền của Lâm Y, khổ sở nói. “Nhị thiếu gia sao phải làm vậy…”.
Lâm Y luôn luôn không thích nổi giận, bởi vì nổi giận chẳng có lợi gì cho bản thân, nóng giận thương thân, nàng cũng không thích trừng phạt bản thân vì lỗi lầm của người khác. Lúc này cũng thế, chỉ ngồi buồn trong chốc lát, cố gắng bình phục tâm tình, an ủi Thanh Miêu. “Đừng nóng vội, Nhị thiếu gia cũng là hiếu thảo thôi, muốn đền đáp ơn dưỡng dục của Nhị phu nhân”.
Thanh Miêu cẩn thận quan sát gương mặt Lâm Y. “Vậy việc này coi như bỏ qua?”.
Lâm Y nở nụ cười, nàng không giận không phải là không chấp, tâm bình khí hòa là để tu thân dưỡng tính, khác hoàn toàn khái niệm cắn răng nhẫn nhịn nuốt hết vào bụng.
Thanh Miêu chỉ sợ Lâm Y sầu khổ, vừa thấy nàng cười liền biết việc này có cách, chà xát hai tay. “Nhị thiếu phu nhân có việc muốn làm cứ nói”.
Lâm Y nhìn bộ dạng cô nàng hăm hở, phì cười. “Còn nhiều thời gian, nhất thời chưa vội, nếu chậm trễ mở cửa kinh doanh sẽ mất nhiều hơn được”.
Thanh Miêu gật đầu liên tục, lại hỏi. “Việc cấp bách là đuổi bà ta đi, nhưng bà ta nói không lấy được mười quan sẽ không đi, phải làm sao?”.
Lâm Y không thiếu thủ đoạn để đuổi Phương thị đi, căn dặn. “Nói thím Dương dẫn Nhị phu nhân tới tửu điếm Phong Hòa uống rượu, bản thân em lặng lẽ tới huyện Tường Phù, mời Đại thiếu gia đi đón người”.
Phong Hòa tửu điếm là nương tử điếm đang nổi nhất hiện nay, khoảng cách không xa nhưng cách cước điếm nhà họ Trương một con phố, Lâm Y an bài như vậy là muốn dời Phương thị đi nơi khác, tránh cho khách khứa đến mà bà ta còn làm ầm ĩ.
Thanh Miêu vâng lời, xoay người ra đi, Lâm Y ngẫm nghĩ, lại gọi cô về, nói. “Đại thiếu gia công vụ bận rộn, vẫn là đừng phiền Đại thiếu gia, Đại thiếu phu nhân đang có bầu, không thể lao lực, em mời Nhị lão gia tới đi, chờ ông ta tới rồi, đừng dắt đến nhà chúng ta, trực tiếp dẫn qua Phong Hòa tửu điếm đón người”.
Trương Lương có mặt còn sợ Phương thị không nghe? Thanh Miêu cười thành đóa hoa, đáp lời giòn tan, chạy ra ngoài.
Phương thị nghe nói sẽ mời mình đi Phong Hòa uống rượu, tuy rằng mừng lắm, lại vẫn hoài nghi. “Các người tự thân mở tửu điếm, còn để ta phải sang nhà khác uống?”.
Thanh Miêu đã sớm nghĩ xong cớ, trên đường tới huyện Tường Phù rồi, thím Dương nói dối trả lời Phương thị. “Điếm nhà chúng ta quá nhỏ, sợ không đủ phục vụ Nhị phu nhân, tửu điếm Phong Hòa kia hai lầu to lắm, Nhị phu nhân ngồi trên lầu uống rượu, ngắm phong cảnh, chẳng phải càng thoải mái hơn ngồi trong chỗ nhỏ hẹp như thế này?“.
Phương thị nghĩ bụng, nếu đã mời mình đi uống rượu thì chắc không đuổi mình đi nữa rồi, bà ta âm thầm đắc ý, trên mặt lại giả bộ khinh thường, làm như không muốn, theo thím Dương đi ra ngoài.
Phương thị vừa đi, trong điếm liền thoáng đãng thanh tịnh, Trương Trọng Vi đứng tại chỗ, cảm thấy chuyện này không thể nào trốn tránh được, liền can đảm mạnh bước chân vào phòng trong, bắt đầu giải thích. Rốt cuộc vẫn là lần đầu làm phu quân, chàng không hiểu những thời điểm như thế này, phụ nữ cần nghe là câu xin lỗi chứ không phải lời giải thích.
Sự tình bắt đầu trở nên không xong, chàng càng giải thích, Lâm Y càng coi như đang lấy cớ, lạnh lùng nói. “Trương hàn lâm vẫn là mau đi Hàn Lâm viện đi, cẩn thận lỡ công vụ, không nhận được năm quan bổng lộc, tiền thiếu nợ Nhị phu nhân lại càng không trả được”.
Lâm Y chưa bao giờ nói khó nghe như vậy, quả nhiên là giận dữ thật sự, Trương Trọng Vi tự biết sai, im lặng không nói nữa, qua một lúc, buồn thanh nói. “Chuyện đã tới bước này, ta có nói gì cũng vô ích, ta sẽ nghĩ cách trả hết nợ, em không cần lo lắng”.
Lâm Y quay mặt sang chỗ khác, lười nhìn chàng, nói. “Chuyện này ta mặc kệ, chỉ nhắc chàng một câu, đừng vì món nợ lẽ ra không có này mà lơ là nghĩa vụ dưỡng gia”.
Năm quan tiền bổng lộc của Trương Trọng Vi, trả tiền thuê nhà còn chưa đủ, dưỡng gia, vậy lấy đâu ra tiền trả Phương thị? Chàng chưa nghĩ tới việc này, quả thực là hối hận vô cùng, hận không thể chạy đến thương lượng với Phương thị, đòi lại giấy vay nợ.
Đang nói chuyện, hai người hâm rượu đã đến làm công, chốc lát sau, trong điếm lục tục có khách, Lâm Y nhớ thím Dương và Thanh Miêu đều không ở, liền sang cách vách gọi Trương Bát nương, lúc đi ngang Trương Trọng Vi, không thèm mở mắt liếc chàng một cái.
Trương Trọng Vi khổ sở một trận, nghĩ muốn chờ Lâm Y về nói chuyện với nàng nữa, lại e ngại cước điếm càng lúc càng đông nữ khách, không tiện ra ngoài, đành phải thở dài, đến Hàn Lâm viện làm việc.