- Trang chủ
- Cuộc Sống Ở Bắc Tống
- Chương 161: Lén tồn quỹ riêng
Tác giả: A Muội
Phu nhân Triệu hàn lâm thấy Lâm Y nói có lý, nghĩ sơ sơ, lên tiếng. “Tôi tới nói câu cảm tạ phu nhân phủ doãn”. Nói xong cầm lấy chén rượu, bầu rượu, đứng dậy đi về phía bàn phu nhân phủ doãn.
Lâm Y thành công khiến phu nhân Triệu hàn lâm cách xa mình, thở phào
một hơi, phu nhân Hoàng hàn lâm nhìn thấy, ngầm dựng ngón tay cái khen
Lâm Y.
Phu nhân Đặng hàn lâm biết nhìn sắc mặt, gọi rượu và thức nhắm mới,
tiếp đón mọi người đến cùng vui, mấy vị phu nhân nói nói cười cười, chớp mắt liền giống như quên hết vừa rồi căng thẳng, bàn sang chuyện khác,
thảo luận đến đoạn bổng lộc của các đức lang quân ở nhà.
Phu nhân Hoàng hàn lâm nói. “Lão gia nhà tôi giữ lại cho mình một quan tiền tự chi tiêu, còn lại giao cho tôi lo mọi thứ trong gia đình”.
Phu nhân Lục hàn lâm đang chiến tranh lạnh với Lục hàn lâm, tiền chi
tiêu trong nhà đại khái không nhiều lắm, miễn cưỡng cười cười, không lên tiếng.
Phu nhân Đặng hàn lâm đắc ý nói. “Lão gia nhà tôi tự giác nhất, bổng lộc vừa lĩnh tới tay, trực tiếp giao cho tôi luôn, không tồn một đồng quỹ riêng”.
Phu nhân Hoàng hàn lâm và phu nhân Lục hàn lâm không tin, nói. “Bọn họ bên ngoài xã giao không ít, trong túi thế nào lại không có tiền”.
Đại Tống hẳn là không có nguồn thu riêng tư, phu nhân Đặng hàn lâm
thấy mọi người không tin, vội vã chứng minh, liền nói ra bổng lộc của
Đặng hàn lâm. “Các cô chớ nghi ngờ, thật sự là giao hết cho tôi”.
Phu nhân Hoàng hàn lâm và phu nhân Lục hàn lâm đồng loạt cười lên. “Đặng hàn lâm cùng chức vị với lão gia nhà chúng tôi, bổng lộc sao lại thiếu hơn những mấy quan?”.
Phu nhân Lục hàn lâm lúc này mới tìm được chủ đề để nói, bồi thêm một câu. “Chẳng lẽ tồn vốn riêng, đi kỹ quán?”.
Phu nhân Hoàng hàn lâm nghiêm nghị nói. “Đặng hàn lâm không phải người như vậy, quá lắm là nuôi bồ nhí bên ngoài”.
Phu nhân Đặng hàn lâm vô cùng xấu hổ, lại không muốn mất mặt, nhận rằng. “Lão gia nhà tôi tư lịch còn thấp, bổng lộc đương nhiên ít hơn lão gia các cô”.
Thiểu Doãn phu nhân đến kính rượu, nghe được câu này, thấy lạ, liền nói. “Bổng lộc nhiều ít không liên quan đến tư lịch”.
Phu nhân Đặng hàn lâm lập tức sượng mặt, giận trừng mắt liếc sang,
Thiểu Doãn phu nhân không biết đắc tội người ta ở đâu, giơ chén rượu,
kính cũng không được, không kính cũng không xong, tiến thoái lưỡng nan,
may mắn phu nhân phủ doãn gọi cô ta, lúc này mới giải cục diện bế tắc,
nói câu có lỗi, quay về bàn mình.
Phu nhân Đặng hàn lâm im lặng, một mình buồn uống rượu, ngón tay niết chén rượu mạnh hơn lúc bàn đầu, Lâm Y đoán chờ về nhà, chuyện thứ nhất
cô ta làm hẳn là làm cho ra lẽ bổng lộc Đặng hàn lâm đi về đâu. Nàng
đang cân nhắc người khác, chợt nghe phu nhân Hoàng hàn lâm nói. “Trương hàn lâm nổi tiếng thành thật bổn phận, nhất định là nộp toàn bộ bổng lộc lại cho vợ rồi”.
Phu nhân Đặng hàn lâm vừa mới bị ám khí, tâm tình không tốt, chêm vào. “Bổng lộc của Trương hàn lâm tổng cộng mới có năm quan tiền, đương nhiên phải giao ra toàn bộ, bằng không ăn thứ gì”.
Năm quan? Hôm qua Trương Trọng Vi về nhà, chỉ giao ra có bốn quan,
chẳng lẽ chàng giấu một quan? Hay phu nhân Đặng hàn lâm cố tình nói như
vậy?
Một loạt khả năng chạy vun vút trong đầu Lâm Y, trên mặt nàng lại dường như không có việc gì, đáp. “Phu nhân Đặng hàn lâm nói đúng, nhà chúng tôi nghèo, nếu không lấy ra lo
chi tiêu, cũng chỉ có thể ăn không khí, chẳng qua quan nhân nhà tôi nhận được bao nhiêu bổng lộc, phu nhân Đặng hàn lâm làm sao mà biết?”.
Câu này ẩn chứa ý hỏi, phu nhân Đặng hàn lâm không chấp, nói. “Bổng lộc của quan lại đều phân cấp bậc, không phải chuyện gì bí mật, các vị
đang ngồi đây, quan nhân ai chẳng từng làm cùng cấp với Trương hàn lâm,
hẳn cũng đều biết bổng lộc nhiều ít bao nhiêu”.
Lâm Y vừa nghe cô ta nói, vừa lưu ý biểu tình của các vị phu nhân hàn lâm, không thấy ai biến sắc, cũng không ai phản bác, nỗi bất an trong
lòng nàng càng trở nên lớn hơn, chẳng lẽ phu nhân Đặng hàn lâm nói thật? Bổng lộc của Trương Trọng Vi thật là năm quan? Vậy một quan đi đâu, vì
sao không nói cho nàng, chẳng lẽ quan nhân mình nay thế nhưng tồn quỹ
riêng?
Một quan tiền cũng không ít, chàng giấu để làm chi? Ăn chơi đàn đúm,
bao nuôi kỹ nữ? Không thể, Trương Trọng Vi luôn thành thật, cũng không
có tâm tư tiêu xài như vậy, Lâm Y thầm trấn an bản thân, chợt có tiếng
nói đâu phát lên. “Đông Kinh phồn hoa, kỹ quán khắp nơi, có thành
thật nữa thì chàng vẫn là đàn ông, trong điều kiện pháp luật và xã hội
đều dung túng, ai có thể cam đoan chàng sẽ không biến chất?”.
Từ lúc Trương Trọng Vi đi thi cho đến lúc nhập kinh, chàng từng chút
từng chút một thay đổi, Lâm Y đều thấy, suy nghĩ linh hoạt hơn, xử sự
khéo đưa đẩy hơn, mồm miệng cũng nhanh hơn, khó tránh khỏi… học hỏi thêm những người đàn ông khác trong nhà họ Trương và các vị đồng nghiệp.
Lâm Y càng nghĩ sâu, càng tâm phiền ý loạn, dốc chén rượu uống cạn,
đến cạnh phu nhân phủ doãn ngồi xuống, thừa dịp Thiểu Doãn phu nhân cùng bàn không ở, hỏi bà. “Phu nhân phủ doãn, Âu Dương phủ doãn cũng từng làm biên tu Hàn Lâm viện phải không?”.
Phu nhân phủ doãn trả lời. “Làm thì đúng là có, nhưng đã là chuyện của rất nhiều năm trước, cô hỏi cái này làm chi?”.
Lâm Y nói dối, nhăn nhó bảo. “Hôm qua quan nhân giao bổng lộc cho tôi, tôi cố cậy mạnh, không nhận, hôm nay tỉnh ra, muốn biết rốt cuộc có bao nhiêu”.
Phu nhân phủ doãn cười to, Lâm Y sợ khiến người khác chú ý, vội nói. “Tôi xấu hổ lắm, phu nhân phủ doãn chớ nói ra ngoài”.
Phu nhân phủ doãn còn cười. “Đàn ông kiếm tiền dưỡng gia là việc
đúng lý hợp tình, cậu ta đưa tiền cho cô, cớ sao không nhận, có liên
quan gì đến mặt mũi đâu?”. Nói xong nhớ lại một phen. “Nếu ta nhớ đúng thì bổng lộc của biên tu Hàn Lâm viện là năm quan tiền”.
Câu này lại gõ vào tim Lâm Y một phát nữa, nàng không để ý Trương
Trọng Vi tồn quỹ riêng, chỉ là khúc mắc chuyện chàng gạt mình, nhớ lại
từ lúc thành thân đến nay, chẳng lẽ là nàng quản nghiêm quá, phản tác
dụng rồi?
Lâm Y ra vẻ trấn định, kết thúc câu chuyện với phu nhân phủ doãn,
nghe bà dạy bảo xong, trở về bàn của các phu nhân hàn lâm, cùng bọn họ
uống rượu chơi cờ nói chuyện phiếm.
Khó khăn chịu đựng tới lúc tụ hội chấm dứt, nàng đã mệt mỏi cả thể
xác lẫn tinh thần, cả người hết hơi, để thím Dương và mọi người dọn dẹp, bản thân về phòng, ngã xuống giường.
Trương Trọng Vi buổi tối mới trở lại, trong tay bưng hộp thức ăn, vào cửa liền kêu to. “Nương tử, điểm tâm ngon ở tửu lâu ta mang về cho em một hộp”.
Tốt đột ngột, không gian cũng trộm! Lâm Y thầm oán, không động đậy.
Trương Trọng Vi không nghe tiếng trả lời, nâng cặp mắt say lờ đờ nhìn,
Lâm Y đang đắp chăn nằm trên giường, chàng ta sợ nhảy dựng, tỉnh hơn mấy phần, chạy đến sờ trán nàng, hỏi. “Nương tử, em làm sao vậy, trời còn đang sáng sao lại ngủ, thân mình khó chịu?”.
Lâm Y cả giận. “Đã canh giờ nào rồi còn sáng gì nữa”.
Trương Trọng Vi nhìn nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời thật đã muộn, chàng
tự giác đuối lý, liền mở hộp lấy một khối điểm tâm ra, đút đến miệng cho Lâm Y, lấy lòng. “Nương tử, mau nếm thử, ăn rất ngon”.
Tốt đột ngột, không gian cũng trộm! Lâm Y lại mặc niệm câu này, bản
năng định đẩy chàng đi, đột nhiên nảy ra suy nghĩ, có lẽ mình quản
nghiêm quá mới tạo thành hậu quả như hôm nay, không bằng dùng chút thủ
đoạn, lạt mềm buộc chặt, trước đừng đánh rắn động cỏ, đợi ngầm điều tra
đã.
Nàng hạ quyết tâm, trên mặt liền tươi cười, cắn một miếng điểm tâm, khen. “Đúng là không tồi, các vị đại nhân thật biết hưởng thụ”.
Trương Trọng Vi thấy Lâm Y không tức nữa, lòng nở hoa bung bét, tiếp tục lấy lòng. “Nương tử, bọn họ đều gọi kỹ nữ, riêng ta không gọi”.
Lâm Y nghe như thế, còn có chút không tin, nhưng nàng cũng không sốt
ruột, dù sao các phu nhân nhà quan lại hội họp luôn luôn là nơi tập kết
tin tức, cái gì cũng có thể hỏi thăm được.
Trương Trọng Vi đút Lâm Y ăn điểm tâm xong, lại chủ động đi múc nước, cả hai rửa tay đi nghỉ, Lâm Y thấy chàng vội trước vội sau, càng xác
định là chàng làm chuyện gì đó đuối lý, trong lòng băm vằm chàng làm
trăm vạn khúc, trên mặt vẫn giả bộ cười.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Y cực muốn theo đuôi Trương Trọng Vi, nhìn
chàng rốt cuộc có thật là đến Hàn Lâm viện không, nhưng bị thím Dương
giữ chân, đành phải từ bỏ.
Thím Dương đưa sổ sách lên, bẩm báo Lâm Y. “Đây là khoản ghi chi phí các phu nhân tụ hội ngày hôm qua, xin Nhị thiếu phu nhân xem qua”.
Hôm qua nào rượu nào thức nhắm, Lâm Y trong lòng đại khái đều biết,
bởi vậy chỉ nhìn lướt qua, nàng càng cảm thấy hứng thú với người thanh
toán, hỏi. “Hôm qua chi tiêu không ít, cuối cùng là ai làm chủ chi vậy?”.
Thím Dương trả lời. “Vị nương tử đó lần đầu đến điếm chúng ta, tôi cũng không biết mặt, là vị lăng la tơ lụa đầy người, ăn mặc hợp thời nhất”.
Lâm Y ngẫm nghĩ, hỏi. “Có phải là vị đề nghị cược tiền cho trò ném thẻ vào bình không?”.
Thím Dương gật đầu. “Đúng rồi”. Nói xong, bà miêu tả lại
tình hình lúc tính tiền hôm qua, thì ra sau khi tụ hội kết thúc, các phu nhân quan lại rời đi trước, các nương tử còn ở lại, cô đẩy tôi đưa,
tranh đoạt phải tính tiền, cuối cùng nương tử áo hoa thắng, tính hết.
Lâm Y kinh ngạc. “Nhà bọn họ giàu như vậy? Còn tranh nhau tính tiền?”.
Thím Dương nói. “Tôi nghe bọn họ nói, phàm là hội họp của các phu nhân nhà quan lại, bọn họ nhất định đến tính tiền, mục đích chính là
kéo gần khoảng cách với các phu nhân, gặp chuyện còn có thể thỉnh cầu
giúp đỡ”.
Hành vi của các nương tử thực dễ dàng hiểu được, chẳng qua là đút lót theo kiểu khác thôi. Nhưng Lâm Y nhớ lại đủ loại phu nhân phủ doãn làm, cũng khiến người ta khó hiểu ghê. Nếu phu nhân phủ doãn chịu đến tham
gia, hẳn là biết vụ đút lót, vậy đặt cược trò ném thẻ vào bình cũng là
đút lót, cớ gì bà lại nổi nóng?
Lâm Y cảm thấy, hành vi của phu nhân phủ doãn thật đáng giá cân nhắc, có lẽ khi thông suốt rồi nàng mới dần trở thành một phu nhân nhà quan
lại đủ tư cách. Nàng mang sổ sách về phòng, ngồi xuống bàn chống cằm suy nghĩ, tạm quên mất việc Trương Trọng Vi tồn quỹ đen.
Lâm Y trầm tư suy nghĩ cả ngày, cơm nước không màng, nhưng thực ra
cũng hiểu ra chút ít. Tham gia hội họp không chỉ có mình phu nhân phủ
doãn, dù bị tố giác, bà có thể đổ lên kẻ khác; nhưng nếu chơi ném thẻ
vào bình, luận tài nghệ, phu nhân phủ doãn đứng nhất, hơn nữa những
người khác cũng không dám thắng bà, chơi xong, tiền nhất định rơi vào
túi phu nhân phủ doãn hết, mục tiêu quá rõ ràng, bà vì né tránh phiền
toái không cần thiết, giả bộ nổi giận, thứ nhất có thể tránh mang tiếng
thật, thứ hai có thể cho thấy nhà mình thanh liêm, nhất cử lưỡng tiện.