- Trang chủ
- Cảnh Xuân Tươi Đẹp
- Chương 117: 117: Ta Thấy Muội Nói Chuyện Ngày Càng Phóng Khoáng Hơn
Tác giả: Tiếu Giai Nhân
Vào tháng Mười Một, Ngu Ninh Sơ bắt đầu có phản ứng mang thai.
Phản ứng khi mang thai của mỗi người lại không giống nhau.
Ví dụ như Thẩm Minh Lam, tháng đầu tiên nàng đã thích ăn đồ chua, ngoài đồ chua ra nàng không ăn được thứ khác.
Ngu Ninh Sơ thì ngược lại càng thích cay hơn, chỉ cần thêm một chút vị cay thì khẩu vị của nàng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Các trưởng bối thường nói với nhau rằng “chua nam cay nữ” nhưng thời này đại đa số nữ nhân đều thích sinh nhi tử.
Vậy nên Tống thị không nói trước mặt Ngu Ninh Sơ câu này, chỉ coi như không có chuyện đó.
Nhưng khi Thẩm Minh Lam lần đầu tiên mang thai, Ngu Ninh Sơ đã nghe được câu này từ trong miệng các trưởng bối, bởi vì đọc ra rất thuận miệng nên nàng nhớ rất kỹ.
Tối đến trời lạnh nên nhà bếp chuẩn bị nồi lẩu, điều chỉnh vị hơi cay cho phu thê hai người ăn tối.
Ngu Ninh Sơ gắp một miếng thịt dê vừa định ăn thì Tống Trì bảo nàng chờ một chút, sau đó hắn dùng đũa gắp đi một miếng ớt vụn dính trên mặt sau thịt dê đi.
Một chuyện nhỏ không đáng nhắc tới như vậy nhưng Ngu Ninh Sơ lại rất thích.
Sương trắng lượn lờ từ trong nồi đồng không ngừng bốc lên làm sảnh đường cũng ấm áp hơn, Ngu Ninh Sơ ăn no bảy phần liền tự giác dừng đũa nhìn Tống Trì ăn.
Nam nhân đều ăn nhiều hơn nữ nhân đặc biệt là Tống Trì, công việc của hắn bận rộn nên dễ bị đói.
Tống Trì lớn lên tuấn tú, lúc ăn cơm cũng mang theo dạng phong tình làm Ngu Ninh Sơ bất tri bất giác nhìn thật lâu.
Tống Trì lại gắp một miếng thịt đưa về phía nàng.
Ngu Ninh Sơ: “Muội ăn no rồi, huynh tự mình ăn đi.”
Tống Trì cười: “Muội no thật không? Muội cứ nhìn ta chằm chằm làm ta tưởng muội cũng muốn ăn.”
Ngu Ninh Sơ trừng mắt nhìn hắn một cái, nàng muốn ăn thì sẽ tự mình gắp.
Đường đường là Vương Gia, Vương Phi chẳng lẽ nhà bếp lại chuẩn bị thiếu bọn họ mấy miếng thịt?
“Vương Gia, Vương Phi tuyết rơi rồi.”
Thanh âm vui vẻ của Hạnh Hoa từ phía sau rèm cửa thật dày truyền vào.
Ngu Ninh Sơ bảo Tống Trì cứ từ từ ăn còn nàng đi tới trước cửa nhấc rèm lên nhìn.
Dưới ánh đèn lồ ng quả nhiên có bông tuyết tung bay rơi xuống.
Đêm nay không có gió, bông tuyết cũng rơi nhẹ nhàng, giống như tiên tử trên bầu trời đến nhân gian chơi đùa, lại không muốn kinh động bất luận kẻ nào.
“Muội lại đây đi, đợi lát nữa khoác áo choàng vào rồi lại đi xem.” Tống Trì lo lắng nàng bị cảm lạnh nên nói với bóng lưng nàng.
Ngu Ninh Sơ liền buông rèm xuống, một lần nữa ngồi trở lại bên cạnh hắn.
Tống Trì dường như một chút cũng không sốt ruột muốn đi ngắm tuyết mà thong thả dùng cơm xong, tỉ mỉ súc miệng, uống nửa chén trà xanh rồi mới dắt tay Ngu Ninh Sơ đi vào nội thất, tự tay chọn từ trong tủ một cái áo choàng lông cáo mà hắn mua về cho Ngu Ninh Sơ khoác lên cho nàng.
“Huynh cũng khoác một cái đi, ngoài trời lạnh lắm.” Ngu Ninh Sơ còn nhớ rõ mùa đông năm ngoái hắn mấy lần đi ngõ Tứ Tỉnh tìm nàng đều ăn mặc rất phong phanh: “Nếu huynh bị nhiễm phong hàn thì ra tiền viện mà ngủ.”
Tống Trì nhìn về phía bụng nàng: “Muội qua cầu rút ván có phải không? Muội lừa gạt hài tử từ chỗ ta xong liền muốn đuổi cha hài tử sang một bên có phải không?”
Ngu Ninh Sơ lười nghe những lời nói không biết mắc cỡ của hắn, cái gì mà nàng lừa gạt hài tử của hắn, rõ ràng là hắn cứ muốn cho nàng mà.
Tống Trì cười cười khoác áo choàng nắm tay nàng cùng nhau đi xem tuyết.
Có thể là do vừa mới ăn lẩu xong nên tay hai người đều nóng hổi.
Tống Trì nhận lấy ngọn đèn lồ ng từ tay Vi Vũ dẫn Ngu Ninh Sơ ra sân xem tuyết rơi.
Lúc này trên mặt đất đã trải một tầng tuyết mỏng, hai người đi trên đó cũng không tạo ra tiếng động nào.
Hơn nữa, bông tuyết còn đang không ngừng rơi xuống, rơi vào trên mũ của Ngu Ninh Sơ, rơi xuống mép cổ lông cáo của nàng, rơi xuống sau lưng chiếc áo choàng dài rũ xuống mắt cá chân của nàng, rơi vào tay áo hai người bởi vì hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, may mắn chỉ có một hai mảnh bông tuyết có thể rơi xuống chóp mũi hoặc trên mặt Ngu Ninh Sơ.
“Muội còn nhớ đợt tuyết năm ngoái không?” Tống Trì cười nói với nàng: “Nếu trong lòng có người mình thích thì tuyết càng đẹp càng muốn xem cùng người đó.
Vậy nên khi đó ta không thích tuyết rơi.”
Ngu Ninh Sơ nhìn đèn lồ ng trong tay hắn nhẹ giọng nói: “Nhưng mà muội thích, đặc biệt là tuyết ở Kinh Thành , tuyết rơi từng mảng lớn khiến trong lòng người ta cảm thấy rất thoải mái.”
Tống Trì khẽ nắm chặt tay nàng: “Ta thấy muội nói chuyện càng ngày càng phóng khoáng hơn đấy.”
Ngu Ninh Sơ liền bật cười, nàng sẽ không nói cho hắn biết mỗi lần nhìn trận mưa lớn đến đều làm nàng nhớ lại trận mưa cùng hắn ở Dương Châu.
Hai người đi dạo vườn khoảng một khắc rồi trở về.
Lúc này, giày giẫm lên tuyết tạo nên những tiếng vang nhỏ
Ngu Ninh Sơ suy nghĩ một chút mới nói với hắn: “Người ta thường nói chua nam cay nữ, gần đây muội lại thích ăn cay nên hài tử này có thể là nữ nhi.”
Tống Trì dừng bước đặt đèn lồ ng lên tảng đá bên cạnh, sau đó hai tay ôm Ngu Ninh Sơ vào trong ngực.
Nàng ngẩng mặt lên còn hắn cúi đầu vừa lúc che chắn tuyết rơi xuống cho nàng.
“Nhi tử cũng tốt mà nữ nhi cũng tốt, muội là quan trọng nhất.
Chỉ cần muội bình an thì dù muội sinh mèo sinh cá thì ta cũng xem bọn chúng là bảo bối mà nuôi nấng.”
Hai mắt hắn sáng rực như ánh sao, Ngu Ninh Sơ nghe mà trong lòng ngọt không thể tả nhưng vẫn giả bộ tức giận trừng mắt nói với hắn: “Huynh không được nói bậy bạ.”
Nàng muốn là hài tử chứ không cần mèo hay cá.
Tống Trì cười hôn lên mặt nàng một cái, bàn tay to nhẹ nhàng dán lên bụng nàng: “Khoảng cách đến ngày sinh còn rất lâu, muội đừng lo lắng cho hài tử quá mà nghĩ nhiều về ta đây này.”
Ngu Ninh Sơ: “Huynh thì có gì để nghĩ chứ?”
Tống Trì liền đến cắn môi nàng.
Có thể gia yến đêm Trung Thu đã quét sạch hứng thú của Chiêu Nguyên Đế nên cung yến Thượng Nguyên năm nay Chiêu Nguyên Đế chỉ mời Hoàng Thân Quốc Thích và mấy vị trọng thần triều đình mang gia quyến vào cung xem đèn.
Lúc này thai của Ngu Ninh Sơ đã ổn định chỉ là vẫn chưa lộ bụng, nếu như không biết nàng mang thai thì sẽ không phát hiện được nàng của hiện tại và trước kia có gì khác nhau.
Khi tách ra trong cung, Tống Trì giao phó Ngu Ninh Sơ cho muội muội Tống Tương và nhiều lần dặn dò: “Ban đêm đèn đuốc không rõ, muội phải cẩn thận một tấc cũng không được rời khỏi đại tẩu muội biết chưa.”
Tống Tương cười nói: “Ca ca, huynh yên tâm đi.
Cho dù chính muội bị ngã cũng sẽ không để đại tẩu có bất kỳ sơ suất nào.”
Tống Trì lại nhìn về phía Ngu Ninh Sơ thật sâu.
Ngu Ninh Sơ cũng dùng ánh mắt khiến hắn yên tâm.
Lúc này Tống Trì mới để Tống Tương khoác tay Ngu Ninh Sơ đi hậu cung.
Cung yến đêm nay, Chiêu Nguyên Đế và Trịnh Hoàng Hậu mỗi người chủ trì một nơi.
Nữ quyến của Hộ Quốc Công Phủ cũng đến ngồi bên cạnh Ngu Ninh Sơ và Tống Tương.
Những mệnh phụ mang theo nữ nhi ở đây Ngu Ninh Sơ cũng nhận ra được một vài người, người nào lạ mặt thì Tống Tương sẽ giới thiệu cho nàng.
Lúc này, một phụ nhân trang điểm hoa lệ mang theo một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi đi về phía Trịnh Hoàng Hậu hành lễ.
Tống Tương thấp giọng nói với Ngu Ninh Sơ: “Đây là Chuẩn Khang Vương Phi Quách Lâm cùng mẫu thân của nàng, Trấn Nam Hầu phu nhân.”
Ngu Ninh Sơ gật gật đầu, tháng hai tới là ngày đại hôn của Khang Vương, hôn thiếp đã đưa đến Đoan Vương Phủ nhưng vị Quách cô nương này hôm nay Ngu Ninh Sơ mới gặp lần đầu.
Khi Chính Đức Đế còn tại vị, Trấn Nam Hầu là người khác nhưng người mấy lần đánh lui địch quốc xâm phạm ở phía Nam thật ra là phụ thân của Quách Lâm.
Sau khi Chiêu Nguyên Đế đăng cơ đã thay đổi một loạt quan viên, hầu tước.
Quách tướng quân như viên minh châu được phủi đi lớp bụi bặm được Đế Vương thưởng thức phong cho tước vị Trấn Nam Hầu.
Có thể nói, Trấn Nam Hầu hiện tại là một trong những đại tướng tâm phúc của Chiêu Nguyên Đế, địa vị cũng không thấp hơn Hộ Quốc Công Thẩm Sách trấn thủ Tây Bắc.
Trịnh Hoàng Hậu chọn nữ nhi của Quách gia làm nhi tức liền giúp cho Khang Vương có được thê tộc cường đại.
Còn Tống Trì thì ngược lại, thê tộc lại không giúp đỡ được gì cho hắn.
Bỗng nhiên, Trịnh Hoàng Hậu nhìn Ngu Ninh Sơ.
Ngu Ninh Sơ mỉm cười gật đầu chào hỏi.
Trịnh Hoàng Hậu nhìn lướt qua bụng của nàng rồi lại chuyển mắt nhìn nhi tức tương lai Quách Lâm đang đi theo Trấn Nam Hầu phu nhân đi về phía chỗ ngồi.
May mắn, Tống Trì thành thân muộn, nhi tử bà cũng sẽ thành thân ngay lập tức.
Chỉ cần bụng của Quách Lâm chịu tranh giành thì chất tử của bà chỉ nhỏ hơn hài tử của Tống Trì một hai tuổi, không bao giờ xuất hiện tình trạng chênh lệch quá lớn như Chính Đức Đế và lão Tấn Vương lúc trước.
Trịnh Hoàng Hậu cũng không muốn tranh dành một hai năm trước mắt với Tống Trì.
Chiêu Nguyên Đế đang tuổi tráng niên, Tống Trì lại lập nhiều công lao, Chiêu Nguyên Đế coi trọng Tống Trì cũng là điều hợp tình hợp lý.
Nhưng mà thời gian dài, sự cảm kích của Chiêu Nguyên Đế sẽ càng ngày càng nhạt, địa vị của chất tử trong lòng hắn càng ngày càng nhẹ.
Trịnh Hoàng Hậu tin tưởng cuối cùng trong lòng Chiêu Nguyên Đế vẫn sẽ nghiêng về nhi tử và con của hắn hơn.
Cung yến tiết Thượng Nguyên cứ như vậy trôi qua.
Vào tháng Hai, Khang Vương đại hôn.
Ngu Ninh Sơ vẫn cùng Tống Tương đi Khang Vương Phủ dự tiệc, mà Tống Trì là đường huynh duy nhất của Khang Vương sẽ cùng hắn đi đón tân nương.
Trong lúc đợi tân nương được đón về, Ngu Ninh Sơ cười nói chuyện với Tống Tương: “Gần đây tiệc chiêu đãi thật là nhiều.
Hôm nay uống rượu mừng của Khang Vương Điện Hạ, đầu tháng ba lại đi uống rượu mừng của Nhị biểu ca, đến cuối tháng là …”
Nàng còn chưa nói xong Tống Tương đã vươn tay che miệng nàng lại.
Ngu Ninh Sơ vừa muốn kéo tay nàng xuống thì thanh âm Tống Thấm từ phía sau truyền tới: “Tháng sau, đường tỷ cũng chuẩn bị xuất giá.
Bây giờ lại xem Nhị tẩu vào cửa, không biết đường tỷ có thấy khẩn trương không?”
Ngu Ninh Sơ cùng Tống Tương cùng nhau quay đầu lại, nhìn thấy Tống Thấm bị bốn cung nữ hộ tống đến.
Tống Tương cười nhạt nói: “Thành thân thôi mà có cái gì mà khẩn trương chứ.”
Tống Thấm cười cười: “Cũng đúng, đường tỷ cùng Phò Mã là tâm đầu ý hợp.
Nói không chừng đường tỷ còn ngại hôn kỳ diễn ra quá muộn cũng nên.”
Cách đó không xa còn có một ít mệnh phụ nghe được đều nhìn qua bên này.
Tống Tương là một người nóng tính, bị lời nói châm chọc của Tống Thấm k1ch thích liền muốn đứng lên phản bác đã bị Ngu Ninh Sơ đúng lúc đè tay nàng lại cười nói với Tống Thấm: “Tháng sáu năm nay, Thấm muội muội cũng gả đi, nhìn Thấm muội muội thong dong hào phóng như vậy ta nghĩ có lẽ muội và Lý Phò Mã cũng là tình đầu ý hợp nên mới có thể an tâm đợi gả.”
Tống Thấm mím môi.
“A Thấm lại đang trêu chọc đường tỷ ngươi có phải hay không? Chính ngươi cũng phải gả đừng trêu chọc đường tỷ ngươi nữa, mau tới ngồi cùng Cô Cô đi.”
Tống thị đột nhiên gọi Tống Thấm nói, bà vừa là Nhị phu nhân Hộ Quốc Công Phủ vừa là Trưởng Công Chúa tôn quý nhất.
Cho dù bà dùng ngữ khí thân mật trách cứ Tống Thấm hay lạnh mặt giận dữ với nàng thì dù Tống Thấm là Công Chúa nhưng vẫn là tiểu bối nên chỉ có thể chịu đựng.
Tống Thấm ở Thái Nguyên kiêu ngạo đã quen, chưa từng rơi vào cảnh địa vị không lớn không nhỏ như bây giờ.
Nhưng hết lần này tới lần khác đối phương lại là Cô Cô của nàng nên nàng chỉ có thể nhẫn nhịn trong lòng, nặn ra mặt cười đi qua đó.
Tống Tương vẫn nín thở, hận không thể đánh Tống Thấm một trận.
Ngu Ninh Sơ nhỏ giọng nói: “Nàng ta ghen tị với muội đấy.
Ta nghe Điện Hạ nói rằng vị Lý Phò Mã kia tuy rằng môn đệ hiển hách, tài hoa hơn người, tiền đồ như gấm nhưng lại là người túng dục, nha hoàn bên người ai nấy cũng xinh đẹp.
Vì được Hoàng Hậu nhìn trúng làm Phò Mã nên hắn không thể không đuổi tất cả thị thiếp thông phòng nhưng giang sơn dễ thay đổi bản tính khó dời.
Muội cứ chờ xem, cuộc sống phu thê bọn họ chắc chắn sẽ không thiếu những trận tranh cãi.
Đâu giống như muội, chỉ một ánh mắt liền đem Tiểu Từ đại nhân chấn nhiếp đến nói gì nghe nấy.”
Biết cuộc sống của người đáng ghét sau này sẽ không quá suôn sẻ, khó chịu trong lòng mới dần tản đi, Tống Tương hậm hực nói: “Họ Từ dám trộm hương bên ngoài muội liền bỏ hắn.”
Ngu Ninh Sơ cười mà không nói.
Từ Giản có bị sắc đẹp mê hoặc hay không, Tống Trì sớm đã sai người điều tra ngầm bao nhiêu lần.
Nghe nói Từ Giản từ nhỏ đã là một mọt sách, nhìn thấy tỷ muội lớn tuổi trong nhà đều phải né tránh, ngay cả những quyển sách hắn viết cũng chưa bao giờ xuất hiện bất kỳ chữ nào lộ liễu.
Có thể nói, Tống Tương biết còn nhiều hơn cả Từ Giản.
------oOo------