- Trang chủ
- Cảnh Xuân Tươi Đẹp
- Chương 90: 90: Rốt Cuộc Trì Biểu Ca Thích Ai
Tác giả: Tiếu Giai Nhân
Đến buổi trưa, mọi người trong Hộ Quốc Công Phủ lại tụ tập lại.
Hầu như mọi người ai cũng vui vẻ nói cười, Thẩm Trác tuy rằng cố gắng hòa nhập với mọi người nhưng nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của hắn giống như người đã trải qua nhiều thăng trầm, không có tiếng cười nào có thể phá vỡ được.
Tống thị đã lặng lẽ dặn dò trước với Thẩm Mục.
Trong những đứa trẻ trong nhà, Thẩm Mục chuyên môn đi trêu chọc người khác.
Họ là trưởng bối không thể giúp Thẩm Trác vơi đi nỗi buồn nhưng các tiểu bối có lẽ làm được, cho dù chỉ khiến hắn tạm thời quên đi những thống khổ kia cũng tốt hơn bây giờ.
Sau khi bữa tiệc trưa kết thúc, Thẩm Mục đề nghị các huynh muội bọn họ cùng đi dạo hoa viên.
Những người khác không phản đối nhưng Thẩm Trác lại nói: “Các đệ muội đi đi.
Huynh vẫn còn chút việc.”
Thẩm Mục phản đối: “Bây giờ là giờ nghỉ trưa, đại ca có thể có việc gì chứ.
Đệ với Tam đệ vất vả lắm mới trở về, đại ca không nhớ bọn đệ chút nào sao?”
Thẩm Trác trầm mặc, không phải hắn không muốn nhưng hắn cười không nổi.
Hắn không muốn vì hắn mà ảnh hưởng đến thú vui của mọi người nên hắn muốn tránh mặt đi để mọi người được thoải mái.
Thẩm Minh Lam, Tống Tương đi đến bên cạnh hắn kéo tay làm nũng nhưng Ngu Ninh Sơ lại không thể làm được như họ, nàng cũng không biết phải nói thế nào để khuyên Đại biểu ca.
Hơn nữa, trước giờ nàng chỉ làm nũng trước mặt cữu mẫu, đối với những nam nhân khác cho dù người đó là biểu ca ruột nàng cũng thấy rất xấu hổ.
May mắn chỉ cần Thẩm Minh Lam và Tống Tương là đủ rồi, Thẩm Trác bất đắc dĩ phải gật đầu.
Đôn ca nhi, Ích tỷ nhi đều bị nhũ mẫu ôm đi.
Chín huynh đệ tỷ muội cùng nhau đi về phía hoa viên.
Thẩm Minh Lam cũng không trở về, Tào Kiên ở lại thay nàng trông coi nhi tử.
Hôm nay bầu trời trong xanh, ánh nắng ấm áp chan hòa, Thẩm Mục phân phó nha hoàn trải hai tấm chiếu trên bãi cỏ bên hồ, chín người bọn họ chia nam nữ ngồi xuống.
Thẩm Trác muốn nghe Thẩm Mục và Thẩm Dật kể lại những chuyện bọn họ thấy được ở biên quan.
Tuy rằng, hắn là huynh trưởng nhưng hắn lại chưa từng đi qua biên quan, ngay cả Tống Trì cũng lớn lên từ bé ở biên quan.
Các nam nhân ngồi nói về kim qua thiết mã, Tống Tương nghe xong trong chốc lát liền cảm thấy không thú vị, nàng gọi Thẩm Minh Lam, Ngu Ninh Sơ nói: “Mai vàng trong vườn hẳn là nở rồi, chúng ta đi ngắm hoa đi.”
Thế là ba tỷ muội liền từ biệt các ca ca, đi về phía Mai Phong.
Khi bọn họ đi được một khoảng khá xa rồi Tống Tương mới thương tiếc nói: “Nhìn bộ dáng Đại biểu ca, ta cũng thấy khổ sở thay huynh ấy.”
Phụ thân ở biên quan xa xôi, muội muội còn trẻ phải thủ tiết, mẫu thân và ái thê đều bị đưa đến thôn trang, bên người hắn chỉ có một nữ nhi còn đang ở trong tã lót.
Thẩm Minh Lam cũng đau lòng nhưng loại chuyện này các nàng không thể làm gì được.
Ngu Ninh Sơ nghĩ đến ánh mắt vừa ôn nhu vừa cô đơn của Thẩm Trác lúc nhìn về phía Ích tỷ nhi trong lòng nàng cũng khó chịu.
Tống Tương dẫn đầu chuyển đề tài, cười hỏi Ngu Ninh Sơ: “Sách của Vong Trần tiên sinh muội đã đọc chưa?”
Trên mặt Ngu Ninh Sơ hơi nóng lên, sao nàng lại chưa đọc, chẳng những đọc mà nàng còn mất ăn mất ngủ vì nó nữa kìa.
Trước kia, trong ấn tượng của nàng những cuốn thoại bản dạng này đều không phải là sách đứng đắn gì, đều là người viết thư bịa đặt lung tung cho người ta đọc giết thời gian.
Hơn nữa, nội dung bên trong có một ít nội dung th ô tục không thích hợp cho nữ hài tử xem.
Nếu không tại sao các trưởng bối lại cấm nữ hài tử xem mấy loại thoại bản đó chứ? Nhưng câu chuyện của Vong Trần tiên sinh lại khác, thế giới thần tiên trong đó mặc dù hư cấu nhưng được miêu tả vô cùng chân thật, hấp dẫn người xem.
Ánh mặt trời chan hòa, mai vàng nở rộ.
Ba tỷ muội vừa ngắm hoa vừa thảo luận chuyện xưa bất tri bất giác đi dạo thật lâu.
Đoán chừng bữa tiệc cũng sắp tan, ba tỷ muội đi dọc theo các bậc thang xuống núi.
Lúc sắp đến chân núi Mai Phong, Tống Tương đột nhiên vươn cánh tay ngăn cản Thẩm Minh Lam và Ngu Ninh Sơ chỉ tay về phía trước.
Thẩm Minh Lam, Ngu Ninh Sơ thò đầu ra nhìn, xuyên thấu qua cành mai rậm rạp là hình ảnh Tống Trì, Thẩm Trác sóng vai đi về phía núi giả.
Tống Tương hiểu rõ ca ca của mình nhất, nàng nói ra suy đoán của mình: “Chắc chắn ca ca cũng nhìn ra Đại biểu ca thương tâm nên hắn cũng muốn an ủi Đại biểu ca.”
Thẩm Minh Lam: “Trì biểu ca còn có thể an ủi người khác sao?”
Tống Tương cười nói: “Đương nhiên là có rồi.
Mỗi lần muội khóc, huynh ấy luôn có cách dỗ dành muội.
Chúng ta lặng lẽ lại gần nghe xem huynh ấy sẽ nói gì.”
Ngu Ninh Sơ muốn ngăn cản nhưng Tống Tương và Thẩm Minh Lam đã ăn ý đi về phía núi giả, Thẩm Minh Lam còn quay đầu vẫy tay ý bảo Ngu Ninh Sơ nhanh đuổi theo.
Ngu Ninh Sơ chung quy vẫn không chống đỡ được lòng tò mò, khẽ nâng làn váy thấp thỏm đuổi theo hai vị tỷ tỷ.
Tới gần núi giả, Tống Tương rón rén di chuyển về phía trước, Thẩm Minh Lam theo sát phía sau, Ngu Ninh Sơ đi ở phía sau khẩn trương nhìn trái nhìn phải.
Cuối cùng, ba tỷ muội cũng đi vào trong núi giả, đi dọc theo thông đạo nhỏ hẹp, Tống Tương là người đầu tiên phát hiện ra bóng dáng Tống Trì và Thẩm Trác đang đứng ở trong thông đạo cách vách.
Áng chừng khoảng cách như vậy đã đủ gần, Tống Tương ngồi xổm xuống, Thẩm Minh Lam, Ngu Ninh Sơ cũng học theo lần lượt ngồi xổm xuống.
Xuyên thấu qua khe hở núi đá, Ngu Ninh Sơ nhìn thấy Tống Trì, Thẩm Trác đều đưa lưng về phía bọn họ.
Hai người chiều cao tương đương nhau nhưng thân hình Tống Trì gầy gò hơn một chút.
“Các ngươi nói, thân hình ca ca ta đẹp hơn hay là Đại biểu ca đẹp?” Tống Tương còn có tâm tình nói giỡn.
Ngu Ninh Sơ đỏ mặt vì loại vấn đề này, Thẩm Minh Lam lại nghiêm túc bình luận: “Đại ca cường tráng hơn nhưng Trì biểu ca vai rộng eo nhỏ, bộ dáng phong lưu phóng khoáng hơn.”
Ngu Ninh Sơ nghe vậy, ánh mắt không nhịn đảo qua thắt lưng của Thẩm Trác và Tống Trì, quả nhiên thắt lưng Tống Trì nhỏ hơn một chút.
“Điện hạ đến cùng là muốn nói cái gì với ta?” Thanh âm Thẩm Trác lạnh lùng truyền tới.
Ba nàng đều nín thở.
Tống Trì rút một góc củi khô vàng từ núi giả bên cạnh nhìn về phía Thẩm Trác cười cười: “Từ khi nào đại ca lại xem đệ như người ngoài rồi? Đại ca vẫn cứ gọi đệ là Tử Uyên như trước đi.”
Thẩm Trác không nói gì.
Tống Trì khẽ thở dài, không quanh co nữa mà hỏi thẳng: “Đại ca có muốn đón bá mẫu và đại tẩu hồi phủ không?”
Đừng nói là Thẩm Trác mà trái tim ba cô nàng Ngu Ninh Sơ cũng nảy lên, chẳng lẽ Tống Trì có biện pháp để Thẩm Trác đoàn tụ với mẫu thân và thê tử? Hàn thị đã có tuổi, cho dù bà có trở lại hay không cũng không ảnh hưởng nhiều đến Thẩm Trác nhưng Ích tỷ nhi còn quá nhỏ, không có mẫu thân bên cạnh rất đáng thương.
Nếu Hàn Cẩm Tranh có thể trở lại, ít nhất có thể cho Ích tỷ nhi một gia đình hoàn chỉnh.
Thẩm Minh Lam mới làm mẫu thân, nàng rất thương Ích tỷ nhi, cũng càng hiểu được nỗi thống khổ của hai phu thê Thẩm Trác và Hàn Cẩm Tranh.
“Điện hạ…”
“Nếu đại ca lại gọi đệ là Điện hạ nữa thì đệ đi đây.”
Thẩm Trác mím môi, lập tức sửa miệng chắp tay nói với Tống Trì: “Xin Tử Uyên thay đại ca chỉ điểm bến mê.”
Tống Trì cười cười, sau đó hắn thu liễm nụ cười, giọng điệu nghiêm túc: “Đệ có hai kế sách.
Thượng sách là đại ca cưới hiền thê khác, để đại tẩu làm thiếp.
Với sự coi trọng của Hoàng Thượng với Thẩm gia, đệ lại đi cầu tình thêm với Hoàng Thượng nữa thì có lẽ Hoàng Thượng sẽ cho phép đại ca đón bá mẫu và đại tẩu trở về.”
Thẩm Trác nói ngay không cần suy nghĩ: “Ta sẽ không cưới người khác, đệ nói biện pháp hạ sách đi.”
Tống Trì giải thích: “Vô luận là thượng sách hay hạ sách, nguyên nhân căn bản đều giống nhau.
Hàn Thống tàn sát trung lương, Thẩm gia đời đời trung lương, tước vị truyền thừa không thể bị huyết mạch Hàn gia làm ô uế.”
Thẩm Trác suy nghĩ một chút liền thấu hiểu.
Nhìn vẻ mặt quan tâm của Tống Trì, nếp nhăn trên mi tâm của hắn lần đầu tiên giãn ra, trong mắt cũng hiện lên ý cười nói: “Ta biết nên làm như thế nào rồi.
Năm sau khi triều đình khôi phục kỳ thi hội, ta sẽ gửi tấu chương thỉnh cầu trả lại vị trí Thế Tử.
Nếu Hoàng Thượng vẫn không đồng ý còn nhờ Tử Uyên ở trước mặt Hoàng Thượng thay ta biểu lộ tâm ý.”
Tống Trì: “Đại ca thật sự nguyện ý vì đại tẩu mà buông tha cho vị trí Thế Tử sao?”
Thẩm Trác cười nói: “Vô cùng nguyện ý.
Cho dù là Thế Tử hay là Quốc Công thì đó chẳng qua chỉ là hư danh.
Huống chi, Nhị đệ văn võ song toàn, để đệ ấy kế thừa tước vị cũng sẽ không phụ liệt tổ liệt tông Thẩm gia.
Nếu Hoàng Thượng có thể đáp ứng để Thẩm gia ta tiếp tục truyền thừa, ta cũng có thể cùng đại tẩu ngươi một nhà ba người đoàn tụ cớ sao lại không làm.”
Tống Trì lui về phía sau hai bước, chắp tay nói với hắn: “Đại ca là người trọng tình trọng nghĩa, Tử Uyên bội phục.”
Khúc mắc được cởi bỏ, lời nói của Thẩm Trác cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, hắn vỗ vai Tống Trì nói: “Chờ đệ gặp được cô nương mình thương sẽ hiểu được tại sao ta lại quyết định như vậy.”
Tống Trì cười khổ, rũ mắt nói: “Đệ hiểu, chỉ là đệ không có phúc khí như đại ca, có thể lấy chân tình đổi lấy chân tình.”
Thẩm Trác kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ đệ đã có người trong lòng rồi sao?”
Nghe câu hỏi của Thẩm Trác, trái tim của Ngu Ninh Sơ đột nhiên đập thình thịch sợ Tống Trì sẽ nói ra tên của nàng.
Dù sao, hai năm qua Tống Trì đều vô cùng bận rộn, theo tin tức từ chỗ Tống Tương tiết lộ, ngoài trừ nàng thì Tống Trì không có khả năng quen cô nương khác.
Trong lúc Ngu Ninh Sơ lo lắng đề phòng, Tống Trì lại dường như không muốn nói tiếp, hắn khôi phục nụ cười vân đạm phong khinh kia: “Từ đầu đến cuối đều chỉ có một mình đệ có tình.
Thôi, không nói chuyện này nữa.
Chúng ta đi thôi, Nhị đệ bọn họ đang chờ.”
Thẩm Trác cũng không phải người thích hỏi chuyện người khác, nếu Tống Trì không muốn nhắc tới hắn cũng chỉ biết an ủi: “Ta tin chỉ cần đủ chân thành thì sỏi đá cũng sẽ nở hoa.
Nếu Tử Uyên đã xác định tâm ý của mình mà cô nương kia vẫn chưa lập gia đình thì đệ chắc chắn còn cơ hội.
Đệ đừng vội vàng từ bỏ.”
Tống Trì cười cười, dẫn đầu đi ra ngoài núi giả.
Đến khi hai huynh trưởng rời đi, Thẩm Minh Lam và Tống Tương vẫn ngồi xổm tại chỗ như cũ.
Hai người vì những chuyện mình nghe được mà vô cùng khiếp sợ.
Đầu tiên là Thẩm Trác nguyện ý vì Hàn Cẩm Tranh mà buông tha vị trí thế tử.
Sau đó là tin tức Tống Trì có đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm.
Bọn họ quả thật không ngờ hắn đã sớm có người trong lòng, hơn nữa còn dụng tình sâu đến vậy!
Thẩm Minh Lam: “A Tương, rốt cuộc Trì biểu ca thích ai?”
Tống Tương đồng dạng cũng không có manh mối nào: “Muội cũng không biết.
Huynh ấy thì có thể thích cô nương nhà nào được chứ.
Trước kia, hầu như cả ngày huynh ấy đều ở tại Thẩm gia, mọi người đều biết huynh ấy đâu có quen biết cô nương nào đâu.
Chẳng lẽ sau này huynh ấy ra ngoài làm việc mới quen biết người ta?”
Hai cô nương thảo luận sôi nổi nhưng đáng tiếc họ hoàn toàn không biết gì về tình hình của Tống Trì lúc đi ra ngoài làm việc nên đoán thế nào cũng không ra.
Lúc này, Tống Tương đột nhiên nhìn Ngu Ninh Sơ.
Ngu Ninh Sơ chột dạ, chống lại ánh mắt Tống Tương nàng khẩn trương đến quên cả hô hấp.
Tống Tương đem sự trầm mặc của nàng lý giải thành thờ ơ không quan tâm.
Dù sao, ca ca đã từng khi dễ Ngu Ninh Sơ thì sao Ngu Ninh Sơ lại phải quan tâm đ ến chuyện của ca ca nàng: “A Vu, lúc ca ca đi Dương Châu phá án, muội có nghe được gì không? Người ta thường nói cô nương Dương Châu đều là mỹ nhân, lẽ nào lúc ca ca đi Dương Châu đã gặp được cô nương nhà nào.”
Thì ra là hỏi cái này, Ngu Ninh Sơ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lắc đầu: “Sau khi muội trở về Dương Châu vẫn luôn ở trong nội trạch, chưa từng nghe thấy gì.”
Thẩm Minh Lam đột nhiên có một suy đoán: “A Tương, muội nói xem có phải lúc Trì biểu ca đi truy bắt người Tô gia phát hiện Tô gia có một vị tiểu thư mỹ mạo động lòng người nên Trì biểu ca đã đem nàng ấy giấu đi.
Nhưng huynh ấy lại bắt những người còn lại của Tô gia.
Mặc dù bây giờ Tô gia đã được giải oan nhưng vị tiểu thư kia vẫn oán hận chuyện biểu ca đã bắt những người Tô gia khác? Cái này chẳng phải giống như lời Trì biểu ca nói, từ đầu đến cuối chỉ có một mình huynh ấy tình nguyện thôi sao?”
Tống Tương nhìn Thẩm Minh Lam giống như một người xa lạ: “Trách không được vì sao tỷ không thích xem thoại bản thì ra chính tỷ cũng là một người có thể viết thoại bản.
Muội cũng đã hỏi ca ca về vụ án Tô gia, huynh ấy nói Cẩm Y Vệ đã sớm có được danh sách người của Tô gia.
Huynh ấy không cách nào cứu được bất kỳ ai trong danh sách đó.
May mắn, Tô gia còn có một đứa con riêng không bị Cẩm Y Vệ tra được.
Điều huynh ấy có thể làm chính làm âm thầm mang giấu đứa trẻ mới bốn năm tuổi kia mà thôi.”
Thẩm Minh Lam gấp đến độ ngứa ngáy khó chịu, bí mật mà chỉ biết một nửa làm người ta khó chịu vô cùng.
Tống Tương: “Thôi quên đi, chúng ta đừng đoán mò nữa.
Lát nữa trở về muội sẽ thẩm vấn huynh ấy, muội cam đoan có thể thẩm vấn ra.”
Thẩm Minh Lam: “Vậy muội phải nói cho tỷ biết trước đấy!”
Tống Tương: “Nhất định!”
Thấy Tống Tương đã có dự định, Ngu Ninh Sơ bắt đầu hoảng hốt.
Nàng không thể tưởng tượng được nếu Tống Trì nói ra tên của nàng thì hai vị tỷ tỷ sẽ liên thủ thẩm vấn nàng như thế nào nữa.
Ngu Ninh Sơ tâm thần hoảng loạn, cũng không biết nàng đi theo hai tỷ tỷ trở lại bên cạnh một đám biểu ca như thế nào.
Tâm thần nàng lo lắng, theo bản năng nhìn về phía Tống Trì.
Vừa vặn Tống Trì cũng nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm nhau.
Còn chưa đợi Ngu Ninh Sơ tránh đi thì Tống Trì đã dời mắt đi trước.
Ánh mặt trời buổi chiều ấm áp chiếu lên gương mặt tuấn mỹ gầy gò của hắn, tự dưng có thêm phần cô đơn.
Ngu Ninh Sơ: …
Thẩm Trác là người quân tử sẽ không ép Tống Trì nói ra bí mật trong lòng.
Nhưng Tống Tương lại khác, Tống Trì rất yêu thương muội muội.
Nếu Tống Tương cứ quấn quýt liệu Tống Trì có giấu diếm mãi được không?
Hay là nàng nhắc nhờ Tống Trì trước? Nếu như nàng yêu cầu hắn giấu diếm, có lẽ hắn sẽ đáp ứng nàng?
“A Lam, sao túi hương của muội lại không thấy đâu?”
Tào Kiên bỗng nhiên hỏi Thẩm Minh Lam.
Thẩm Minh Lam cúi đầu nhìn, quả nhiên túi hương bên hông không còn nữa.
Ngu Ninh Sơ nhanh trí nói: “Có phải mất lúc chúng ta đi ngắm mai hay không, có lẽ nó bị vướng lên cành cây nào đó rồi.”
Tào Kiên lập tức nói: “Để huynh đi tìm.”
Thẩm Trác lại khôi phục phong phạm của người làm huynh trưởng: “Mai Phong khá lớn, chúng ta chia nhau ra tìm đi.”
------oOo------