- Trang chủ
- Cảnh Xuân Tươi Đẹp
- Chương 43: 43: Biểu Ca Có Biện Pháp Gì Có Thể Khiến Nữ Tử Yêu Thích Không
Tác giả: Tiếu Giai Nhân
Vừa từ trong cung trở về, Tống Tương liền chạy đến Bích Ngô Đường tìm Ngu Ninh Sơ tâm sự.
“Muội không biết đâu, Tào công tử chỉ cười với biểu tỷ một cái thôi mà biểu tỷ đã đỏ mặt rồi.
Chậc chậc, ta biết biểu tỷ lâu như vậy nhưng rất ít khi thấy nàng đỏ mặt.
Sau đó, lúc Tào công tử tỷ thí với những người khác thì biểu tỷ rất khẩn trương, tay nàng nắm khăn tay thật chặt.”
Vì chuyện này liên quan đến danh dự của biểu tỷ nên tuy rằng Ngu Ninh Sơ cảm thấy biểu tỷ cũng có chút ý tứ với Tào công tử nhưng nàng vẫn thấp giọng nhắc nhở: “Lời này biểu tỷ ngàn vạn lần…”
Tống Tương không đợi nàng nói xong đã trừng mắt nhìn nàng: “Tỷ là loại người này sao? Tỷ tuyệt đối sẽ không nói với ai ngoài muội.”
Ngu Ninh Sơ vội vàng dỗ dành nàng.
Nàng vốn có thói quen cẩn thận nên mới nói như vậy nhưng kỳ thật trong lòng nàng cũng tin tưởng Tống Tương không phải là người hay nói lung tung.
“Hai người các muội trốn trong phòng nói chuyện gì đấy?” Thẩm Minh Lam đi chậm hơn Tống Tương một chút nên giờ này mới đến.
Thẩm Minh Lam rất sợ Tống Tương đến trước nói xấu nàng.
Ngu Ninh Sơ cùng Tống Tương liếc nhau ăn ý nói: “Bọn muội chỉ đang nói đến phong thái của Nhị biểu ca và Tam biểu ca trên võ trường thôi.”
Thẩm Minh Lam dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hai người bọn họ, nàng vẫn chưa thực sự tin tưởng lời của hai người họ.
Chạng vạng, Bình Tây Hầu từ binh bộ trở về, sau đó ông cho mời Thẩm Tam gia đi qua nói chuyện.
Thẩm Tam gia đi tới thư phòng Bình Tây Hầu cũng đoán được huynh trưởng tìm ông có chuyện.
“Đại ca tìm đệ có chuyện gì không?”
Bình Tây Hầu khen ngợi biểu hiện của Tào Kiên trên võ trường hôm nay: “Người này văn võ song toàn, chỉ sợ hắn cũng không thua kém so với lão đại của chúng ta đâu.
Hiện nay, Ninh Quốc Công phủ đã xuống dốc nhưng năm xưa họ cũng là một trong những danh tướng thế gia.
Với tình hình bây giờ, có lẽ Tào Kiên sẽ giúp họ lấy lại được uy danh như ngày xưa.
Đại ca rất vừa ý hắn, vừa lúc Minh Lam cũng đến tuổi nghị thân nên mới đề cử hắn cho Tam đệ.”
Thẩm Tam gia tin tưởng ánh mắt huynh trưởng, ông càng cảm kích hơn nữa khi huynh trưởng bận bịu bộn bề công việc nhưng vẫn suy nghĩ thay cho hôn sự của nữ nhi nhà mình.
Bình Tây Hầu khoát tay nói: “Chúng ta là người một nhà, đệ cũng đừng khách khí với ta làm gì.
Đệ đừng trách ta không nhắc nhở trước là Tào Kiên vừa trúng Võ Trạng Nguyên nên lúc này khẳng định có nhiều nhà coi trọng hắn, muốn hắn làm con rể.
Đệ và đệ muội nếu hài lòng thì tốt nhất hành động nhanh một chút nếu không bỏ lỡ thì hai người sẽ hối hận lắm đấy.”
Thẩm Tam gia nghe xong liền lập tức cáo lui để trở về cùng Tam phu nhân thương lượng.
Tam phu nhân lại có chút chần chờ: “Tuy rằng là Ninh Quốc Công phủ nhưng Tào Kiên lại là con trai trưởng của Nhị phòng, trên người lại không có tước vị.
Hơn nữa, Ninh Quốc Công phủ nay không bằng xưa, làm vậy có thể ủy khuất Minh Lam của chúng ta không?”
Thẩm Tam gia lại nói: “Bà phải tìm hiểu xem tài năng và phẩm hạnh của Tào Kiên trước đi đã.
Năm ngoái, hắn vừa mới trở về kinh thành nên ta cũng chưa từng thấy qua hắn.
Nhưng Thế tử Ninh Quốc Công phủ thì ta đã gặp qua rồi, thân hình thì mập mạp, chưa biết hắn có tài hay không nhưng ta thấy hắn không phải là người có tướng trường thọ.
Người như vậy, cho dù hắn có thể kế thừa tước vị thì bà cũng muốn hắn làm con rể bà sao?”
Tam phu nhân cảm thấy đạo lý này đúng, âm thầm gật đầu.
Trượng phu của bà cũng là thứ tử Hầu phủ nhưng như vậy thì thế nào chứ.
Trượng phu bà có tướng mạo Phan An lại văn thao võ lược, quan trọng nhất là bà cũng rất thích ông.
“Ta biết rồi.
Ngày mai, ta sẽ cho người đi hỏi thăm phẩm hạnh của hắn như thế nào, sau đó ta cũng sẽ hỏi thăm ý tứ của Minh Lam một chút xem sao.”
Thẩm Tam gia: “Bà phải nhanh tay một chút, cẩn thận các nhà khác xuống tay trước đấy.”
Không thể trách Thẩm Tam gia lo lắng, Tào Kiên thắng giải Võ trạng nguyên nên hắn trở thành công tử thế gia nổi bật nhất trong kinh thành thời gian này.
Rất nhiều quan viên thưởng thức tài năng của hắn, muốn chiêu hắn làm con rể.
Vậy nên sẽ có người giống phu thê Thẩm Tam gia phái người đi tìm hiểu trước rồi thăm dò ý tứ của nữ nhi có nguyện gả hay không, cũng có người lấy phụ mẫu làm chủ an bài người mai mối lập tức đi cầu thân luôn.
Bà tử quản sự do Tam phu nhân phái đi không nghe được bất cứ điểm nào không tốt ở Tào Kiên nhưng lại mang về tin tức rất nhiều bà mối đến nhà hắn cầu thân.
Nghe nói như vậy, Tam phu nhân vội vàng đi tìm nữ nhi thương lượng hôn sự.
Lúc này cách ngày Tào Kiên thắng giải mới được bốn năm ngày mà thôi.
Biết được mẫu thân muốn tác hợp nàng cùng Tào Kiên, Thẩm Minh Lam không khỏi đỏ mặt.
Nhưng nàng cũng chỉ là cô nương mới lớn nên khó tránh khỏi có chút rụt rè ngượng ngùng, cho dù bị mẫu thân nhìn ra tâm tư nhưng nàng vẫn không chịu trực tiếp thừa nhận.
Tam phu nhân liền trêu nàng, nói nếu nàng không thừa nhận thì có thể Tào Kiên sẽ đáp ứng lời cầu thân của nhà khác mất.
Thẩm Minh Lam vừa nghe liền giận dỗi nói: “Con còn chưa có đáp ứng đâu.
Mẫu thân cứ chờ đi, nếu Đại tỷ lập gia đình rồi mà hắn còn chưa đính hôn thì nương liền đi cầu thân.
Còn nếu như hắn sớm định ra hôn sự rồi thì chứng tỏ hai bọn con không có duyên phận, con cũng không thèm.”
Thẩm Minh Lam chân chính muốn đánh cuộc nụ cười kia của Tào Kiên có ý nghĩa gì.
Nếu Tào Kiên thích nàng thì chắc chắn hắn sẽ không đáp ứng người khác còn nếu hắn đáp ứng người khác, thì chứng tỏ trong lòng hắn không có nàng.
Nàng nói xong những lời này, cũng không cho phụ mẫu nàng đi dành con rể với người khác.
Nàng cũng không hiếm lạ nam nhân không có lập trường như vậy.
Cuối tháng 3, gió thu ấm áp ùa về.
Cây liễu trong vườn cũng xanh mướt, khắp nơi đều tràn đầy sức sống.
Ngày mùng sáu tháng tư, Thẩm Minh Y sắp đến ngày gả nên chỉ có thể thành thật ở nhà đợi gả.
Thẩm Trác là ca ca của nàng nên cũng ở nhà hỗ trợ chuẩn bị, không cách nào ra ngoài.
Thẩm Minh Lam, Ngu Ninh Sơ và Tống Tương đã sớm hẹn nhau hôm nay cùng đi chơi.
Bởi vì bọn họ còn muốn cưỡi ngựa nên phải có huynh trưởng đi cùng thì các trưởng bối mới an tâm được.
Bọn họ cũng hỏi thăm được Thẩm Mục, Thẩm Khoát, Thẩm Dật đều rảnh nên mọi người cùng đi chơi luôn.
Ngay cả Tống Trì cũng đồng hành cùng mọi người.
Tống Tương săn sóc nói với Ngu Ninh Sơ: “Bởi vì ca ca lo lắng cho tỷ nên mới đi cùng nhưng A Vu cứ yên tâm.
Tỷ cùng huynh ấy đã có giao kèo, huynh ấy chỉ có thể đứng từ xa nhìn chứ không được đứng quá gần chúng ta.”
Ngu Ninh Sơ cười nói: “Biểu tỷ không cần làm quá vậy đâu.
Kỳ thật mọi người cứ đi chung với nhau cũng không sao, Trì biểu ca dù có xấu đến đâu cũng sẽ không thể hung dữ với muội trước mặt mọi người đâu.”
Tống Tương lầm bầm nói: “Ai mà biết được chứ.
Tật xấu của huynh ấy gần đây càng ngày càng nhiều.”
Nàng vĩnh viễn không thể quên được sự điên cuồng của ca ca khi nhảy vào hố băng, đó không phải là bệnh thì là gì? Nếu huynh ấy không phải ca ca ruột của nàng thì chắc chắn nàng cũng sẽ trốn huynh ấy thật xa.
Ánh mặt trời rực rỡ, biểu huynh muội bảy người vừa cưỡi ngựa vừa ngồi xe, tâm tình sung sướng ra khỏi Hầu phủ.
Hôm nay mọi người muốn đi vẫn là Hương Sơn.
Hương Sơn có mấy ngọn núi, quanh năm bốn mùa đều thích hợp đi du ngoạn, mỗi ngọn núi đều có điểm đặc thù riêng.
Trong đó có một ngọn núi thấp là Đào Lĩnh, toàn bộ ngọn núi từ chân núi đến đỉnh núi đều trồng cây đào.
Cứ mỗi khi mùa xuân ấm áp thì hoa đào sẽ nở, Đào Lĩnh liền thành một biển hoa màu hồng nhạt.
Bất luận là tiểu thư, công tử ở kinh thành hay vùng phụ cận đều thích đến đây du ngoạn vào thời điểm này.
Ra khỏi cổng thành không lâu, Tống Tương đã không thể ngồi yên trên xe ngựa nên bảo xa phu dừng xe.
Hôm nay, các nàng đều mặc nam trang, ngựa cũng được dắt đi cùng.
Lúc trước, thấy Ngu Ninh Sơ và Tống Tương cưỡi ngựa rất vui nên Thẩm Minh Lam cũng làm nũng bảo phụ thân mua cho nàng một con ngựa, hiện giờ nàng cũng học được cưỡi ngựa luôn rồi.
Nhìn thấy ba cô nương đều ngồi trên lưng ngựa, Thẩm Mục nghiêm túc nói: “Trên đường đi người đông mà xe cũng đông nên các muội phải đi chậm một chút, không được chạy nhanh nghe chưa.”
Nói xong, hắn thúc ngựa đi tới phía trước, để Thẩm Dật và Thẩm Khoát canh giữ ở hai bên trái phải các muội muội, Tống Trì đi sau cùng.
Nói tóm lại, các cô nương không được phép chạy ra khỏi vòng bảo hộ do bọn họ tạo ra.
Ngu Ninh Sơ khẳng định sẽ không chạy loạn, Tống Tương và Thẩm Minh Lam trao đổi ánh mắt với nhau rồi đột nhiên hai người đồng thời kẹp bụng ngựa, một trái một phải lướt qua Thẩm Mục thật nhanh, chỉ lưu lại một chuỗi tiếng cười thanh thúy.
Thẩm Mục, Thẩm Dật vội vàng đuổi theo.
Tống Trì để A Mặc ở lại còn mình cũng phóng ngựa rời đi.
Thẩm Khoát rất cao hứng, rốt cục hắn cũng có cơ hội một mình ở chung với Ngu Ninh Sơ.
Thiếu niên lang mười sáu tuổi lén lút thúc ngựa lại gần Ngu Ninh Sơ thêm một chút.
Trong lúc hắn còn muốn tiến gần hơn một chút thì Ngu Ninh Sơ đã khẩn trương nói: “Tứ biểu ca không nên đi gần muội quá, muội sợ hai con ngựa đụng nhau.
Bình thường, muội cùng các biểu tỷ cưỡi ngựa đều bảo trì khoảng cách ít nhất một cánh tay.”
Thẩm Khoát cười nói: “A Vu thật là nhát gan.
Bình thường, khi chúng ta chơi đánh mã cầu cũng có lúc hai con ngựa đều dán bụng vào nhau nhưng cũng đâu có chuyện gì xảy ra đâu.”
Miệng thì nói như vậy nhưng hắn cũng thành thật không tiến gần thêm nữa.
Ngu Ninh Sơ nhìn về phía hai biểu tỷ đã chạy đằng xa.
Nàng có chút hối hận vì không cưỡi chạy theo hai người ra ngoài.
Như vậy, nàng vừa có thể cưỡi ngựa cho tận hứng, vừa không cần đứng đây cùng Thẩm Khoát.
“A Vu.
Ba năm nữa, huynh cũng sẽ tham gia hội thi võ đến lúc đó có thể huynh cũng sẽ dành được giải Võ trạng nguyên.” Thẩm Khoát đối với mình rất có lòng tin nói.
Ngu Ninh Sơ khách khí khích lệ nói: “Tứ biểu ca là người có chí lớn, huynh nhất định có thể thành công.”
Trong lúc nói chuyện, nàng lặng lẽ tăng tốc độ.
Thẩm Khoát lại hiểu lầm, cười nói: “A Vu cũng muốn đua ngựa phải không? Hai chúng ta cùng đua một chút xem thế nào nhé?”
Ngu Ninh Sơ liền nghĩ cùng Thẩm Khoát đua ngựa thì hắn sẽ không có tâm tư nói chuyện nữa nên đồng ý.
Cả tháng ba, hầu như mỗi ngày Ngu Ninh Sơ đều luyện tập cưỡi ngựa.
Ban đầu, nàng chỉ có thể chạy từ từ, sau đó nàng thường xuyên cùng Tống Tương đến võ trường của Hầu phủ chạy đua vậy nên nàng đối với thuật cưỡi ngựa của mình cũng có chút tin tưởng.
Hai người cùng tăng tốc độ chạy về phía trước, A Mặc theo sát phía sau.
Tống Tương quay đầu lại thấy Ngu Ninh Sơ cũng chạy theo, nàng liền gọi Thẩm Minh Lam dừng lại chờ Ngu Ninh Sơ tới chạy cùng.
Thẩm Trác không có ở đây, Thẩm Mục không thể khuyên nhủ các tiểu muội nên chỉ trông mong nhìn về phía Tống Trì, kết quả Tống Trì lại một mực dung túng các nàng.
Gió xuân thổi nhè nhẹ, các thiếu nam thiếu nữ truy đuổi lẫn nhau, bọn họ cùng nhau đem quy củ bên trong bức tường cao của Kinh thành vứt ra sau đầu.
Sau khi chạy mệt rồi, ba cô nương cùng trở về ngồi vào xe ngựa tiếp tục nói chuyện.
Chờ đến chân núi Đào Lĩnh, ba người Ngu Ninh Sơ cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi cùng xuống xe ngựa bắt đầu đi bộ leo núi.
Trước mắt là một cánh rừng hoa đào màu phấn hồng, những con ong nhỏ bay tới bay lui tìm mật, ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy những chú bướm bay thấp thoáng trên cành cây.
Tống Tương bẻ một nhánh hoa đào nhỏ rồi nhờ Tống Trì cài lên tóc cho nàng.
Tống Trì cầm cành hoa đứng im nói: “Muội đang mặc nam trang thì cài hoa làm gì?”
Tống Tương: “Ai quy định mặc nam trang thì không thể cài hoa? Muội còn thấy trong các loại tranh cổ được lưu truyền cũng có hình ảnh đại sĩ phu đều cài hoa trông rất phong nhã đấy.”
Nàng vừa nói vừa hưng phấn đi bẻ thêm vài cành hoa đào đưa mỗi ca ca mỗi người một đóa để cài.
Ngu Ninh Sơ đang ở bên cạnh xem náo nhiệt, bất ngờ quay đầu thấy Thẩm Khoát đang muốn cài hoa đào lên đầu nàng.
Ngu Ninh Sơ nhanh chóng nhìn về hai bên trái phải thấy Thẩm Minh Lam và Tống Tương đang đuổi theo Thẩm Mục, Thẩm Dật không chịu cài hoa.
Chỉ có một mình Tống Trì đầu cài hoa đào đứng nhìn sang bên này.
Ánh mặt trời chói chang, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn còn diễm lệ hơn hoa đào, đôi mắt phượng hẹp dài của hắn đang nhìn nàng nở nụ cười mê hoặc.
Trong lòng Ngu Ninh Sơ cảm thấy tức giận với đôi huynh muội này.
“Tứ biểu ca tự mình cài đi.” Ngu Ninh Sơ cúi đầu tháo hoa đào trên tóc xuống, ném vào trong ngực Thẩm Khoát rồi xoay người rời đi.
Sự không thích được nàng thể hiện quá rõ ràng, Thẩm Khoát cầm lấy bông hoa đào trong tay, vẻ mặt vô cùng thất vọng.
“Cho dù là huynh muội ruột thịt thì đệ cũng không thể động tay động chân như vậy được, đệ càng làm như vậy người ta càng không thích đâu.” Tống Trì đi tới, nghiêm túc nói.
Thẩm Khoát rất buồn bực, thấp giọng nói: “Biểu ca có biện pháp gì có thể khiến nữ tử yêu thích không?”
Tống Trì cầm lấy nhánh hoa đào trong tay hắn, nhìn một chút rồi tiện tay ném xuống rãnh đầy lá rụng bên đường.
Hắn dùng giọng điệu của người từng trải nói: “Một người sống nhờ ở Hầu phủ như A Vu biểu muội sẽ rất coi trọng các quy tắc lễ nghi.
Muội ấy luôn lo sợ làm điều gì sai trái sẽ hủy hoại thanh danh của nàng.
Đệ muốn lấy lòng nàng thì không nên lỗ m ãng cố ý tiếp cận nàng mà tốt nhất đệ nên rèn luyện thành thạo một bộ môn nào đó, làm cho nàng khâm phục và ngưỡng mộ đệ, coi đệ như một anh hùng.”
Đầu óc Thẩm Khoát như được khai sáng hoàn toàn tỉnh ngộ: “Đúng vậy.
Xưa nay, mỹ nhân đều thích anh hùng.
Chỉ có những công tử ăn chơi trác táng mới động tay động chân làm các cô nương chán ghét.
Làm sao đệ lại không sớm nghĩ tới chứ! Đa tạ biểu ca đã thức tỉnh đệ.
Biểu ca yên tâm, bây giờ đệ sẽ về cố gắng luyện võ.
Chỉ cần đệ có thể ở luyện võ trường đánh bại được biểu ca hoặc đại ca thì chắc chắc A Vu sẽ có cái nhìn khác về đệ.”
Tống Trì: “Đúng vậy, đệ cố gắng lên.”
------oOo------