Tác giả: Miêu Khiêu
Tên này làm gì nhét đấu bồng của Từ Đại tiểu thư vào ngực như vậy, chẳng lẽ hắn có mục đích gì?
Thật ra đấu bồng có tác dụng rất lớn, Tần Lâm đưa nó ra dưới mũi của Đạp Tuyết Ô Chuy, vỗ đầu nó nói:
- Tiểu Hắc tiểu Hắc, nhanh đi tìm chủ nhân cũ của ngươi!
Mũi ngựa khẽ máy động, hưng phấn gõ vó lộp cộp, hiển nhiên đã ngửi được mùi của chủ nhân cũ. Mũi nó thở phì phì, hai tai nhọn ve vẩy tới lui.
- Mỹ nữ ta tới đây… Giá!
Tần Lâm run roi ngựa một cái, vẽ ra một đóa tiên hoa.
Đạp Tuyết Ô Chuy gõ vó hí một tiếng dài, vung cao bốn vó chạy như bay, bốn vó to bằng miệng chén gõ xuống đất rầm rập như tiếng pháo, làm chấn động cả vùng đất, tốc độ nhanh như điện chớp.
Tần Lâm nằm phục thân thể, nắm chắc dây cương, ngồi vững vàng trên yên, cảnh vật trước mắt lui về phía sau thật nhanh, bên tai chỉ nghe tiếng gió vù vù.
Chỉ chốc lát sau đã trông thấy xa xa tinh kỳ phấp phới, nghe tiếng tù và nổi lên, Tần Lâm nhất thời mừng rỡ, cười dài vỗ vỗ đầu ngựa:
- Ngựa ngoan, ngươi lập công rồi.
Từ Tân Di đang dẫn dắt chúng binh đem mồi săn trở về, đám binh lính khiêng sơn dương, xách theo thỏ hoang, gà núi, còn có bốn người hợp lực dùng cáng khiêng heo rừng, đang đi về phía Yến Tử Cơ.
Vào triều Minh quân đội khống chế cực nghiêm, Binh bộ điều binh, ngũ quân Đô Đốc Phủ cầm binh, nếu như không có ý chỉ không được tự tiện hành động. Nhưng Từ gia làm Thủ Bị Nam Kinh kiêm Trung Quân Đô Đốc Phủ, Từ Tân Di lấy chiêu bài phụ thân, lấy danh nghĩa huấn luyện là có thể mang theo binh chạy loạn khắp Nam Trực Lệ, chỉ là không thể ra ngoài Nam Trực Lệ một bước.
Bốn vị Chỉ Huy Sứ chính tam phẩm ở dưới gót chân nàng một mực cung kính, cả Nam Kinh bốn mươi chín vệ, một trăm mười tám Thiên Hộ Sở, Chỉ Huy Sứ, Chỉ Huy Đồng Tri, Chỉ Huy Thiêm Sự còn nhiều hơn chó. Ngụy Quốc Công làm Thủ Bị Nam Kinh, Trung Quân Đô Đốc Phủ chỉ cần tùy tiện nói một câu là có thể làm cho bọn họ thăng quan, cũng có thể làm cho bọn họ mất chức, có thể không cẩn thận phục dịch Từ Đại tiểu thư sao?
- Báo...
Du kỵ phục vụ chạy như bay đến, tung người xuống ngựa khom mình ôm quyền:
- Bẩm Đại tiểu thư, phía trước trên Yến Tử Cơ có lửa khói dâng lên!
Nơi này cách Yến Tử Cơ còn xa, Từ Tân Di ở trên lưng ngựa nhìn sang, chỉ nhìn thấy khói không đậm không nhạt, nàng lập tức chu miệng:
- Hừ, không ngờ rằng bọn họ tranh nướng trước cả bản Đại tiểu thư.
Thị Kiếm cười nói:
- Nhưng nhất định là bọn họ mang thức ăn từ nhà đi, chúng ta nấu mì với thịt rừng, chắc chắn sẽ ngon hơn thịt gia súc gia cầm.
Từ Tân Di đắc ý cười lớn, cảm thấy chuyến này thu hoạch không ít, có thể huênh hoang một phen, tối thiểu cũng sẽ làm cho tên ngốc Thường Dận Tự kia hâm mộ đỏ mắt. Y cũng không dám mang nhiều binh mã như vậy đi săn.
- Báo... truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Một tên nữ binh lại phi ngựa tới bẩm báo, thần sắc có vẻ như đang nhịn cười.
- Báo đi!
Từ Tân Di ra lệnh một tiếng.
- Phía trước bắt được một tên địch...
Nữ binh cười khanh khách:
- Hắn nói là cố nhân của Đại tiểu thư, có chuyện quan trọng cầu kiến!
Mấy tên nữ binh vừa kéo vừa đẩy đưa Tần Lâm tới, dọc đường cười trong trẻo như chuông bạc, mà Tần Lâm không thể làm gì chỉ gãi gãi đầu, gương mặt buồn bực.
Chờ sau khi y kể lại tình thế của Yến Tử Cơ hiện tại, tất cả mọi người từ Từ Tân Di trở xuống thảy đều thất kinh, không còn ai cười được nữa, mấy Chỉ Huy Sứ cả kinh mặt trắng bệch, những Thiên Hộ Bá Hộ càng líu lưỡi không nói nên lời.
Các công tử tiểu thư lên Yến Tử Cơ thi hội, cơ hồ tất cả Quốc Công, Hầu gia, Bá Tước, Thượng Thư, Đô Ngự Sử Nam Kinh thành đều có con ở chỗ này, nếu là xảy ra điều gì ngoài ý muốn, triều đình nhất định phải xử lý như khâm án. Lúc ấy không biết có bao nhiêu chiếc ô sa phụ trách Cẩm Y Vệ, binh mã ty ngũ thành, Thuận Thiên phủ… vì thế mà rơi xuống đất. Cũng sẽ có không biết bao nhiêu người dính líu vào, vì vậy mà táng mạng trong thiên lao.
Từ Tân Di ngược lại rất có khí độ của tướng môn hổ nữ, gặp chuyện không hoảng hốt, sau khi thương nghị mấy câu cùng Tần Lâm đã xuống lệnh:
- Chu Tiến Trung, ngươi dẫn dắt binh mã Thần Sách Vệ tập kích từ cánh trái, Ngô Quảng Hiếu, ngươi dẫn dắt Quảng Thiên Vệ dọc theo cánh phải bao vây, Trịnh Tư Nhân mang Ưng Dương Vệ lấy trung lộ, Vương Thủ Nghĩa thống lĩnh phủ quân vệ khinh kỵ tới lui tuần tra phía sau, lùng bắt cá lọt lưới... Các ngươi cẩn thận, không nên để địch nhân thoát một tên nào.
Bốn tên Chỉ Huy Sứ nhất tề khom người lãnh mệnh, hiểu được nếu lập công cơ hội thăng quan thật tốt sẽ tới, thân binh thông truyền từng tiếng, các Thiên Hộ Bá Hộ dẫn dắt binh mã, nhanh như điện chớp chạy tới Yến Tử Cơ.
Từ Đại tiểu thư xuất lệnh nhanh nhẹn, chỉ huy đại quân thuần thục như cánh tay.
Tần Lâm trợn mắt há mồm, nhìn Từ Tân Di như chưa từng quen biết, thật không ngờ rằng đại tỷ ngốc còn có bản lãnh bậc này. Hắn không biết nàng thường mượn danh nghĩa huấn luyện binh mã dẫn theo tinh binh kinh vệ đi săn, mà đi săn vốn cũng là biện pháp huấn luyện quân đội.
- Tại sao vậy, người này bị ngựa chạy làm điên rồi sao?
Từ Tân Di không hiểu chuyện gì, đưa ra ngón tay thon dài quơ quơ trước mắt Tần Lâm:
- Này, nhìn cái gì vậy, không nhận ra bản tiểu thư sao?
- Chỉ một chữ, "Trâu" (quá mạnh)!
Tần Lâm chĩa ngón tay cái, sau đó quay đầu ngựa chạy về phía Yến Tử Cơ.
Từ Tân Di vô cùng đắc ý, quát to một tiếng giục ngựa chạy theo Tần Lâm dẫn đầu, đám nữ binh rối rít đuổi theo.
Thế lửa trên đồi vẫn còn cháy rất mạnh, bị gió Tây Bắc rất mạnh đè ép lan ngược xuống chân đồi. Lúc này đang Lập Đông, cỏ hoang Giang Nam cũng ngả vàng, cháy hừng hực rất kịch liệt, ngọn lửa cao tới hai ba trượng dù ở cách thật xa cũng cảm thấy sóng nhiệt cuồn cuộn.
Lửa lớn như vậy, bất kể thế nào cũng không xông qua được, đám người áo đen chỉ có thể trơ mắt nhìn đỉnh đồi, không thể làm gì.
Mà ba tên đầu lãnh thủy chung vẫn nhìn lên đỉnh đồi, thần sắc có vẻ lo âu bối rối. Tên sử trường tiên không ngừng quất roi vun vút, hiển nhiên phiền não vô cùng.
Đột nhiên phát hiện người bị vây trên đỉnh đồi đang hoan hô nhảy cẫng, đám người áo đen không khỏi nở nụ cười:
- Thánh giáo mai phục tỉ mỉ, bao vây cả đường thủy lẫn đường bộ, những công tử tiểu thư này chắp cánh khó bay. Cho dù là tên họ Tần kia chạy về Nam Kinh thành cầu viện, chờ kinh vệ binh tới đây đám lửa này đã tắt từ sớm, chúng ta đã bắt được đám con tin này.
Quả thật thế lửa rất lớn, nhưng chỉ là một đám cỏ khô, có thể cháy đến khi nào?
- Có cái gì không đúng…
Vị Dương hiền đệ kia là cao thủ ám khí có thể nghe tiếng gió định vị, vểnh tai lên nghe chợt phát hiện ra một ít thanh âm có vẻ khác thường.
Lúc đầu thanh âm còn ở xa, lúc này càng ngày càng gần, thanh âm cũng càng lúc càng lớn, dần dần, mặt đất rung động đã trở nên vô cùng rõ ràng.
Đại đội binh mã đang chạy nhanh về phía này!
- Quan binh rất nhiều, chúng ta không phải là đối thủ, gió lớn, chia ra chạy!
Dương hiền đệ sắc mặt đại biến, lên tiếng ra lệnh cho đám người áo đen phân tán chạy trốn.
Muốn chạy trốn? Không còn kịp nữa!
Đám người áo đen muốn đi bên trái, cờ Chỉ Huy Sứ Thần Sách Vệ cao tám thước đón gió tung bay, đại đội quân Minh mặc chiến giáp uyên ương, nghiêm trận mà đợi. Chuyển hướng sang bên phải, cờ Chỉ Huy Sứ Quảng Thiên Vệ cũng cao tám thước đã giơ lên thật cao, đông đảo tinh binh đao ra khỏi vỏ, cung kéo căng dây, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Khẽ cắn răng đang muốn cướp trung lộ, đi chưa được mấy bước lại nhìn thấy cờ Chỉ Huy Sứ Ưng Dương Vệ chỉ xéo sang bên này, một đám kỵ binh trường thương đại kích, xếp thành đội ngũ chỉnh tề như mây đen chậm rãi đè xuống.
Thấy đã lâm vào thiên la địa võng quân Minh bày ra, đám người áo đen nghe tim mình như chìm xuống.
Mấy chục nữ binh mặc ngân trang xông ra, tạo thành đội hình cánh nhạn, Từ Tân Di ngồi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, Tần Lâm cỡi Đạp Tuyết Ô Chuy cũng giục ngựa chạy ra.
Đám người áo đen lập tức trợn mắt há mồm, tên sử trường tiên kia thấp giọng kêu lên:
- Không phải là Điền trưởng lão đã chọc cho bà nương này tức tối bỏ đi rồi sao, vì sao còn trở lại, chẳng lẽ ngay từ đầu chúng ta đã rơi vào bẫy rập?
Người bị vây trên đỉnh đồi lập tức đồng thanh khen hay, cũng đã hiểu được hành động trước đó của Tần Lâm.
Đám công tử hận người ngồi trên Đạp Tuyết Ô Chuy không phải là mình, các nữ quyến mồm năm miệng mười nói với Trương Tử Huyên:
- Thì ra Tần thiếu gia đi gọi cứu binh, chúng ta đã hiểu lầm hắn.
- Tiểu Thiến ngươi còn nói nữa, mới vừa rồi không phải là ngươi mắng hắn nhiều nhất hay sao?
- Ai bảo hắn giả bộ giống thật như vậy, ngay cả Tử Huyên tỷ tỷ cũng bị gạt kia mà.
Trên gương mặt ôn nhu như ngọc của Trương Tử Huyên lộ vẻ vui mừng, hé miệng cười nói:
- Đúng vậy, ngay cả ta cũng bị người này lừa...
Có thật không? Hai huynh đệ Trương Kính Tu cùng Trương Mậu Tu liếc mắt nhìn nhau, bọn họ không tin vị tiểu muội tinh quái này không biết một chút đầu mối nào.
- Ôi chao, thậm chí ngay cả ca ca cũng không cho biết, quả thật là nữ sinh hướng ngoại.
Trương Mậu Tu tự lẩm bẩm.
Trương Kính Tu nhìn lại tiểu muội, lại nhìn sang Từ Tân Di dưới chân đồi đang cỡi ngựa song song với Tần Lâm, như có điều suy nghĩ.
Dưới chân đồi, đám người áo đen đối mặt đại quân hợp vây chèn ép, không tự chủ được lui về phía sau.
- Ha ha ha...
Tần Lâm ngửa mặt lên trời cười to, một tay cầm dây cương, ở trên lưng ngựa từ trên cao chỉ xuống:
- Tên khốn bắn tên ta lúc nãy, ngươi nhất định phải chết!
- Vì sao không bắn chết ngươi luôn?
Từ Tân Di trợn mắt trắng dã, sau đó quay đầu lại nhìn đám người áo đen kia, nụ cười rực rỡ như hoa, để lộ hai chiếc răng thỏ:
- Bản tiểu thư chỉ nói một lần, mau đầu hàng, nếu không giết chết không tha.
Đương nhiên đám người áo đen sẽ không đầu hàng, vì vậy Từ Tân Di vô cùng hứng chí vẫy vẫy tay, ba lộ quân trái phải giữa, ba lá cờ hiệu Chỉ Huy Sứ cao tám thước đồng thời hạ xuống chỉ địch nhân theo góc bốn mươi lăm độ. Đại đội kỵ binh quân Minh bắt đầu giục ngựa giơ roi, chiến mã từ từ gia tốc.
Dưới Yến Tử Cơ vang lên tiếng vó ngựa như sấm động, chấn động lòng người.
Những tiếng bật dây cung băng băng vang lên, đợt mưa tên thứ nhất đã bắn ngã gần nửa đám người áo đen, sau đó duy trì nghiêm chỉnh trận hình thiết kỵ xung phong va chạm kịch liệt với địch nhân.
Thủ lãnh đám người áo đen vũ lộng trường tiên, ngọn roi như độc xà thổ tín quất về phía một tên kỵ binh quân Minh. Nhưng roi vừa quấn vào người đối phương, chưa kịp phát lực, đã có năm sáu mũi trường thương đâm tới, một chiêu tất sát này của y cũng chỉ có thể cam lòng thất bại.
Hơn nữa y không có cơ hội phát chiêu thứ hai, khoảng cách gần như thế, thiết kỵ ép tới vững vàng như tường đồng vách sắt, cho dù là cao thủ sử tiên này sau một chiêu thất bại đã lập tức bị chiến mã va vào thật mạnh. Thân thể y lập tức bay ra xa như diều đứt dây, giữa không trung còn bị ba bốn thanh trường thương đâm trúng, sau khi rơi xuống đất lại bị vô số vó ngựa đạp qua, nhất thời tan xương nát thịt.
Tên cao thủ sử tụ tiễn bắn rơi một tên quân Minh thành công, nhưng sau khoảnh khắc liền có ba bốn thanh chiến đao bổ về phía y. Mượn tốc độ chiến mã xung phong, ánh đao mau lẹ tuyệt luân lướt qua trên người y, kỵ binh quân Minh cũng không quay đầu lại vẫn tiếp tục vọt tới.
Máu tươi bắn ra thành một chùm mưa máu, trên thân thể người áo đen đứng thẳng bất động nứt toác nhiều vết thương, trong nháy mắt liền mất đi sinh mạng.
Cũng có người hoảng hốt chạy bừa lên trên đồi, nhưng căn bản không cách nào vượt qua lửa cháy hừng hực, biến thành người lửa kêu lên thảm thiết giãy dụa.
Tần Lâm cảm khái dâng trào, trước mặt đại quân huấn luyện nghiêm chỉnh, bất cứ cao thủ võ lâm nào cũng bị chém giết thành mảnh vụn.
Thần sắc Từ Tân Di hết sức thản nhiên cười nói với các nữ binh, không khỏi khiến cho Tần Lâm một lần nữa sợ hãi than thầm. Hắn không biết Từ Đại tiểu thư cũng chỉ săn qua heo rừng, sơn dương, chưa từng gặp qua chiến trận chém giết. Nàng cũng mượn cơ hội nói chuyện cùng nữ binh để quay mặt đi, không dám nhìn tình cảnh đẫm máu trước mắt.
Quân Minh cung mạnh nỏ cứng, trường thương đại kích tấn công, cơ hồ chỉ mới vừa giáp mặt, đám người áo đen mới vừa rồi còn diễu võ giương oai đã nhuộm máu cát vàng, phần lớn trở thành thi thể không trọn vẹn không hoàn toàn, chỉ có chừng mười tên bị bắt, tên nào cũng mang thương tích.
Lúc này mặt Yến Tử Cơ hướng về mặt sông chợt dấy lên ánh lửa, rõ ràng thuyền địch phát hiện tình huống trên bờ khác thường, chó cùng cắn càn vội vàng phóng hỏa đốt đồi.
Gió Tây Bắc từ dưới sông thổi lên, lửa từ phía Bắc dấy lên, không phải là mọi người trên đỉnh đồi không còn chỗ để trốn sao?
Thường Dận Tự kêu mọi người:
- Đi, đứng ở địa phương lửa vừa mới cháy xong!
Mới vừa rồi y phóng hỏa, cỏ ở phía Nam rãnh bùn cháy làm lộ ra một khoảng đất trống, trên mặt đất toàn là tro bụi xám đen.
Mọi người có vẻ chần chờ, Trương Tử Huyên là người thứ nhất đi tới, khích lệ nhìn Thường Dận Tự cười cười:
- Không nhìn ra tiểu Hầu gia còn có mưu kế bực này, thật là không thể đánh giá con người qua dung mạo bên ngoài được. Cao tỷ tỷ, tiểu muội thấy Thường tiểu Hầu gia rất tốt, tỷ thấy thế nào?
Cao tiểu thư liếc mắt nhìn trộm Thường Dận Tự, khẽ cúi đầu, lòng vui như mở hội.
Thường Dận Tự cao hứng ngay cả mình họ gì cũng quên mất, toét miệng cười khúc khích, chợt vỗ trán một cái:
- A, bây giờ có thể nói, thật ra thì những chuyện đào rãnh, phóng hỏa là do Tần huynh đệ bảo ta làm, trước khi hắn xuống đồi đã nói với ta.
Quả nhiên là như vậy! Trương Tử Huyên cười híp mắt, nhưng lại âm thầm nghiến răng: giỏi cho tên Tần Lâm này, ngay cả ta cũng muốn gạt sao? Hừ hừ, ta đã đoán ra hết, bất quá tên gian tế trà trộn trong đám đông…