- Trang chủ
- Cầm Thánh Vương Phi
- Chương 175: 175: Sự Thực Tôi Chính Là Hôn Phu Của Nàng
Tác giả: Dạ Hồ Điệp
Lăng Kỳ lúc này trong lòng chợt dậy sóng, ngẫm nghĩ về tựa đề của khúc nhạc.
"Giả như ái hữu thiên ý" sao? Hắn và nàng đích thực là nhân duyên trời định đấy có được không?
Còn hắn, đích thực là vị hôn phu của nàng, cho nên khúc nhạc này nàng chính là dành tặng cho hắn, tất cả những người kia đều chỉ là được nghe ké mà thôi.
Mộc Ái Ái nhìn Cơ Tuyết đầy ý vị thâm trường.
Vị hôn phu sao? Cô chính là ôm một bụng nghi vấn đến muốn hỏng rồi đây này.
Nếu như gã Cửu kia là hôn phu của nàng thật thì...!Ai nha, thật sự là có chuyện để nói rồi nha.
Hắc hắc...!Tiểu Tuyết Tuyết, đợi kết thúc live stream, cậu không xong với tớ đâu!
Khu vực comment lúc này đang bàn luận sôi nổi về gã Cửu, ai cũng muốn biết hắn có phải là hôn phu của nàng hay không.
Cũng có người thắc mắc nếu như hắn là hôn phu của nàng, vậy tại sao nàng cũng không biết? Là thật sự không biết hay là giấu giếm? Là hắn ta tự mạo nhận hay là chính chủ?
Hàng ngàn nghi vấn không có câu trả lời xác thực, cuối cùng cũng được dừng lại khi tiếng nhạc bắt đầu vang lên.
Gạt bỏ mọi phiền muộn và thanh âm hỗn loạn bên ngoài, Cơ Tuyết bắt đầu hoà mình vào điệu nhạc.
Giọng ca ngọt ngào trong trẻo của nàng vang lên đánh động vào tâm thức của tất cả mọi người.
Đương thiên biên na khoả tinh xuất hiện
Nhĩ khả tri ngã hựu khai thuỷ tưởng niệm
Hữu đa thiểu ái luyến chỉ năng dao dao tương vọng
Tựu tượng nguyệt quang sái hướng hải diện...!
Thuỳ tri đạo ái thị thập yêu
Đoản tạm đích tương ngộ khước niệm niệm bất vong
Dụng tận nhất sinh đích thì gian
Cánh học bất hội di vong...!
Đa thiểu hoảng dịch đích thì hậu
Phảng phật khán kiến nhĩ tại nhân hải xuyên lưu
Ẩn ước trung nhĩ dĩ phù hiện
Nhất chuyển nhãn hữu bất kiến...!
Đương thiên biên na khoả tinh xuất hiện
Nhĩ khả tri ngã hựu khai thuỷ tưởng niệm
Hữu đa thiểu ái luyến kim sinh vô xứ an phóng
Minh minh trung thập yêu dĩ cải biến
Nguyệt quang như xuân phong phất diện...!
(Khi vì sao ấy xuất hiện trên bầu trời
Anh có hay rằng tôi lại bắt đầu nhớ đến anh
Yêu biết bao vậy mà chỉ có thể nhìn nhau từ chốn xa xăm
Giống như ánh trăng chiếu soi mặt nước biển...!
Nào ai biết tình yêu là chi
Gặp nhau ngắn ngủi nhưng mãi vấn vương bóng hình
Dùng hết cả cuộc đời ấy vậy mà chẳng thể quên được...!
Trải qua bao lần ngẩn ngơ
Dường như tôi đã trông thấy anh giữa dòng người xuôi ngược
Anh thấp thoáng xuất hiện
Rồi chớp mắt lại chẳng thấy đâu...!
Khi vì sao ấy xuất hiện trên bầu trời
Anh có hay rằng tôi lại bắt đầu nhớ đến anh
Bao yêu thương cả đời này không chốn gửi trao
Trong mơ hồ có điều gì đó đã thay đổi
Ánh trăng tựa cơn gió xuân lướt nhẹ qua...)
Trong khi Cơ Tuyết gảy đàn, Mộc Ái Ái âm thầm mở Weibo của mình gửi tin nhắn cho Cửu.
"Anh thực sự là vị hôn phu của Tuyết Kỳ?"
Lăng Kỳ đang xem nàng gảy đàn thì nhận được tin nhắn của ai đó, tức thì cảm thấy không vui.
Hắn liền lia ngón tay gạt bỏ, không thèm đọc dù chỉ một chữ.
Không thấy đối phương trả lời, Mộc Ái Ái kiên nhẫn gửi tiếp: "Này, tôi là Mộc Ái Ái, là bạn thân của cô ấy đấy."
Lăng Kỳ tiếp tục gạt bỏ.
Mộc Ái Ái lúc này đã tức đến giậm chân, nghiến răng nghiến lợi chửi thầm hắn một vạn lần: "Cmn, lần này mà anh không trả lời, đừng trách bà đây không khách sáo!"
Cô nàng tiếp tục gõ chữ: "Nếu anh thực sự là hôn phu của cô ấy thì mau trả lời, nếu không tôi tự hiểu rằng anh không phải, tôi đây liền bóc phốt anh."
Lần này Lăng Kỳ đã thực sự tức giận đến đỉnh điểm, nhưng khi vừa nhìn thoáng qua vài chữ, động tác trên tay hắn chợt dừng lại, đọc lướt qua một lần, sau đó sắc mặt xám xịt một mảng.
Đã bị nói đến mức này, hắn muốn không để ý cũng không được.
Theo tư liệu điều tra, nàng đích thực là có một người bạn thân tên là Mộc Ái Ái, cũng chính là cô nàng đang ở bên cạnh nàng lúc này.
Nếu như hắn không lầm thì cô nàng này đang muốn ở sau lưng nàng xác thực giúp nàng.
Nếu đã như vậy thì hắn cũng không ngại tiết lộ thân phận.
Đưa tay đặt lên màn hình iPad, Lăng Kỳ bắt đầu gõ chữ: "Cô muốn gì?"
Nhận được câu trả lời của gã Cửu, Mộc Ái Ái nở nụ cười tự mãn: biết ngay mà, nói đến bóc phốt là liền rụt cổ ngay.
Nhếch miệng cười, cô gõ chữ: "Muốn xác định thân phận của anh xem có phải thật sự là hôn phu của cô ấy hay không?"
Cửu: "Vậy cô muốn xác định để làm gì? Lại muốn như thế nào xác định?"
Mộc Ái Ái: "Dĩ nhiên để anh không nói năng bậy bạ rồi.
Lỡ như anh giả mạo thì chẳng khác nào tổn hại đến thanh danh của cô ấy, khiến vị hôn phu thật sự của cô ấy hiểu lầm thì sao? Còn nếu anh thật sự là hôn phu của cô ấy, tôi chỉ cần hỏi vài câu liền có thể xác định."
Cửu: "Tôi đích thực là hôn phu của cô ấy.
Cho nên, cô cứ tùy ý hỏi đi."
Mộc Ái Ái: "Cô ấy tên thật là gì?"
Cửu: "Cơ Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tiến sĩ giảng viên Học viện âm nhạc đế đô khoa nhạc cụ dân tộc.
Ông nội Cơ Minh Vĩ, ba Cơ Phàm, mẹ Lâm Nhược Giai, anh trai Cơ Phong.
Thích hoa bách hợp, thích ăn món cay Tứ Xuyên, thích màu trắng, thích y phục cổ trang, xem phim cổ trang..."
Mộc Ái Ái:...!
Cô đúng là cạn lời rồi.
Đối phương đã đưa ra bằng chứng nhiều như vậy, cô còn muốn hỏi gì nữa đây.
Ngẫm nghĩ một chút, trên trán cô nàng chợt xẹt qua ba vạch đen, gõ chữ: "Anh có tiền như vậy, sẽ không phải là điều tra tiểu Tuyết Tuyết đấy chứ?"
Khoé miệng Lăng Kỳ chợt co rút.
Hắn đích thực là điều tra nàng, nhưng vậy thì thế nào, sự thực thì hắn chính là hôn phu của nàng, hắn chỉ là vì muốn hiểu thêm về nàng là thôi, chẳng có gì đáng phải xấu hổ cả.
"Điều tra thì thế nào? Mà không phải điều tra thì thế nào? Sự thực tôi chính là hôn phu của nàng."
Mộc Ái Ái: "Anh lấy gì chứng minh cho tôi tin?"
Cửu: "Tôi không cần phải chứng minh.
Cô tin hay không tùy cô.
Chẳng ảnh hưởng gì đến mối quan hệ của chúng tôi."
Mộc Ái Ái: "Cơ Phong biết không?"
Cửu: "Cậu ta đang ở New York giải quyết công việc, chẳng rỗi hơi quan tâm đến vấn đề cỏn con này."
Nhắc đến Cơ Phong, Mộc Ái Ái trở nên trầm mặc.
Một đoạn thời gian rồi cô còn chưa gặp hắn, cũng chẳng nói chuyện với hắn.
Cơ Tuyết cũng có nói hắn đã đi News York, khi đó nàng cũng chẳng quan tâm.
Nhưng mà hiện tại...!
Chợt thở dài, cô tự hỏi mình liệu bản thân có cao ngạo quá hay không? Hắn đã nhiều lần hướng cô xuống nước nhưng cô cứ một mực trốn tránh.
Hắn trở về, có lẽ cô nên cùng hắn nói rõ một phen.
Cô đích thực có tình cảm với hắn, nhưng nếu như chỉ một mình cô đơn phương, cô sẽ vui vẻ chấp nhận từ bỏ, không cần hắn phải chịu trách nhiệm gì cả.
Đều đã là người trưởng thành rồi, tình một đêm thì có làm sao? Cứ xem như là nhu cầu sinh lý của bản thân đi rồi lạc quan mà sống.
Đã là thời đại nào rồi mà còn quan tâm đến vấn đề trinh tiết cơ chứ?
Cười khổ một cái, Mộc Ái Ái tiếp tục gõ chữ: "Tôi tạm tin anh vậy."
Lăng Kỳ ngẫm nghĩ một hồi sau đó gửi đi một dòng chữ: "Không cần nói cho Tuyết nhi về cuộc nói chuyện này."
Mộc Ái Ái chợt nhướn mày.
Tuyết nhi? Gọi cũng thân mật nhỉ? Người đàn ông này khiến cô hơi tò mò rồi đấy.
Rốt cuộc hai người này quen nhau từ khi nào, lại từ lúc nào định chung thân?
Ai nha, xem ra phải tra khảo tiểu Tuyết Tuyết một phen mới được.
Là bạn thân mà giấu giếm chuyện quan trọng thế này là không nên đâu!
"Được, tôi biết rồi."
Cảm thấy còn thiếu thiếu gì đó, Mộc Ái Ái lại gửi thêm một tin cuối cùng: "Anh nhất định phải đối xử thật tốt với tiểu Tuyết Tuyết, không được để cô ấy phải buồn mà khóc đấy!"
Dù chỉ thông qua Weibo nói chuyện với hắn nhưng cô có thể ít nhiều đoán được tính tình của người đàn ông này: ít nói, khó gần, lạnh lùng cũng có chút cao ngạo nhưng có vẻ như rất quan tâm đến nàng.
Không cần biết hắn yêu nàng đến đâu, chỉ cần quan tâm và đối xử với nàng thật tốt là được rồi.
Cửu: "Nàng là hôn thê của tôi, tôi tự biết phải làm thế nào, không cần cô phải nhắc nhở."
Nhìn dòng tin vừa được gửi đến, Mộc Ái Ái nghiến răng ken két.
Cmn anh có cần phải nói khó nghe như vậy hay không? Anh đợi đó cho tôi, tôi sẽ dìm hàng anh cho mà xem.
Sẽ có một ngày anh phải đến cầu xin tôi nói giúp cho anh.
Hứ, Cửu đúng không? Tôi ghim anh rồi đấy! Cứ chờ ngày bà đây vả mặt anh đi!.