- Trang chủ
- Cầm Thánh Vương Phi
- Chương 166: 166: Tôi Nên Gọi Em Là Tuyết Kỳ Hay Cơ Tuyết
Tác giả: Dạ Hồ Điệp
Lăng Kỳ dường như đoán được nàng sẽ làm ra hành động này nên cũng chẳng có ý ngăn cản hay lên tiếng, hắn chính là quá hiểu sự ương bướng của nàng.
Khoé miệng hắn nhếch lên nở nụ cười như có như không, sau đó khui chai rượu vang, từ tốn đứng lên rót cho nàng một ly, nhẹ giọng hỏi: "Em uống rượu được chứ? Hoặc là đổi sang nước trái cây?"
Cơ Tuyết lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Không cần, tôi uống được."
Hắn cũng tự rót cho mình một ly, sau đó cầm lên, hướng nàng nói: "Cảm ơn em vì đã nể mặt cùng tôi ăn bữa cơm này."
Nàng buông lời khách sáo: "Tôi ngược lại phải cảm ơn anh mới đúng."
Nói đoạn, nàng đứng lên hướng hắn nâng ly rượu.
Hắn cũng tỏ ra thân sĩ đứng lên cùng nàng chạm ly, khẽ cười, sau đó uống cạn.
Sau khi cả hai lại an vị tại ghế ngồi, Lăng Kỳ lại rót cho mình thêm một ly, mỉm cười nói: "Em cứ tự nhiên đi, không cần khách sáo.
Em hẳn là thích đồ ăn Tứ Xuyên?"
Tập tài liệu điều tra về nàng hắn đã thuộc nằm lòng, bao gồm tất cả người thân, bạn bè, nơi ở, công việc và nhất là sở thích của nàng, chính vì vậy hắn mới chọn nhà hàng Tứ Xuyên làm nơi gặp gỡ đầu tiên với nàng.
Cơ Tuyết khi nghe hắn hỏi câu này thì khẽ nhíu mày.
Nhìn một bàn đồ ăn toàn những món nàng yêu thích, nàng tự hỏi vì sao hắn lại biết khẩu vị của nàng rõ đến như vậy.
Lăng Kỳ dựa lưng vào ghế, tay cầm ly rượu khẽ xoay tròn, tựa tiếu phi tiếu nói: "Tôi nên gọi em là Tuyết Kỳ hay Cơ Tuyết?"
Ôm thắc mắc trong lòng còn chưa có câu trả lời, người đối diện lại bồi tiếp một câu khiến nàng không khỏi sửng sốt.
Hai tay bất giác cuộn tròn, nàng nhíu mày nhìn hắn: "Anh điều tra tôi?"
Hắn đưa ly rượu lên nhấp một ngụm nhỏ, ôn nhu nhìn nàng, nhẹ giọng trả lời: "Nếu tôi nói khi tôi nhìn thấy em lần đầu tiên trên Weibo...!Không, phải nói là Tuyết Kỳ, tôi liền biết đó là em, em có tin không?"
Mi tâm Cơ Tuyết nhíu càng chặt, lâm vào trầm mặc.
Mộc Ái Ái lần đầu nhìn thấy nàng trong hình dáng Tuyết Kỳ thì dựa vào chiếc mặt nạ mới biết đó là nàng.
Ba mẹ cùng anh trai của nàng đều không nhận ra, vậy mà người đàn ông ngồi trước mặt nàng lại dám khẳng định rằng mình nhận ra nàng ngay lần đầu tiên.
Nàng lắc đầu nguầy nguậy, tự nói với chính mình không có khả năng.
Hôm nay đích thực là lần đầu tiên nàng gặp hắn, nàng thậm chí còn không biết hắn tên gọi là gì, hắn dựa vào đâu nói biết nàng, nhận ra nàng?
Chẳng lẽ hắn đã từng gặp nàng? Có khả năng đó sao?
Không muốn tiếp tục ôm nghi hoặc trong lòng, Cơ Tuyết lên tiếng hỏi: "Anh đã từng gặp tôi?"
Lăng Kỳ nhìn nàng bằng ánh mắt thâm tình không hề che giấu, bâng quơ nói: "Có lẽ vậy!"
Mày liễu nàng nhíu càng thêm chặt, ngẫm nghĩ về câu nói và thái độ của hắn.
Có lẽ? Rốt cuộc là gặp rồi hay chưa gặp, tại sao nàng lại không hề có một chút ấn tượng gì về người đàn ông này?
Trí nhớ của nàng xưa nay vô cùng tốt, nhất là đối với việc nhận dạng khuôn mặt.
Chỉ cần là đã từng gặp qua một lần, dù chỉ trong thời gian rất ngắn, nàng tuyệt đối sẽ không thể quên.
Còn người đàn ông trước mặt này, nàng khẳng định chưa từng gặp, có chăng là hắn nhìn thấy nàng ở nơi nào đó mà thôi.
Tìm được câu trả lời cho chính mình, tuy không thuyết phục lắm nhưng cũng tạm chấp nhận, nàng cũng không tiếp tục suy nghĩ sâu xa nữa.
Chung quy hôm nay nàng gặp hắn là lần đầu cũng như lần cuối, sau này chắc chắn nàng sẽ không nhận lời gặp bất cứ người nào nàng không biết, nàng không muốn lại phải một lần nữa đối mặt với tình huống tương tự như thế này.
Thấy nàng không nói lời nào, Lăng Kỳ cũng không tiếp tục nói những lời mang ý tứ sâu xa.
Hắn thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng nói: "Em không cần nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi chắc chắn sẽ không làm gì tổn hại đến em, cho nên em có thể an tâm.
Được rồi, mau ăn đi, đồ ăn nguội sẽ không ngon đâu."
Cơ Tuyết nghe vậy cũng không tiếp tục truy hỏi, im lặng ăn xong bữa cơm không mấy vui vẻ này.
Lăng Kỳ lại không ăn nhiều, suốt bữa cơm hắn uống khá nhiều rượu nhưng dường như lại chẳng mảy may có cảm giác say, trên mặt vẫn hoàn toàn tỉnh táo không một chút gợn sóng.
Chỉ có thể nói tửu lượng của hắn quá cao mà thôi.
Thấy nàng đã đặt đũa xuống, Lăng Kỳ tay lại cầm lên ly rượu, lắc lắc vài cái.
Nhìn màu rượu đỏ sóng sánh trong ly, ánh mắt hắn khẽ nheo lại, khoé môi giương lên nở nụ cười như có như không, cất giọng: "Em không có gì muốn hỏi tôi sao? Chẳng hạn...!tên của tôi?"
Cơ Tuyết nghe vậy chợt sửng sốt.
Từ lúc bước vào phòng bao này, nàng đích thực còn chưa biết danh tính của hắn.
Đây có gọi là thất lễ hay không nhỉ?
Nàng nhìn hắn cười gượng, nhẹ giọng hỏi: "Thực xin lỗi, không biết phải xưng hô với anh như thế nào?"
Hắn rời mắt khỏi ly rượu, ngẩng đầu nhìn nàng, môi khẽ cong lên: "Ồ, kể ra chúng ta cũng tương đối có duyên đấy.
Em tên Cơ Tuyết, lấy nghệ danh là Tuyết Kỳ.
Tên của tôi cũng có một chữ Kỳ.
Lăng! Kỳ!"
Nghe đến cái tên kia, hai tay nàng đang đặt trên đùi bất giác siết chặt, mày liễu vừa mới giãn ra không lâu bây giờ lại nhíu chặt, trong lòng nổ ầm một tiếng nhưng toàn thân nàng lại hoàn toàn bất động không hề nhìn ra bất cứ điểm khác biệt nào.
Lăng Kỳ! Cái tên này đã ăn sâu vào trong tâm trí nàng.
Mỗi khi nàng nghĩ đến, nhắc đến, tim nàng lại đau đớn vạn phần như thể có ai đó cầm dao đâm vào tim nàng vậy.
Hiện tại một nam nhân ở trước mặt nàng tự xưng mình là Lăng Kỳ, nàng cớ sao lại cảm thấy dâng lên một cỗ tức giận không thể lý giải?
Là vô tình cùng tên cùng họ hay có liên quan gì đến nam nhân trong giấc mộng của nàng? Rốt cuộc là sai ở chỗ nào, nàng hiện tại không thể rõ ràng.
Lăng Kỳ của nàng không phải mang hình dáng của nam nhân trước mắt, cũng sẽ không nói những lời mang hàm nghĩa sâu xa, sẽ không thể xuyên đến nơi này tìm nàng, càng sẽ không thể nào tồn tại trên thế giới này!
Nàng tự giễu chính mình.
Có lẽ đây là ông trời đang phái người đàn ông này đến trước mặt nàng cốt là để cảnh tỉnh nàng, nói cho nàng biết tất cả chỉ là giấc mộng mà thôi.
Lăng Kỳ, không, là Tiêu Kỳ mới đúng! Trên đời này không hề tồn tại nam nhân nào tên Tiêu Kỳ, không hề có nơi nào gọi là Hoằng Quốc, cho nên sẽ không thể nào có Sát thần đại tướng quân Kỳ Vương!
Tất cả chỉ là một giấc mộng do chính nàng thêu dệt, là mong ước quá xa vời về một nam nhân yêu nàng, chỉ do nàng tự mình đa tình mà thôi.
Người đàn ông này mới chính là Lăng Kỳ thực sự, là người của thế giới hiện đại đang hiện hữu trước mắt nàng.
Phải chăng đã đến lúc nàng nên thức giấc rồi?
Nàng chợt nhớ đến những lời anh trai nàng đã nói, và bây giờ nàng mới thực sự thấy thấm thía biết bao.
Đúng vậy, nàng nên bước ra khỏi thế giới của chính mình, tìm cho mình một người có thể nương tựa, cùng nàng đi suốt quãng đời còn lại, không cần tiếp tục nhớ nhung về một người không hề tồn tại.
Sau khi đã thông suốt, nàng thu liễm tâm trạng, nhìn người đàn ông trước mặt, tựa tiếu phi tiếu nói: "Ồ, vậy cũng thật là trùng hợp rồi! Tuyết Kỳ là do trong lúc vô tình nghĩ ra mà thôi, cảm thấy nói ra vô cùng thuận miệng nên liền đặt như vậy.
Mong rằng anh Lăng sẽ không hiểu lầm gì đó, dù sao hôm nay tôi đích thực là lần đầu tiên gặp anh, và dĩ nhiên tôi không hề biết tên của anh.
Anh Lăng nghĩ xem có đúng hay không?"
Lăng Kỳ khi nghe nàng gọi hắn vừa khách sáo, vừa xa lạ như vậy thì đáy lòng chợt quặn thắt.
Từ lúc hắn nói tên mình, hắn vẫn luôn dõi theo nhất cử nhất động của nàng nhưng lại chẳng nhìn ra nàng có biến hoá gì, vô cùng điềm tĩnh và lạnh nhạt.
Hắn tự hỏi chính mình: nàng thật sự đã quên hắn hay hoàn toàn không có chút ký ức nào về hắn? Chẳng lẽ cái tên Tuyết Kỳ là do nàng nổi hứng nghĩ ra mà không hề có chút ý tứ gì hay sao? Chẳng lẽ khi nàng nhảy xuống vực sâu kia đã thực sự chết đi chứ không phải trở về nơi nàng thuộc về?
Lăng Kỳ tay cầm ly rượu bất giác siết chặt lại, bàn tay kia cũng đã nắm chặt thành quyền, loáng thoáng có thể nhìn thấy gân xanh đang nổi lên trên mu bàn tay.
Hắn cũng theo nàng nhảy xuống vách núi kia mà đến được nơi này, cớ sao nàng lại không thể trở về?
Rốt cuộc sai ở chỗ nào? Ai có thể đến nói cho hắn biết hay không?.