- Trang chủ
- Cầm Thánh Vương Phi
- Chương 159: 159: Em Định Trả Lời Dì Tiêu Thế Nào
Tác giả: Dạ Hồ Điệp
Cơ Phong nghe vậy chợt nhướn mày: "Nói anh nghe xem nào!"
Cơ Tuyết kể lại ngọn nguồn đầu đuôi sự việc vừa xảy ra.
Cơ Phong nghe nàng kể xong liền lâm vào trầm mặc, mi tâm cũng nhíu chặt tự lâm vào suy nghĩ của chính mình.
Vị phu nhân ở New York, có hứng thú với cổ cầm, lại còn có thể liên hệ được với ban tổ chức của hội đấu giá, vậy thì thân phận chắc chắn không tầm thường.
Gộp tất cả các đặc điểm kia lại, nếu hắn đoán không sai thì vị phu nhân trong lời nói của Cơ Tuyết đích thị là Tiêu Nguyệt Mẫn.
Ngoài bà ấy ra, hắn thật sự không thể tìm được người thứ hai có sở thích này.
Nếu như Tiêu Nguyệt Mẫn biết Tuyết Kỳ là nàng, không biết sẽ có cảm tưởng gì nhỉ? Hắn thật sự là có chút chờ mong đấy.
Nghĩ đến đây, Cơ Phong mới nhớ ra hình như đã hai tuần rồi hắn còn chưa gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của tên kia.
Không biết cậu ta thế nào rồi nhỉ, đã tỉnh lại hay chưa?
Ai, hắn cũng thật thất trách, vậy mà lại quên mất người anh em tốt của mình.
Nhưng mà cũng không thể trách hắn nha, bao nhiêu việc dồn dập, cả công lẫn tư đều đổ lên đầu hắn, hắn cũng sắp không xong rồi đấy.
Lát nữa về nhà lại gọi cho dì Tiêu hỏi thăm xem sao.
Còn bây giờ, hắn phải thăm dò đứa em gái này mới được.
Thắt dây an toàn xong, hắn cho xe chạy một đoạn, sau đó mới lên tiếng hỏi: "Tuyết nhi, chuyện mà dì Tiêu nói, em suy nghĩ đến đâu rồi?"
Cơ Tuyết chợt nhíu mày: "Anh muốn nói đến chuyện gì?"
Cơ Phong khẽ liếc mắt nhìn nàng xem nàng có phản ứng gì hay không, chỉ thấy nàng hơi nhíu mày một chút, hắn mới an tâm hỏi tiếp: "Chính là đề nghị của dì ấy hôm gặp em ở bệnh viện đấy.
Em quên rồi à?"
Nàng vậy mà gật đầu, cười gượng: "Em đúng là quên rồi."
Nàng không hề nói ngoa nha.
Hôm dì Tiêu nói những lời đó, nàng chỉ suy nghĩ một chút, đến hôm nay đích thực là đã cho vào dĩ vãng, quên sạch không còn một mảnh.
Bây giờ nghe hắn nhắc lại, nàng mới sực nhớ ra là còn có chuyện này.
Cơ Phong khẽ lắc đầu.
Đứa em gái này của hắn đôi lúc cũng thật là vô tâm vô phế, vấn đề quan trọng đối với người khác nhưng với nàng thì lại chẳng đáng để trong lòng.
Ài, nếu mà dì Tiêu biết được nàng có suy nghĩ này, không biết dì ấy sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Con dâu mà dì chọn lại không xem con trai dì có kí lô nào, dì nên cười hay nên khóc đây?
Còn tên a Kỳ kia nữa, nếu như hắn biết được trên đời này vẫn còn có người không xem trọng hắn, không để hắn vào mắt thì hắn có cảm thấy sự tự tôn bị chà đạp không? Có đủ để dấy lên sự chinh phục không nhỉ? Hắn thật sự là có chút mong chờ rồi nha.
A Kỳ a, cậu mau mau tỉnh lại đi, người anh em của cậu vô cùng muốn ăn dưa hóng bát quái rồi có biết không? Tôi hiện tại rất mong chờ được cậu gọi một tiếng anh vợ đấy!
Anh vợ! Nghe ra cũng thuận tai phết!
Lại liếc mắt nhìn nàng, hắn nói: "Vậy em nên suy nghĩ đi là vừa.
Có thể em sẽ sắp phải gặp dì ấy rồi."
"Dì ấy lại sắp về nước?" Nàng tỏ ra ngạc nhiên.
Hắn gật đầu: "Có thể, bởi vì công ty của anh đã hoàn thành xong hết thủ tục rồi, chừng mười ngày nữa anh sẽ làm lễ khánh thành và dĩ nhiên sẽ mời dì ấy đến.
Ngày mai anh sẽ bay sang New York để hoàn thành các thủ tục còn lại."
Nàng gật đầu: "Vậy thì tốt rồi."
Cơ Phong đắc ý cười: "Anh của em là ai chứ?"
"Vâng vâng, em biết anh giỏi rồi.
Sau này em đây còn phải nhờ anh chiếu cố thật nhiều rồi." Nàng nhe răng cười.
Hắn lại liếc xéo nàng: "Bớt đánh trống lảng đi.
Nói anh nghe xem em định trả lời dì Tiêu thế nào?"
Cơ Tuyết thu lại nụ cười, trở về dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày, xoay mặt qua cửa sổ xe, nhìn ra bên ngoài.
Đế đô hiện tại đã bước qua những ngày đầu đông, đêm xuống nhiệt độ thấp vô cùng lạnh lẽo, xe cộ trên đường cũng vắng hẳn.
Có lẽ mọi người đều đang ở trong nhà hoặc tìm nơi nào đó ấm áp một chút để lưu lại.
Nàng bao nhiêu năm qua một mình đã quen, cũng chẳng quan tâm những khi đêm xuống có ai ở bên cạnh hay không, có cảm thấy cô đơn lạnh lẽo hay không.
Nhưng từ khi tỉnh lại ở bệnh viện, mỗi khi đêm xuống nàng lại cảm thấy sợ hãi, sợ chính thói quen của mình, sợ phải một mình đối diện với căn hộ rộng lớn không một bóng người, càng sợ sự cô đơn đang ăn mòn từng giây từng phút làm cho nàng không cách nào có được một giấc ngủ ngon.
Có những lúc nàng muốn chạy trốn khỏi nơi ở của mình đến nhà ông nội để tìm người bầu bạn, nhưng nàng lại sợ bản thân tập tành thói ỷ lại, không dám đối mặt với sự sợ hãi của bản thân.
Nàng biết, thật sự là có chút mâu thuẫn trong suy nghĩ của chính mình, chỉ là nàng cuối cùng vẫn là nên tập quen dần với sự cô độc một mình thôi, bởi vì có lẽ nàng sẽ không thể nào tiếp nhận được bất cứ một nam nhân nào khác bước vào thế giới của nàng, ngoại trừ hắn - Tiêu Kỳ, cho dù hắn không tồn tại trên thế gian này!
Trầm mặc hồi lâu, Cơ Tuyết cuối cùng cũng lên tiếng: "Em không biết, nhưng có lẽ là không!"
Cơ Phong nhíu mày: "Vì sao?"
Nàng khẽ lắc đầu, cười gượng: "Em chỉ cảm thấy em và anh ta sẽ không có kết quả tốt, vì vậy không nên làm mất thời gian của đối phương thì hơn."
Đúng lúc dừng đèn đỏ, hắn quay sang nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập sự yêu thương dành cho đứa em gái.
"Tuyết nhi, đừng tự trói buộc mình vào thứ cảm xúc không chân thực như vậy.
Em còn chưa gặp cậu ta, làm sao em biết được kết quả sẽ như thế nào.
Anh là anh trai ruột của em, anh sẽ không đẩy em vào bể khổ, em nhất định phải tin tưởng anh.
Cậu ấy là người tốt, đáng để gửi gắm, em suy nghĩ lại đi.
Hoặc là đợi sau khi gặp cậu ấy, em mới quyết định có tiến xa hơn hay không, nếu cảm thấy không hợp, làm bạn cũng là một điều không tồi mà."
Nàng nhìn hắn, khẽ nhíu mày, sau đó cũng gật đầu thoả hiệp: "Được rồi, vậy đợi gặp rồi tính đi."
Hắn nói đúng, nàng cũng không nên quá cố chấp, tự mình đày đoạ chính mình.
Đích thực là nàng chẳng trông chờ có kết quả gì hay không, nhưng có thêm một người bạn đích thực cũng không tồi.
Hắn còn là con trai của dì Tiêu, nàng vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ!
Cơ Phong vui vẻ gật đầu: "Ừm, vậy là được rồi.
Đừng suy nghĩ linh tinh nữa, về nhà ngủ một giấc thật ngon, vất hết tất cả những chuyện không vui ra sau đầu đi.
Mới có mấy tuổi đầu mà lúc nào cũng trầm tư như bà cụ non ấy, lỡ mà không ai rước về thì tính làm sao?"
Nàng cười lém lỉnh: "Vậy chỉ đành nhờ anh hai chiếu cố, nuôi đứa em gái này thôi chứ sao?"
Cơ Phong trợn tròn mắt: "Anh dám nuôi nhưng em nghĩ ba mẹ sẽ để cho anh sống sao?"
Hắn bày ra bộ dáng sợ hãi, lắc đầu: "Ai ôi, nghĩ đến cái cảnh mẹ xách tai anh vặn một cái, tưởng tượng thôi cũng thấy đau rồi đây này.
Còn chưa kể đến ông nội sẽ mắng anh từ ngày này qua tháng nọ nữa.
Em gái ngoan của anh, thương anh chút đi, anh còn muốn sống tốt lấy vợ sinh con nữa đấy!"
Nàng bĩu môi: "Hứ, anh lo lái xe đi, đèn xanh nãy giờ rồi."
Cơ Phong nghe vậy liền đạp chân ga phóng xe đi.
Ổn định tay lái, hắn lại nói tiếp: "Chẳng lẽ anh nói không đúng? Trong cái nhà này anh làm gì có kí lô nào? Ông nội lúc nào cũng chỉ có đứa cháu gái là em, ba mẹ cũng chỉ có đứa con gái là em thôi.
Còn anh giống như là được nhặt về hay sao ấy?"
Nàng nghe vậy chợt phì cười.
Ông anh trai này của nàng đúng là giỏi pha trò, nàng muốn không cười cũng khó.
"Ài, được rồi, em chịu thua anh rồi đấy.
Em đi lấy chồng là được chứ gì, nhưng cũng phải tìm được người thương mình chứ đúng không?"
Cơ Phong gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, là con gái, lấy chồng thì phải lấy người yêu mình, chứ đừng lấy người mình yêu, khổ lắm.
Anh là đàn ông, anh dĩ nhiên hiểu được, cho nên mới khuyên em, thật lòng đấy!"
Nàng tựa tiếu phi tiếu nói: "Ồ, giống như anh đối với Ái Ái có phải hay không?"
Cơ Phong chột dạ: "Đang nói em, quay sang nói anh làm gì?"
Nàng gác tay lên cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn hắn, nhếch miệng cười: "Thì không phải anh nói con gái nên lấy người yêu mình hay sao? Em chỉ đang lấy ví dụ thôi mà."
Hắn cốc đầu nàng một cái: "Nhóc con, bớt gài hàng anh đi.
Anh còn không hiểu em đang nghĩ gì hay sao?".