- Trang chủ
- Cầm Thánh Vương Phi
- Chương 105: 105: Nha Đầu Ngươi Biết Ngươi Đang Mang Thai Sao
Tác giả: Dạ Hồ Điệp
Hắc y nhân và người của y đi rồi, Nam Cung Hách mới nhìn Thu Cúc, nhẹ giọng nói: "Cởi y phục cho chủ nhân của ngươi sau đó lấy chăn che lại, ta cần thi châm ở ngực, cánh tay và chân.
Ngươi hiểu ý ta sao?"
Thu Cúc gãi gãi đầu nhìn lão, lão trợn trừng mắt nhìn lại, giương môi nói: "Nha đầu ngươi nhìn ta như thế là có ý gì? Ta là đại phu, còn là sư phụ của nó, mà nha đầu ngươi cũng ở đây, còn sợ ta làm gì à? Ta từ lúc nào nhân cách lại lụi bại đến nông nỗi này, đến một tiểu nha đầu cũng không dám tin tưởng?"
Thu Cúc nghe vậy vội xua tay: "Nam Cung gia, con không có ý này, người đừng hiểu lầm a! Con lập tức làm, lập tức làm theo ý người."
Nam Cung Hách lắc đầu cười, sau đó xoay người lại.
Thầm nghĩ: tiểu nha đầu vẫn là tiểu nha đầu, tâm tư thật đơn thuần, chỉ mới nói vài ba câu mà đã sợ sệt đến mức này rồi.
Thu Cúc đi đến bên người Cơ Tuyết, cởi y phục của nàng rồi làm theo lời dặn của Nam Cung Hách.
Xong xuôi mới lên tiếng: "Nam Cung gia, đã xong."
Lão xoay người lại, cầm bộ ngân châm đi đến bên giường, bắt đầu thi châm cho Cơ Tuyết.
Mấy chục cây châm cắm chi chít trên đầu, cánh tay, lòng bàn chân, nhiều nhất vẫn là trên ngực, nơi mạch máu chảy về tim.
Qua chừng nửa canh giờ, Nam Cung Hách bắt đầu rút cây châm đầu tiên cắm trên ngực nàng.
Nhìn phần đầu kim châm đọng lại một vệt đen, sắc mặt Nam Cung Hách trở nên vô cùng trầm trọng.
Rút tiếp cây châm thứ hai nơi đỉnh đầu, cây châm vẫn trắng tinh sạch sẽ thì lão chợt thở phào, tự nói với chính mình: "Cũng may, còn cứu được."
Những cây châm còn lại lão chưa vội lấy ra, bởi vì lão phải đợi Cơ Tuyết tỉnh lại.
Không lâu sau, mí mắt nàng quả nhiên đã bắt đầu giật giật, sau đó chậm rãi mở ra.
Nhìn thân ảnh hai người trước mặt đang nhìn mình chăm chú, nàng thoáng giật mình định ngồi bật dậy nhưng rất nhanh bị Nam Cung Hách lên tiếng ngăn cản.
"Nha đầu, không nên cử động, toàn thân ngươi đều đang được ta thi châm, đừng làm hỏng, mau nằm yên đó nghe vi sư nói đã."
Cơ Tuyết nghe vậy liền nằm im trở lại, đây chẳng phải là vị sư phụ dạy cầm nghệ cho nguyên chủ sao?
Từ khi xuyên qua đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng gặp người "sư phụ hờ" của mình đấy.
Cũng có mấy phần giống Nam Cung Giác, quả nhiên là hai huynh đệ a.
Nàng nhìn lão lên tiếng hỏi: "Sư phụ, sao người lại ở đây?"
Nam Cung Hách thu lại vẻ mặt lo lắng, nhẹ giọng nói: "Nha đầu ngươi đừng quan tâm vấn đề này làm gì.
Bây giờ nghe vi sư hỏi thì trả lời cho vi sư biết sự thật, được chứ?"
Nàng gật đầu: "Vâng, sư phụ."
Lão hài lòng, bắt đầu câu hỏi đầu tiên: "Còn nhớ sự việc xảy ra trước khi ngươi ngất đi hay không? Nói cho vi sư biết cảm giác của ngươi khi đó."
Cơ Tuyết chợt bất động, cố gắng nhớ lại cảm giác của bản thân, sau đó trả lời: "Sư phụ, đồ nhi khi đó cảm thấy vô cùng khó thở, cổ họng đau thắt, tức thì liền phun ra máu.
Sau đó thì tim cũng co thắt lại như bị ai đó bóp nghẹt, vô cùng đau đớn.
Sau đó nữa...!đồ nhi không thể nhớ được sau đó như thế nào nữa."
Có lẽ nàng khi đó quá đau đớn, vượt quá sức chịu đựng của bản thân cho nên mới ngất đi.
Nàng biết, mình có chuyện chẳng lành rồi.
Chỉ là nàng còn nhớ trước khi nàng ngất đi, nàng đã nhìn thấy Lăng Kỳ.
Chẳng lẽ hắn đã mời Nam Cung Hách đến chẩn bệnh cho nàng sao?
Liếc nhìn Thu Cúc, nàng hỏi: "Kỳ Vương đâu?"
Thu Cúc trợn tròn mắt: "Vương phi, chúng ta vẫn còn đang ở chỗ tên hắc y nhân kia, Kỳ Vương làm sao lại ở đây được?"
Sắc mặt Cơ Tuyết chợt ảm đạm.
Vậy là nàng bị hoa mắt sao?
"Trước khi ta ngất đi, có nam nhân nào đeo mặt nạ xuất hiện không?"
Thu Cúc gật đầu: "Có, chính là tên hắc y nhân đó bắt chúng ta đến nơi này."
Cơ Tuyết cười gượng, âm thầm nghĩ: Thật sự không phải là Lăng Kỳ sao?
Nam Cung Hách nghe hai chủ tớ nhắc đến Kỳ Vương, lão thắc mắc hỏi: "Nha đầu ngươi quen biết Kỳ Vương?"
Cơ Tuyết gật đầu: "Vâng, sư phụ.
Chàng là phu quân của đồ nhi."
Nam Cung Hách hai mắt trợn tròn: "Vậy thân phận Vương phi mà tiểu nha hoàn của ngươi nói đến chính là Kỳ Vương phi?"
Cơ Tuyết lại gật đầu: "Vâng, đồ nhi chính là Kỳ Vương phi.
Sư phụ, người hẳn là sư thúc của chàng đi?"
Nam Cung Hách bĩu môi: "Còn không phải sao? Xú tiểu tử đó mà cũng có người nguyện ý gả, người làm sư thúc như ta đây phải thắp hương khấn vái cảm tạ trời đất.
Nha đầu ngươi như thế nào lại ngu ngốc gả cho nam nhân mặt lạnh như hắn vậy hả? Quá hời cho hắn rồi!"
Cơ Tuyết tỏ ra không vui nói: "Sư phụ, chàng làm sao lại tệ như lời người nói chứ? Chàng đối với đồ nhi rất tốt, không tin người có thể hỏi Thu Cúc."
Thu Cúc nghe vậy liền gật mạnh đầu: "Đúng vậy Nam Cung gia, Kỳ Vương đối với Vương phi rất tốt, cũng rất yêu thương Vương phi."
Nam Cung Hách lại bĩu môi: "Vi sư có nói hắn không tốt với ngươi sao? Ngươi chịu gả cho hắn thì dĩ nhiên hắn phải xem ngươi như bảo bối rồi.
Cả cái kinh thành này ai dám đến gần hắn? Chỉ có nha đầu ngươi ngu ngốc bị hắn dụ dỗ thôi."
Lão cũng giống Nam Cung Giác, đều nhìn hắn lớn lên, tính tình của đứa trẻ này như thế nào, lão làm sao lại không rõ ràng.
Mặt lạnh để cho ai nhìn chứ? Xí! Lão còn nghĩ hắn sẽ sống cô độc cả đời đấy.
Bây giờ lại vớ được nữ nhân tài sắc vẹn toàn thế này, đúng là hắn có phúc mấy đời rồi.
Lão làm sao lại không đốt pháo ăn mừng đây?
Thấy Cơ Tuyết còn đang định nói giúp Lăng Kỳ mấy lời, Nam Cung Hách vội vàng xua tay: "Được rồi được rồi, vi sư không nói xấu phu quân ngươi nữa, vậy đã được chưa?"
Cảm thấy lời bản thân vừa nói ra có gì đó sai sai, lão vội đính chính: "Hầy, nói xấu cái gì chứ? Vi sư đây là đang nói sự thật có được hay không?"
"Sư phụ!" Nàng cao giọng.
"Được rồi, vi sư thật sự không nói nữa.
Bây giờ tiếp tục trả lời câu hỏi của vi sư đi.
Nha đầu, ngươi biết ngươi đang mang thai sao?" Nam Cung Hách chợt trở nên nghiêm túc.
Cơ Tuyết khẽ gật đầu: "Đồ nhi cũng đoán là bản thân đang mang thai.
Đồ nhi chính là trên đường đi gặp đại phu thì bị bắt tới đây.
Sư phụ, người biết những người đó sao?"
Nam Cung Hách nghe nàng hỏi vậy thì nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Thân phận của nam nhân đeo mặt nạ kia vô cùng khó nói, lão là người trong giang hồ, không xen vào ân oán thị phi chốn quan trường.
Lão suy nghĩ một chút, sau đó hướng nàng nói: "Nha đầu ngươi đã gặp qua chủ nhân nơi này sao?"
Cơ Tuyết lắc đầu.
Lão nhíu mày, hỏi tiếp: "Vậy đợi ngươi gặp được y rồi lại nói sau đi.
Dù sao vi sư và ngươi bị mang tới nơi này, muốn rời khỏi đây không phải chỉ nói là được."
Nàng nắm được trọng điểm trong câu nói của lão, trợn tròn mắt: "Sư phụ cũng bị bắt tới nơi này?"
Lão gật đầu: "Cũng xem như vậy đi.
Được rồi, không nói đến những chuyện không quan trọng nữa, hiện tại bệnh tình của ngươi quan trọng hơn.
Bây giờ vi sư lại tiếp tục hỏi ngươi, ngươi có biết ngươi bị trúng độc không?"
"Trúng độc? Sao có thể?"
"Nha đầu ngươi đích thực là bị trúng độc.
Ngươi có thù oán với ai sao?" Nam Cung Hách thản nhiên hỏi.
Cơ Tuyết cười gượng: "Sư phụ, đồ nhi suốt ngày ở trong phủ, không hề tiếp xúc với bên ngoài, làm sao lại gây thù chuốc oán với ai được chứ?"
Nam Cung Hách gật đầu: "Ừm, vậy vi sư đổi một cách nói khác.
Thời gian gần đây, khoảng nửa tháng trở lại đây thôi, ngươi có gặp người nào lạ, hoặc ăn uống đồ lạ do người khác mang đến hay không?"
Nàng gật đầu: "Ba ngày nay ở nơi này, đồ ăn đồ uống đều có người mang đến."
"Trước đó thì sao?"
"Hoàn toàn do Thu Cúc mang đến cho đồ nhi."
Lão khẽ vuốt cằm, trầm ngâm suy tư.
Theo như lời nàng nói, ba ngày này mới ăn đồ lạ thì sự xâm nhập của loại độc này không thể nhanh như thế được.
Hơn nữa nếu y muốn hạ độc nàng, vậy cần chi tìm lão đến để giải độc?
Dựa vào thái độ của gã hắc y nhân kia đối với nha đầu này, lão hoàn toàn có thể khẳng định y thật sự quan tâm, thậm chí là có tình ý đối với nàng, chỉ là ở mức độ nào, lão nhất thời chưa thể nhìn thấu.
Nhưng chỉ cần nhiêu đó, lão tin tưởng y sẽ không hại nàng.
Nếu như không phải y, vậy thì chỉ có thể là khẳng định, nha đầu này bị hạ độc vào trước đó nữa, mà đến hôm nay, độc này mới bắt đầu phát tác..