- Trang chủ
- Bên Lề Sự Cố Ngoài Ý Muốn
- Chương 115: C115: Chương 115
Tác giả: Thái Hữu Nhiễm
Bùi Nhã Thục vốn nghĩ Hàn Bùi Vân năm nay sẽ về nhà ăn Tết, thế nên đã làm rất nhiều sủi cảo tôm mà con gái thích.
Không phải là đã tha thứ cho sự lệch lạc của con gái, mà chẳng qua tạm thời để đó.
Bùi Nhã Thục tin vào Phật giáo, các sư thầy trong chùa nói với bà: "Phật có thể bao dung mọi thứ trên đời, vạn sự tùy duyên, đừng bận tâm đ ến nó."
Cho nên bà ngày nào cũng tụng kinh niệm phật cầu an cho Lịch Lịch, cũng tự ngẫm lại sự giác ngộ của bản thân chưa đủ, chấp niệm quá sâu, khiến năm này qua hết năm khác không chịu buông tha cho con gái, cũng không chịu buông tha cho chính mình.
Bà thử thấu hiểu mỗi một quyết định mà Hàn Bùi Vân từng làm, thậm chí sẵn sàng chấp nhận An Ca, đứa bé không có quan hệ máu mủ với nhà họ Hàn. Bà đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, chỉ chờ Hàn Bùi Vân về nhà, trong lòng đầy mong chờ bữa đoàn viên sau ngần ấy năm. Mà chính Hàn Bùi Vân lại đem toàn bộ mong chờ của bà đập nát, mà lại vào ngay ngày giao thừa nói sự thật, cái sự thật mà bản thân chỉ dám nghi ngờ không dám xác nhận – Con gái bà và Cố Cảnh Hàm yêu đương với nhau.
Bùi Nhã Thục cầm đ ĩa, nhìn hai người trước mặt với vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng tức giận.
Bà đến đây để gặp cháu gái chứ không phải để xem hai người tình chàng ý thiếp với nhau.
Hàn Bùi Vân yếu thế, lấy lòng gọi một tiếng: "Mẹ."
Bùi Nhã Thục không dao động, chỉ cảm thấy tay nhẹ đi, cúi đầu nhìn thấy An Ca lấy lại đ ĩa sủi cảo đặt trước mặt Cố Cảnh Hàm.
Cố Cảnh hàm và Hàn Bùi Vân đồng thời nhìn An Ca, nhóc con cười ngọt ngào với Bùi Nhã Thục, giống như một con cừu non vô hại: "Bà ngoại à, cô Trân nói người một nhà không thể làm khó xử nhau."
Đầu óc Bùi Nhã Thục nhất thời trống rỗng, bà không biết cô Trần là ai, nhưng người một nhà à? Tên họ Cố kia sao được tính là người một nhà chứ?
Cố Chỉ Lịch chạy tới đứng bên cạnh An Ca, đứng về phía trước: "Bà ngoại sẽ đánh mẹ cháu sao ạ?"
Bùi Nhã Thục hít một hơi thật sâu, tim như thắt lại, đôi tay đang run rẩy giữa không trung, chậm rãi buông thõng bên người rồi siết lại.
Gọi bà là bà ngoại, gọi Cố Cảnh Hàm là mẹ, cái quan hệ rồi bời này thật khiến tim người ta đập loạn.
"Tết nhất...." Hàn Hoè lúc này mới thở dài một hơi.
Sắc mặt Bùi Nhã Thục tái mét, vẫn im lặng.
Hàn Hoè liền khuyên nhủ: "Tới cũng đã tới rồi."
"Được rồi." Bùi Nhã Thục giơ tay ngăn lại, bà đầu hàng, "Mấy người đều là người tốt, chỉ có mình tôi là người xấu."
Hàn Bùi Vân còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Hàn Hoè lại liếc cô một cái, hảo ý đưa đũa cho Cố Cảnh Hàm: "Ăn đi, ăn đi."
"Cám ơn chú." Cố Cảnh Hàm cầm đũa lễ phép nói lời cảm ơn, ánh mắt liếc về phía Bùi Nhã Thục, hai người nhìn nhau, bầu không khí lại trở nên căng thẳng.
Hàn Bùi Vân nhắm mắt làm ngơ, dẫn An Ca và Lịch Lịch ngồi trên sô pha, xoay người lấy điện thoại ra gõ vài cái.
Điện thoại trên bàn rung lên, Cố Cảnh Hàm bấm vào tin nhắn trên màn hình, là tin nhắn của Hàn Bùi Vân: [Cúi đầu, ăn ngoan, ngoan nào.]
Cố Cảnh Hàm tắt màn hình, lại nhìn Bùi Nhã Thục lần nữa, trên mặt nở nụ cười ấm áp, cúi đầu an tĩnh ăn sủi cảo.
Bùi Nhã Thục lúc đầu khá tức giận, nếu Cố Cảnh Hàm trả treo lại thì cái bàn ăn này chắc bị lật luôn, nào ngờ người ta không để tâm, còn cười với bà, làm bụng tức của bà không có chỗ nào trút.
Bữa ăn nhàm chán, sau bữa ăn, Hàn Hoè trò chuyện với hai đứa cháu để gia tăng thêm tình cảm, Hàn Bùi Vân đi vào trong bếp dọn dẹp, cố tình gọi Cố Cảnh Hàm vào chung.
Nói là vào giúp, nhưng thật ra chỉ lấy cớ, Bùi Nhã Thục nhìn là biết tên họ Cố là cô tiểu thư sống trong nhung lụa, ngoại việc biết ăn ra thì chả biết làm gì hết.
Bùi Nhã Thục ở trong phòng khách lo trái nghĩ phải, đứng ngồi không yên, bà dự định sẽ nói chuyện với hai người này.
Đi về phía phòng bếp được mấy bước, vẫn còn cách một đoạn, xuyên qua cửa kính, bà thấy Hàn Bùi Vân vừa rửa chén vừa quay người cười với Cố Cảnh Hàm cao hơn con gái bà một chút, dùng tay ướt véo tai người kia.
Mà Cố Cảnh Hàm thì khác hẳn với lúc trước, ngoan ngoãn cúi mặt, phối hợp với động tác của Hàn Bùi Vân, sau đó ghé vào tai con gái nói gì đó, rồi hai người đồng thời cười rộ lên, giống như thiếu nữ 16 ngây thơ hồn nhiên.
Thấy hai người vờn nhau, Bùi Nhã Thục tưởng đâu bản thân sẽ tức giận, mày cau lại, nhưng mà trong lòng đột nhiên lại chua xót.
Đã bao lâu rồi không nhìn thấy con gái cười như vậy? Bùi Nhã Thục có chút hoảng hốt, giống như không nhận ra người này là con gái bà.
Chân bà nặng như chì, nặng đến nỗi không thể di chuyển dù chỉ nửa tấc. Bà rất muốn tách hai người ra, nhưng không thể tiến về phía trước. Lời nói trong cổ nghẹn xuống, không phát ra được âm thanh nào.
Trong mắt Hàn Bùi Vân có ánh sáng, chói lóa như ánh mặt trời mùa hè.
Suy nghĩ một lúc, sau khi hai người trở lại tư thế đứng tự nhiên rồi trò chuyện, Bùi Nhã Thục mới bước tới mở cửa.
Hàn Bùi Vân hoảng sợ quay lại khi nghe thấy âm thanh đó, dĩa trong tay cô đập xuống bàn bếp một tiếng vang giòn.
"Mẹ." Cô không biết mẹ đã đứng ở cửa bao lâu, nhìn thấy được gì, Hàn Bùi Vân cảm nhận được má cô nóng bừng.
Lúc còn nhỏ khi Hàn Bùi Vân làm sai, Bùi Nhã Thục sẽ đánh vào lòng bàn tay của cô để dạy cho cô, sau này cô ấy đã quen với việc giấu tay sau lưng mỗi khi mắc lỗi.
Bùi Nhã Thục nhìn con gái vội vàng đưa hai tay ra sau lưng, mặt lúc đỏ lúc trắng, bất lực mà nghĩ bản thân chưa nói gì hết, cũng chưa làm gì, mà đã dọa con gái thành thế này.
Lại nhìn Cố Cảnh Hàm, lúc bà vừa bước vào thì trong nháy mắt người này hoảng sợ, nhưng chỉ vài giây, sau đó làm vẻ bình tĩnh giống như người vừa với dán vào con gái bà không phải là cô ấy vậy.
Bà trực tiếp hỏi Cố Cảnh Hàm: "Chúng ta nói chuyện?"
Cố Cảnh Hàm nhìn Khóc Nhè, trưng cầu ý kiến: "Chị với dì đi nói chuyện nha?"
"Nói ở đây đi hay sao ạ...." Hàn Bùi Vân hỏi mẹ, giọng nói rất nhỏ.
"Vẫn sợ tôi làm khó dễ nó à?" Bùi Nhã Thục sao mà không hiểu được suy nghĩ của con gái, cười lạnh nói.
"Mẹ, cô ấy không có làm gì sai hết." Hàn Bùi Vân hít một hơi thật sâu, cam chịu nói: "Có trách thì trách con đi."
"Em cũng không có sai." Cố Cảnh Hàm dưới ánh mắt của Bùi Nhã Thục nghiêng người, ôm lấy vai Hàn Bùi Vân, nghiêm túc nhìn vào mắt cô ấy, "Em đã rất cố gắng để sống cuộc sống mà em mong muốn. Em rất xuất sắc, em không sai gì hết."
Bùi Nhã Thục ước gì lúc này mình bị mù điếc, bà nhắm mắt lại, khó chịu mà ho một tiếng.
Đời này, bà chưa từng nghe Hàn Hoè nói lời buồn nôn như thế.
Tên họ Cố này thật sự chẳng biết xấu hổ là gì.
Hàn Bùi Vân vừa cảm động vừa ngượng ngùng, trong lòng lẫn lộn suy nghĩ một lát: "Mẹ, chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé?"
Cô nghĩ ở nhà nói chuyện, nhất định là trong phòng ngủ hoặc phòng làm việc, cách âm có thể không tốt lắm, nếu mẹ cô mất kiểm soát mà mắng cô và Cố Móng Heo thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến bọn nhỏ.
Mà nói chuyện ở quán cà phê, là nơi công cộng, mẹ cô cũng biết nể mặt mà không dám công kích quá đáng.
Bùi Nhã Thục hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra khỏi bếp, Hàn Bùi Vân liếc nhìn Cố Cảnh Hàm một cách ủy khuất rồi đi theo.
"Mẹ, ba có đi cùng không ạ?" Hàn Bùi Vân hỏi.
Bùi Nhã Thục thậm chí không nghĩ về điều đó: "Ông ấy đi có ích gì? Con nhìn xem ông ấy có quản được con không?"
Cố Cảnh Hàm đi lấy áo khoác nghe thế thầm nghĩ dì không quản được Khóc Nhè đâu nhé, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên.
Bùi Nhã Thục không khỏi trợn mắt khi nhìn thấy Cố Cảnh Hàm vẫn cười ở ngay cửa, lại nói: "Ba con phải trông coi con của hai đứa...."
Đột nhiên nghẹn lại, Bùi Nhã Thục phát hiện câu này có một ý nghĩa nghiêm trọng!
Hàn Bùi Vân nhìn thấy biểu cảm bừng tỉnh của mẹ, cô nhớ tới cái biểu cảm này, là lúc trước khi còn chưa xác nhận yêu đương với Cố Cảnh Hàm, bản thân cũng sẽ nói sai.
Thì ra là thế, bây giờ Cố Cảnh Hàm mới hiểu, hôm đó bản thân bởi vì một câu "Nhìn coi con hai ta tình cảm tốt chưa?" thì đổi lại câu "Không biết xấu hổ" của Khóc Nhè.
Bùi Nhã Thục nhìn thấy độ cong trên môi Cố Cảnh Hàm ngày càng rộng, càng tức hơn: "Có cái gì đáng cười chứ?"
"Vất vả cho chú phải chăm sóc con của hai cháu rồi ạ." Cố Cảnh Hàm lễ phép cúi đầu một cái.
Hàn Hoè đang ngồi trên sàn nhà chơi cá ngựa với hai đứa cháu, nghe Cố Cảnh Hàm gọi chú, tưởng đâu là nói chuyện với ông, nên khách khí đáp: "Không vất vả, con cháu nhà mình mà, đương nhiên rồi."
Bùi Nhã Thục che ngực lại, đúng là ông nói gà bà nói vịt.
"Mấy mẹ con nói chuyện vui vẻ." Hàn Hoè dặn dò.
"Ông nghĩ gì thế hả?" Bùi Nhã Thục bất mãn lẩm bẩm.
Hàn Hoè coi như không nghe, bảo hai đứa nhỏ: "Lịch Lịch, An Ca, chào tạm biệt nhóm mẹ đi nào."
Tên ngốc này.... Bùi Nhã Thục cạn lời.
Là nhóm mẹ nha....
Cố Cảnh Hàm trao ánh mắt yêu thương vẫy tay với hai đứa nhỏ: "Phải nghe lời ông ngoại đó."
"Dạ, chào mẹ ạ." Lịch Lịch vẫy cái tay nhỏ bé.
An Ca giơ cao tay, lớn tiếng nói: "Mẹ, con ăn kẹo bông gòn được không?"
Hàn Bùi Vân quả quyết cự tuyệt: "Không nhé, dì nha sĩ nói con có răng sâu, bớt ăn ngọt lại."
An Ca không đòi không nháo, hỏi Lịch Lịch: "Lịch Lịch, cậu có muốn ăn kẹo bông gòn không? Giống như đám mây vậy á, ngọt ngây!"
Cố Chỉ Lịch gật đầu, mắt trông mong chờ nhóm mẹ.
"Được rồi." Hàn Bùi Vân thỏa hiệp, "Một thôi nhé."
Từ vị trí mà Hàn Bùi Vân không nhìn thấy, Cố Cảnh Hàm ra hiệu "OK" với An Ca, nhóc con vui mừng thực hiện động tác cá chép vung mình lội xuống nước, nhưng bất thành.
Bùi Nhã Thục nhìn khung cảnh vui vẻ hài hoà này, im lặng đi ra ngoài.
Hàn Bùi Vân đề nghị ngồi trong quán cà phê ở trung tâm mua sắm gần đó, Bùi Nhã Thục không phản đối, nhưng Cố Cảnh Hàm đề nghị lấy xe của cô chở đi thì bị từ chối thẳng thừng.
Mấy ngày nay tuyết rơi rải rác, trên bãi cỏ của khu dân cư vẫn còn tuyết, khi xe chạy ra khỏi khu dân cư, thấy có vài đứa trẻ vây quanh khu vui chơi trẻ em, bọn trẻ cũng trạc tuổi An Ca và Lịch Lịch, vui vẻ chạy nô đùa ném tuyết với nhau.
Xe mới còn đang trong giai đoạn chạy quen tay lái, lúc lái Hàn Bùi Vân không thuận cho lắm, lúc ở nhà ga Bùi Nhã Thục đã muốn hỏi, mà do dự cho đến lúc này mới hỏi: "Xe này đắt lắm phải không, họ Cố tặng con à?"
Cố Cảnh Hàm ngồi ở ghế phụ, xoay người thần bí nói: "Dì, dì không biết con gái dì, rốt cuộc có bao nhiêu tiền sao?"
Bùi Nhã Thục nghiêng đầu nhìn cô: "Cô biết à?"
"Xe này là cháu tặng em ấy, nhưng mà em ấy đã chuyển tiền lại cho cháu rồi." Cố Cảnh Hàm thành thật trả lời.
"Bao nhiêu?" Bùi Nhã Thục cau mày.
"Khoảng một triệu gì đó."
Bùi Nhã Thục hít một hơi, sự k1ch thích mà bà nhận được ngày hôm nay thực sự là...đủ rồi!
"Cô ấy nói có phải thật không?" Bà hỏi Hàn Bùi Vân.
"A... Đúng vậy, con không muốn loại xe đắt tiền này, chị ấy nhất định muốn tặng cho con, nên con chuyển tiền trả lại cho chị ấy." Hàn Bùi Vân lái xe trả lời.
Bùi Nhã Thục thở hổn hển, rõ ràng là khó thở.
"Mẹ, con nói con viết tiểu thuyết có thể kiếm được thu nhập kha khá. Con thực sự..." Hàn Bùi Vân muốn nói, cô có thể nuôi sống bản thân và các con.
"Mẹ biết con không thiếu tiền, cũng biết bút danh của con là Phi Vân Ca," Bùi Nhã Thục dừng một chút, cứng ngắc nói: "Lần từ Tân Thành về, ba con không biết làm sao lại kiếm được bút danh của con, mua một đống sách của con về nhà đọc, còn nói cho mẹ biết, con là biên kịch bộ phim truyền hình mẹ theo dõi xem."
Hàn Bùi Vân nhất thời không nói nên lời, cô nhìn con đường phía trước, tim đập thình thịch.
"Viết rất hay... Ba con, một ông già say mê đọc hơn nửa đêm còn không chịu đi ngủ."
"Mẹ..." Hàn Bùi Vân nghi ngờ lỗ tai mình, vừa rồi mẹ cô đang khen cô sao?
Cô còn chưa kịp bình tĩnh lại, Bùi Nhã Thục đột nhiên trở nên nghiêm túc, dùng giọng bình tĩnh hỏi: "Vậy, người tên Cố này có lừa tiền con không?"
Cố Cảnh Hàm đang cầm điện thoại di động chỉ đạo công việc cho Chu Cần, không đầu không đuôi nghe được câu này của Bùi Nhã Thục, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.