- Trang chủ
- Bên Lề Sự Cố Ngoài Ý Muốn
- Chương 101: C101: Chương 101
Tác giả: Thái Hữu Nhiễm
Cố Chỉ Lịch tưởng chừng vài ngày nữa sẽ không gặp An Ca, nhưng đâu nào ngờ chỉ vài giờ sau khi tách ra thì mẹ Hàn đã đưa An Ca quay lại.
Cô bé nhận được một món quà năm mới tuyệt nhất từ trước tới nay, là một chiếc đồng hồ có thể gọi điện thoại, cô bé và An Ca mỗi đứa một chiếc, đồng hồ của cô bé là màu hồng, còn của An Ca là màu xanh nhạt, vừa mới nhận được, lập tức háo hức mở hộp ra, ròi mang lên đứa này mang đồng hồ lên tay đứa kia.
Suy đi tính lại, nếu mua điện thoại thì có thể tải đủ các kiểu game xuống, còn có xem video ở trên mạng, bây giờ mở một trang web nào ra cũng có cửa sổ bật lên với tùm lum, thảm kịch do "Peppa Pig" trước kia gây ra, đối vơi Hàn Bùi Vân đã quá kinh hãi, cho nên để đảm bảo rủi ro cho nên mua đồng hồ điện thoại cho bọn trẻ.
Cô cũng chuẩn bị một món quà cho Cố Cảnh Hàm.
Hàn Bùi Vân đối mặt Cố Cảnh Hàm, trong tay cầm một túi giấy nhỏ, nhìn thấy hai đứa trẻ đang đeo đồng hồ cho nhau với vẻ mặt đầy hạnh phúc, động nhiên bên tai vang lên bản "Wedding March".
Cùng với câu trước đó không lâu Lịch Lịch đã nói: "Sau này con muốn cưới An Ca!"
Da đầu cô tê dại, tất cả những gì cô nghĩ đến chỉ là ảo ảnh, đây là tình bạn trong sáng nhất giữa những đứa trẻ chỉ mới bốn tuổi.
"Đây là quà của chị à?" Cố Cảnh Hàm xoa xoa tay chờ hồi lâu, thấy trong mắt Khóc Nhè chỉ có con, thế là bước tới chặn ngang bọn nhỏ.
Hàn Bùi Vân hoàn hồn lại, Từ trong túi lấy ra chiếc hộp nhỏ, thản nhiên nói: "Em mua dây chuyền cho chị."
Hàn An Ca nghe vậy, hưng phấn nói thêm: "Mẹ con chọn đi chọn lại lâu lắm mới chịu mua, còn hỏi con là có hợp với mẹ Cố không?"
Cố Cảnh Hàm xoa đầu An Ca, trên mặt nở nụ cười, đây là lần đầu Khóc Nhè tặng quà cho cô, dùng hai tay cầm lấy chiếc hộp, đặt trong lòng bàn tay, nhìn logo mạ vàng của thương hiệu, cảm xúc dao động.
Là một nhãn hiệu trang sức xa xỉ mà cô thích, tuy Cố Cảnh Hàm không thiếu bất kỳ món trang sức nào, kiểu dáng của sợi dây chuyền này cũng rất bình thường, thoạt nhìn trông giống như một chiếc trong tủ trang sức của cô, nhưng cô lại tháo sợi dây trên cổ ra, hơi cong lưng bảo Hàn Bùi Vân mau đeo lên cho cô.
Chỉ cần Khóc Nhè tặng đều thích hết, đây là quà năm mới cho năm đầu tiên bên nhau, sau này sẽ còn nhiều quà năm mới nữa.
Cố Cảnh Hàm vuốt v e mặt dây chuyền giữa xương đòn, nhân lúc bọn trẻ đang xem đồng hồ, nhanh chóng hôn lên môi Hàn Bùi Vân.
Theo yêu cầu của Khóc Nhè, chỉ dám hôn 5 giây rồi tách ra, hai đứa nhỏ đều bận alo alo với đồng hồ, không nhận ra gì lạ thường.
"Tốn kém rồi." Cố Cảnh Hàm khống chế khóe miệng nhếch lên, rõ ràng là rất thích, nhưng vẫn phải khách khí một cách tượng trưng.
Hàn Bùi Vân không xác định hỏi: "Thật sự thích à?"
Cô biết Cố Cảnh Hàm rất có tiền, ngoại trừ vô tri với thiếu ăn đòn... nói tóm lại không thiếu sợi dây chuyền này của cô.
Thôi kệ đi, dù sao bản thân cũng đứng trước quầy chọn cả buổi, bị nhân viên bán hàng dùng ánh mắt không đủ tiền thì mau biến đi nhìn cả buổi, Cố Móng Heo có không thích cũng phải thích.
Cố Cảnh Hàm khẳng định: "Thích chứ, đến khi nào em tặng chị sợi tiếp theo, chị sẽ không tháo nó xuống."
Hàn Bùi Vân nghe được cái gì: "A, chị tưởng bở à, còn muốn em tặng sợi dây khác á?"
Cố Cảnh Hàm tươi cười, cũng không phủ nhận.
"Em sợ dây chuyền hiệu bình thường chị chướng mắt, nên phải chạy nên chỗ bán hàng cao cấp mua." Tốn hết một trăm mấy ngàn, cũng may bản thân không thiếu tiền, Hàn Bùi Vân nghĩ nghĩ vẫn không nói giá ra, nói vậy thấy bản thân cũng tính toán quá rồi.
"Chị nói cho em biết, cho dù em có đưa chị cái khoen lon chị cũng sẽ đeo." Cố Cảnh Hàm nhận được quà, nghĩ đến bản thân cũng có chuẩn bị quà, nhưng Khóc Nhè thích bất ngờ, cho nên bây giờ tạm thời giữ bí mật, chờ đến đúng thời điểm sẽ cho Khóc Nhè bất ngờ.
Hôm nay trời lạnh, sau khi Hàn Bùi Vân và An Ca đi vào nhà, dì Vương lập tức vào bếp chuẩn bị đồ uống nóng, dì bưng ra một chiếc khay Ovaltine mà bọn trẻ rất yêu thích.
Dì Vương sắp xếp phân phát đồ uống cho từng người, lúc đưa cho Hàn Bùi Vân thì Hàn Bùi Vân đã đưa cho bà một cái túi.
"Dì Vương, chúc mừng năm mới." Hàn Bùi Vân mỉm cười nói.
Dì Vương sửng sốt một lúc, sau đó xoa tay vào tạp dề: "Là sao đây?"
Hàn Bùi Vân: "Cái này cho dì."
Dì Vương với nhà họ Cố là chỉ người làm công, nhà họ Cố trả lương rất nhiều, tháng tết này còn trả lương gấp ba, bà ở nhà họ Cố mười mấy năm, nhưng vẫn chỉ là một bảo mẫu mà thôi.
"Cái này không thể nhận được." Dì Vương nhanh chóng từ chối.
Hàn Bùi Vân lấy quần áo từ trong túi ra, mở ra là một chiếc áo len cashmere màu xám nhạt.
"Lần trước vào bệnh viện, thấy áo len của dì mặc cũng lâu rồi, cổ tay áo đã sờn." Cô cầm lấy chiếc áo len cashmere so với dì Vương, "Chắc vừa, dì thử lên đi, nếu không vẫn còn có thể đổi được."
Nhận được sự quan tâm bất ngờ, dì Vương ngơ ngác, ngoài việc từ chối, bà không biết nói gì hơn.
"Dì Vương," Cố Cảnh Hàm dịu giọng gọi bà, "Đây là tấm lòng của Tiểu Hàn, dì nhận đi."
Dì Vương lau nước mắt, cảm giác như đang quay phim truyền hình, ngay cả cô Cố vốn luôn xa cách và lãnh đạm cũng nói ra lời này, bà rất cảm động.
"Cảm ơn cô Hàn." Dì Vương nhận lấy, chiếc áo len này có vẻ đắt tiền, bà nhớ tới hai người bảo mẫu ở đây cũng gọi Hàn Bùi Vân một cái gọi đặc biệt, cho nên chân thành gọi, "Phu nhân."
Hàn Bùi Vân hoảng sợ xua tay:"Đừng, đừng, đừng!"
Cố Cảnh Hàm ở bên cạnh che miệng, cúi đầu cười nhẹ.
Hàn Bùi Vân trừng mắt nhìn Cố Cảnh Hàm, còn không phải do người này hứng thú nhất thời, bảo người ta gọi bậy sao.
Cố Cảnh Hàm vẫn cười, không để ý đến sự uy hiếp trong mắt cô, nói với dì Vương: "Tôi cũng có thứ này cho dì, đợi một chút."
Xoay người đi lên lầu, lúc đi xuống, trong tay cầm một xấp...
Hàn Bùi Vân từ xa nhìn ra, là một xấp tiền mặt.
Không hơn, không kém, chính xác là năm cọc, Cố Cảnh Hàm trực tiếp đưa cho dì Vương.
"Cô... cô... cô..." Dì Vương thực sự rơi nước mắt.
"Từ lúc Lịch Lịch nhập viện, dì vất vả nhiều ròi." Cố Cảnh Hàm do dự một lúc, sau đó giơ tay lên và vỗ vai dì Vương rất thân thiết.
Dì Vương một tay cầm áo len, một tay cầm tiền, ôm vào lòng, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt: "Cô nhất định phải vui vẻ hạnh phúc với cô Hàn."
Cô Hàn thật tốt, cô Cố mà bà chăm sóc mười mấy năm nay, cuối cùng cũng biết thông cảm cho người khác, nhà họ Cố này rốt cuộc cũng giống một cái nhà.
Trẻ con thường rất tò mò về những điều mới lạ, An Ca và Lịch Lịch có được đồng hồ điện thoại, từ lúc rời khỏi nhà họ Cố thì hai đứa bắt đầu trò chuyện với nhau, giữa chừng phải dừng 30 phút vì hai đứa đi tắm, trước khi ngủ vẫn còn lải nhải với nhau.
Sau khi dỗ con ngủ xong, Hàn Bùi Vân theo thói quen đi vào phòng làm việc gõ chữ, đến 12 giờ quay lại, thì thấy cả người lẫn đầu An Ca đều chui vào trong chăn, tưởng đâu sẽ không bị phát hiện, thì thầm to nhỏ không ngừng.
Hàn Bùi Vân sợ đột nhiên xuất hiện sẽ làm con gái giật mình, cũng muốn biết xem con gái nói gì với Lịch Lịch, Hàn Bùi Vân thả nhẹ bước chân đi đến gần.
"Cậu muốn đắp người tuyết không?" An Ca ở trong chăn hát một bài hát trong bộ phim hoạt hình "Frozen".
Nửa đêm không ngủ, còn hát? Hàn Bùi Vân dạy dỗ An Ca một hồi, sau đó kiên nhân dạy dỗ Lịch Lịch ở bên kia điện thoại, nói cô bé vẫn còn bệnh phải đi ngủ sớm, như thế bệnh mới mau khỏi.
Tịch thu đồng hồ của An Ca, hứa ngày hôm sau thức dậy sẽ đưa lại, cuối cùng gọi điện cho Cố Cảnh Hàm.
Cố Cảnh Hàm còn đang bận, lúc nhấc điện thoại lên, tay còn lại vẫn đang gõ bàn phím.
"Nhớ chị à?" Cô cười nói, mới xa nhau không bao lâu lại gọi cho cô rồi.
Hàn Bùi Vân thẳng thắn hỏi: "Lịch Lịch ngủ hay chưa chị không biết à?"
Cố Cảnh Hàm dừng một chút, đứng dậy đi đến phòng của Lịch Lịch: "Tắm xong bảo là tự ngủ, nên chị đi làm việc."
Cô còn cảm thán, Lịch Lịch rất hiểu chuyện.
Cố Cảnh Hàm mở cửa phòng, đèn ở đầu giường chưa kịp tắt, đôi mắt nhỏ kia chớp chớp, tay giấu trong chăn, không cho mẹ tịch thu đồng hồ.
"Cố Chỉ Lịch, con...." Sắc mặt Cố Cảnh Hàm trở nên nghiêm túc, đứa nhỏ này cũng không để ý nhiều tới thân thể của mình.
"Đừng hung dữ với Lịch Lịch!" Hàn Bùi Vân dặn dò xong thì cúp điện thoại.
Cố Cảnh Hàm đương nhiên không nỡ làm hung với con gái, cô quay lại phòng làm việc tắt máy tính, sau đó quay lại giường Lịch Lịch, nằm ở trên đó: "Mẹ ngủ với con, ngủ đi."
Không hung dữ với con, nghe lời Khóc Nhè, dùng tình thương để dạy con.
Cố Chỉ Lịch nhắm mắt lại, đếm trong đầu, đếm đến một trăm, mở mắt ra, quay về phía mẹ: "Mẹ, con không ngủ được."
Cố Cảnh Hàm trước khi đi ngủ kiểm tra weibo: "Nhắm mắt lại là ngủ được rồi."
Cố Chỉ Lịch hỏi: "Mẹ có thể hát bài hát của Elsa được không?"
"Mẹ sẽ không."
"An Ca sẽ." Cố Chỉ Lịch không vui nói, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ.
Cố Cảnh Hàm náo loạn trên weibo, bản thân trong thời gian qua bận không lướt Weibo, thế mà đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
Số lượng người follow tăng vọt lên 1 triệu, hàng ngàn người vào weibo Khóc Nhè nói gì mà thích gì mà yêu, có một số lời cho dù là có độc giả bày tỏ nhưng cũng quá mức rồi.
Đọc như là tỏ tình vậy, thân lắm sao?
Nhìn kìa! Ngay cả Liễu Dĩ Tư cũng share lại, không biết xấu hổ mà còn la lên Phi Đại thượng tôi đi!
Không chịu thua kém, cô bấm vào share lại, nếu nói đến chuyện thích, những người này làm sao so được với cô.
Bởi vì hình tượng bên ngoài của mình, Cố Cảnh Hàm cũng biết không nên nói cái gì thượng hay không thượng như thế rất mắt mặt, nghĩ nghĩ, thật sự không nhịn được, phải nói gì đó, vờ làm một fan trong hàng ngàn fan, thừa cơ mà thổ lộ.
Share — "Yêu em hơn bất cứ ai."
Số lượng người follow trên weibo của cô không nhiều, trước đây khoảng cách giữa cô và Hàn Bùi Vân gấp đôi, nhưng hiện tại trong nháy mắt đã tăng lên gấp mười lần, Phi Vân Ca ở trên mang nổi dang hơn với Cố Cảnh Hàm cô đây rất nhiều.
Bị người ta hiểu lầm cũng không sao, người có địa vị như cô thích đọc truyện ngôn tình ba xu cũng chả sao, nào ngờ đâu đăng lên không được bao lâu, đám fan não tàn của Hàn Bùi Vân đã bò dọc theo cáp mạng vào công kích, nói Cố Cảnh Hàm ké fame Phi Đại nhà họ.
Nể thật đó, xem thường cô ở trên mạng không nổi tiếng sao? Cô đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Cố Thị, còn phải đi ké fame nhà người ta à?
Hơn nữa, người kia là vợ cô đó, cho dù cô có ké fame lửa tung toé khắp nơi thì cũng hiển nhiên!
Cố Cảnh Hàm lần lượt xóa đi những tin nhắn khó chịu.
Xem được tin nhắn của Liễu Dĩ Tư: [Định come out à?]
Cố Cảnh Hàm suy nghĩ một chút cũng không có xóa đi, dù sao cô đăng bài này lên weibo như một fan nhỏ, cũng không ai có thể nhìn ra được. Sau khi xóa mấy cái linh tinh xong, lại thấy chênh lệch lượng follow không vừa mắt, thế là lên taobao vạn năng đi mua 1 triệu follow.
Bây giờ cô có nhiều hơn Khóc Nhè 100 ngàn, coi như cũng đè được một miếng, Cố Cảnh Hàm hài lòng, đặt đồng hồ báo thức cho sáng mai, sau đó ôm Lịch Lịch ngủ.
Tại sân bay quốc tế Tân Thành, Chu Cần đứng ở cổng đến, chăm chú quan sát dòng người đi ra.
Trước Tết, lượng hành khách rất đông, lo lắng bản thân lơ đãng một cái sẽ không đón được người cần đón.
Cũng may nửa năm không gặp, nhìn thoáng qua vẫn nhận ra hai bóng người quen thuộc trong đám người, mẹ của Cố Cảnh Hàm là Thẩm Thấm, đã sáu mươi tuổi, rất quan tâm đ ến việc chăm sóc da, Chu Cần còn hoài nghi bà Cố còn đi kéo căng da, trang điểm đậm, trên khuôn mặt thậm chí không có một vài nếp nhăn.
Hai người lớn tuổi từ đất nước nhiệt đới trở về, đã thay quần áo mùa đông trước khi xuống máy bay, bà Cố mặc áo khoác lông màu đen, váy dài đến đầu gối và đi bốt, dáng người cao mảnh khảnh sáng trọng quý phái như ngày nào, chủ tịch Cố vẫn mặc chiếc áo khoác len màu xám đen hàng ngàn năm không thay đổi, kéo theo chiếc vali với vẻ mặt không cảm xúc.
Chu Cần trong đám người vẫy tay, hai vị cũng nhìn thấy cô.
Cố Diệp Hằng đưa vali cho cô, chắp tay sau lưng đi về phía trước: "Cố tổng đâu?"
Thẩm Thấm một tay khoác cánh tay Cố Diệp Hằng, một tay cầm điện thoại di động, cùng em gái trò chuyện vui vẻ, nhìn thấy Chu Cần, bà thản nhiên cười nói: "Hàm Hàm nhà chúng ta đến đón, tạm biệt."
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt trầm xuống: "Người đâu?"
"Cố tổng đợi ở trong xe, bảo tôi đến đón." Chu Cần cung kính trả lời.
Thẩm Thấm lại hỏi: "Lịch Lịch cũng tới à?"
Chu Cần có sao nói vậy: "Không có ạ."
"Thật là, đã bảo đưa Lịch Lịch đi cùng, nhớ chết đi được...." Thẩm Thấm vừa đi vừa oán giận, tiếng giày cao gót nặng nề, "Bao ngày rồi không gặp chứ, gọi video cũng không cho, chỉ cho nghe được giọng nói."
Cố Diệp Hằng nghe vậy tựa hồ cũng phiền, cau mày an ủi: "Được rồi, về nhà thì gặp thôi."
Suốt cả đường đi Chu Cần không nói lời nào, cô biết hai vị trưởng bối không biết tình hình bệnh của Lịch Lịch, nên không dám nói gì hết, sợ bị điểm danh hỏi tội.