- Trang chủ
- Bên Lề Sự Cố Ngoài Ý Muốn
- Chương 35: C35: Chương 35
Tác giả: Thái Hữu Nhiễm
Dì Vương xin nghỉ hai ngày, quay lại bệnh viện chăm sóc Lịch Lịch, lúc đến còn mang theo ít hoa quả, trời lạnh dưa hấu rất đắt, để tiết kiệm chi phí sinh hoạt, bà không nỡ mua dưa về ăn, thay vào đó là mua hạt dưa về cắn cho đỡ thèm.
Trời còn sáng sớm, người trong phòng còn đang ngủ, dì Vương ấn tay nắm cửa, dễ dàng đẩy cửa đi vào.
Lạ chỗ nên Cố Cảnh Hàm ngủ không được sâu giấc, cô ôm Lịch Lịch ngủ, vừa nghe tiếng mở cửa đã lập tức tỉnh.
"Cô chủ, cô ở đây à?" Dì Vương ngạc nhiên hỏi, bà tưởng đâu Cố Cảnh Hàm sẽ tìm bảo mẫu khác đến chăm Lịch Lịch.
Nhưng mà, cũng chỉ có Cố Cảnh Hàm lơ là đến thế, ngủ trong phòng bệnh mà coi như là nhà không chịu khoá cửa.
Cố Cảnh Hàm thấy dì Vương đến thì thở phào, làm động tác suỵt sau đó nhắm mắt ngủ tiếp.
Dì Vương đi rón rén, không gây tiếng động đi đến bên giường Cố Cảnh Hàm, cúi người tò mò nhìn cô bé.
Cố Chỉ Lịch nằm nghiêng, tựa đầu vào vai mẹ, ngủ rất ngon.
Mặc dù nói trẻ con chưa phát triển hết, nhìn trông cũng giống ai hết, nhưng làm khi so sánh thật sự làm sao chỉ có giống thôi? Là quá giống thì đúng hơn!
Dì Vương quyết định không nghĩ đến chuyện này nữa, nhưng hai ngày nay bà thường xuyên vô tình nghĩ đến Cố Cảnh Hàm và Hàn Bùi Vân, Lịch Lịch và An Ca, hai đứa trẻ này giống như ôm nhầm vậy.
Nếu không làm rõ vấn đề này, sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu như đang cào nát tim phổi mình.
Dì Vương đã nhìn đủ rồi, trong đầu đã có kết quả, bà nằm xuống giường người nhà trong góc, ở khoảng cách gần quan sát, nếu nói đứa bé An Ca kia và Cố Cảnh Hàm không có quan hệ gì thì có đánh chết bà cũng không tin.
Nhưng vì lương mới tăng nên dì Vương không dám nhắc đến chuyện này với Cố Cảnh Hàm.
Nắm một nắm hạt dưa, khẽ mở miệng, cắn nhỏ nhẹ.
Dì Vương phát sầu.
....
Theo sự sắp xếp của biên tập, thời gian này Hàn Bùi Vân có rất nhiều việc cần phải làm, mặc dù công việc cô làm là giấu mặt nhưng mà viết văn nhiều năm như thế thì ở trong giới cũng được coi là một lão làng trong ngành, thỉnh thoảng cô nhận được một số lời mời tham gia các chương trình truyền hình và đài phát thanh.
Những chương trình lộ mặt cô đều từ chối hết, lúc nào tâm trạng vui vẻ thì nể mặt biên tập mà tham gia mấy chương trình radio. Bây giờ, bộ tiểu thuyết chuyển thể thành phim của cô sắp phát sóng, biên tập lại quăng cho cô mấy buổi phỏng vấn, nhưng mà dạo gần đây Hàn Bùi Văn đăng truyện thì bữa đực bữa cái, nên không dám từ chối, nhưng mà cũng không có tâm trạng trò chuyện này nọ, nên đành phải nhận một cái, thời gian là tối nay, có thể ở nhà mở Apps ra trò chuyện trực tuyến, cũng khá tiện lợi.
Cô đang nghiên cứu apps mà cô định dùng vào buổi tối trong phòng làm việc, điện thoại của cô hiển thị cuộc gọi đến từ Cố Cảnh Hàm, ngón tay phản ứng nhanh hơn não, thế nào lập tức nhấn nút nghe máy.
"Khóc nhè." Cố Cảnh Hàm ở đầu bên kia điện thoại cười gọi cô.
Hàn Bùi Vân còn chưa thông hiểu hết cái apps này, nên thuận miệng trêu chọc: "Cuộc gọi này của cô chắc chắn chả có gì tốt đẹp."
Cố Cảnh Hàm cười nhẹ: "A."
Ý thức của Hàn Bùi Vân tập trung vào một chuyện, cô nghĩ hôm nay là đúng ba ngày kể từ ngày ba mẹ cô tới Tân Thành, cũng là ngày có kết quả.
Cho nên... nghe giọng điệu của Cố Cảnh Hàm, có phải kết quả khả quan không?"
Hàn Bùi Vân nín thở, trong lòng thầm cầu nguyện: "Cô muốn nói gì?"
"Ừm..." Cố Cảnh Hàm tựa hồ đang suy nghĩ, sau đó thoải mái bàn với cô, "Lát nữa tôi sẽ đón An Ca tan học, đưa con đến bệnh viện chơi với Lịch Lịch."
"Được, vậy tôi sẽ đến thẳng bệnh viện."
Cố Cảnh Hàm vội vàng nói: "Không cần, cô ở nhà chờ tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Hàn Bùi Vân nản lòng, trong lòng tràn ngập thống khổ: "Tôi biết cô muốn nói cái gì."
"Không tệ như cô nghĩ đâu." Giọng Cố Cảnh Hàm rất nhẹ nhàng, "Đừng khóc nha, tôi sẽ đến rồi từ từ nói chuyện với cô nha?"
"Cô là Đại Móng Heo." Nói cô không khóc là không khóc được à? Hàn Bùi Vân nghe Cố Cảnh Hàm nói thế càng muốn khóc hơn.
Cố Cảnh Hàm nhẹ giọng hỏi cô: "Khóc nhè, cô có uống rượu không? Rượu vang lần trước tôi mang đến cô đã uống chưa?"
Chai rượu vẫn để nguyên dưới tủ TV, Hàn Bùi Vân không biết Cố Cảnh Hàm muốn làm gì: "Vẫn chưa, tôi chỉ uống bia thôi."
"Vậy tối nay... uống với tôi đi."
"Tửu lượng tôi không ổn lắm."
"Không sao, cô uống vài ngụm được rồi, chủ yếu là trò chuyện với tôi." Trong lòng Cố Cảnh Hàm có rất nhiều điều muốn nói, cô muốn say, tìm lối thoát cho những lời không nói nên lời đó.
Ba giờ sau, có tiếng gõ cửa, Hàn Bùi Vân đi tới mở cửa, Cố Cảnh Hàm hai tay trái phải cầm hai chai rượu, vừa nhìn thấy cô liền mỉm cười.
"Cô nấu cơm chưa?"
Sắc mặt Hàn Bùi Vân nghiêm túc nói: "Đói thì gọi đồ ăn đi, muốn ăn gì thì gọi đó."
Cố Cảnh Hàm đi vào phòng, Hàn Bùi Vân ngẩng mặt nhìn cô.
"Không phù hợp đúng không?" Cô mơ hồ tựa hồ đoán được kết quả, thế nhưng Hàn Bùi Vân lại không thấy đau nhói như bản thân nghĩ, có lẽ đã từng trải qua thất vọng một lần, thêm lần nữa thì cũng đã chết lặng.
Cố Cảnh Hàm hơi cụp mắt nhìn Hàn Bùi Vân, cố gắng để nụ cười không biến mất: "Tỷ lệ tương thích vốn dĩ đã rất thấp, cũng nằm trong dự đoán rồi, nếu đã như thế rồi thì cô không cần phải đối mặt với ba mẹ cô nữa, bọn họ hiểu lầm cũng được, chối bỏ cô cũng không sao, không sao hết."
"Đây chính là cái cô nói... chuyện không tệ như tôi nghĩ à?" Biểu cảm gương mặt Hàn Bùi Vân cứng đờ, cuộn tròn trên sô pha, chợt cất cao giọng, "Cố Cảnh Hàm, tôi sẵn lòng đối mặt với họ! Chỉ cần có thể cứu được Lịch Lịch, dù cho họ có đánh có mắng tôi, tôi đều chịu được hết."
Nhưng mà... đánh cô mắng cô, tôi đau lòng mà, tôi không chịu được.
Cố Cảnh Hàm nghĩ thầm trong lòng, nhẹ nhàng đặt tay lên Hàn Bùi Vân vai.
Hôm đó, nhìn thấy Bùi Nhã Thục tát vào mặt Khóc Nhè, tim cô nhói lên. Giống như vào ngay lúc ấy, bản thân nhận ra, đối với cô mà nói Hàn Bùi Vân không chỉ là một người bạn, mà là một thành viên trong gia đình có thể khiến tâm trạng cô thăng trầm.
"Cô hiểu rồi chứ?" Hai mắt Hàn Bùi Vân đỏ hoe, nghẹn ngào nức nở hỏi.
"Đã hiểu." Cố Cảnh Hàm gật đầu.
Hàn Bùi Vân mím môi, nước mắt đọng ở khóe mắt.
Nhìn thấy Hàn Bùi Vân như vậy, tim Cố Cảnh Hàm tan đi, cô đỡ lưng Hàn Bùi Vân, cúi người ôm cô ấy.
Hàn Bùi Vân bị cô ôm, kêu lên: "Cô làm gì vậy..."
Cô tưởng đâu bản thân đã chết lặng, có thể bình tĩnh đón nhận tin dữ, nhưng vào lúc này, nỗi đau trong lòng cô như bị kích hoạt, bị nhốt trong vòng tay Cố Cảnh Hàm khiến cô muốn khóc điên cuồng.
"Tôi buồn lắm... đừng đẩy tôi ra, để tôi dựa vào cô một lát." Cố Cảnh Hàm vỗ lưng Hàn Bùi Vân, ôm chặt hơn nữa.
"Tôi cũng buồn mà." Hàn Bùi Vân dựa vào vai cô ấy, vừa nói vừa nức nở.
"Vậy cô dựa vào tôi, có thấy thoải mái hơn không?"
Hàn Bùi Vân lắc đầu, lại gật đầu.
Họ giống như hai con cá bị bỏ lại trên bờ sắp chết, trước tình thế tuyệt vọng, chỉ có thể dán sát vào nhau, dùng nước bọt để làm cơ thể đối phương ẩm ướt.
"Uống đi!" Hàn Bùi Vân khóc mũi đỏ bừng, cô mở lon bia đưa cho Cố Cảnh Hàm.
Cố Cảnh Hàm cởi áo khoác, uống mấy ngụm bia rồi quay vào bếp tìm hai ly.
"Bia chán lắm, mở một chai whisky đi." Cố Cảnh Hàm rót đầy hai ly, cầm một cái uống một hơi gần hết, "Khóc Nhè, uống say rồi sẽ không khó chịu nữa, ngủ một giấc tỉnh dậy rồi lại tiếp tục nghĩ cách khác."
"Uống!" Hàn Bùi Vân chưa bao giờ uống rượu mạnh, chỉ uống mấy ngụm whisky 46 độ, đầu óc đã hưng phấn.
Cố Cảnh Hàm uống hết ly này đến ly khác, uống hết một chai whisky, lại mở một chai rượu vang đỏ, hai loại rượu kết hợp lại càng dễ say hơn.
Trong lúc say, cảm giác đau lòng vô cùng rõ ràng, cô cảm giác trên mặt có dòng nước ấm, vừa định đưa tay lên lau thì Hàn Bùi Vân chỉ vào cô cười to: "Cô bảo cô không thích khóc thế mà khóc hai lần trước mặt tôi!"
Cố Cảnh Hàm không khách sáo đáp trả lại: "Vậy cô có biết cô ở trước mặt tôi khóc bao lần rồi không hả!"
Hàn Bùi Vân uống một ngụm rượu lớn, quay người lại, nước mắt đầm đìa: "Hức... đều là lỗi của cô, trước kia khi cô chưa đến tìm gặp tôi, tôi với An Ca sống vui vẻ biết bao, chưa bao giờ khóc."
Cố Cảnh Hàm ánh mắt say lờ mờ nhìn cô, cúi người lau nước mắt cho cô: "Không tìm cô thì tìm ai? Ai bảo cô để lại Lịch Lịch cho tôi hả?"
Nhắc tới Lịch Lịch, Hàn Bùi Vân che mặt, gào khóc: "Lịch Lịch... Lịch Lịch của tôi... cô trả Lịch Lịch lại cho tôi."
"Đừng khóc, đừng khóc." Cố Cảnh Hàm cũng không phải hoàn toàn say như Hàn Bùi Vân, cô vẫn còn có chút tỉnh táo, nghe Hàn Bùi Vân khóc, lòng càng đau lòng, uống càng ghê hơn.
Hàn Bùi Vân tiếp tục uống rượu, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn kỳ lạ.
Cô vội vàng đứng dậy, cởi áo hoodie ra ném xuống đất, bên trong chỉ còn một chiếc áo ngực.
Đôi mắt say lờ đờ của Cố Cảnh Hàm dán chặt vào ngực cô, hai mắt mở to.
"Tôi cho cô xem..." Hàn Bùi Vân choáng váng cúi đầu, nhìn thân thể mình, cởi áo tìm không thấy thứ muốn cho xem, thế là bắt đầu cởi cúc quần.
Cố Cảnh Hàm không nói gì, yên lặng chờ đợi.
Hàn Bùi Vân kéo chiếc quần rộng thùng thình của mình xuống, để lộ cái bụng săn chắc.
Cô có thói quen tập thể dục, sau khi sinh con, cô trải qua một loạt bài tập, vóc dáng không khác gì trước khi sinh con, tỷ lệ mỡ trong cơ thể quanh năm duy trì ở mức 18, vòng eo cũng rất rõ ràng.
Cố Cảnh Hàm liếc mắt nhìn thấy vết sẹo ở bụng dưới của cô, nằm trên làn da trắng nõn giống như một con rết đáng sợ.
"Nếu như phôi thai bị nhầm, Lịch Lịch hẳn là đã từ nơi này đi ra." Hàn Bùi Vân chỉ vào vết sẹo nói, sửng sốt mấy giây, sau đó lại bắt đầu khóc: "Nếu tôi chăm sóc Lịch Lịch, chắc chắn sẽ tốt hơn cô nhiều."
Tay Cố Cảnh Hàm do tác dụng của rượu nên run lên, ấn lên vết sẹo hơi lồi của Hàn Bùi Vân, nhẹ nhàng xoa xoa.
Lúc chỗ này bị đường dao rạch, chắc là đau lắm.
"Tôi xin lỗi." Cố Cảnh Hàm lẩm bẩm.
Đầu óc Hàn Bùi Vân trở nên đờ đẫn, nhìn thấy hành động của Cố Cảnh Hàm, cô không nói nên lời, vẻ mặt rụt rè người này, khiến cô nhớ đến An Ca khi phạm lỗi, không dám đối mặt với cô.
Cố Cảnh Hàm xòe ngón tay ra, lòng bàn tay của cô chỉ hẹp hơn eo cô ấy một chút, với thân hình mảnh khảnh như vậy, năm đó An Ca nằm ở trong này đã khiến cô ấy chịu nhiều vất vả.
"Thật xin lỗi..." Cố Cảnh Hàm cuối cùng cũng say như ý muốn, cô không e ngại mà khóc trước mặt Hàn Bùi Vân, giống như lúc cô bị bệnh lần trước.
Hàn Bùi Vân coi Cố Cảnh Hàm đang khóc trước mặt là phiên bản phóng to của An Ca, cô dùng sức xoa đầu cô ấy, cúi đầu hôn lên trán cô ấy: "Bảo bảo, đừng khóc, mẹ yêu con."