- Trang chủ
- Bát Bảo Trang
- Chương 98: Lập trường
Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Edit: Hoa Tuyết
Bầu không khí trong cung của Thục phi có chút căng thẳng, ngoại trừ Hầu thị đang ngồi bên cạnh Thục phi, còn có Đức phi, Dung phi và mấy thân vương phi và nữ quyến hoàng thất có mặt.
Quận vương ngược đãi quận vương phi, loại chuyện này ầm ĩ ra ngoài là bê bối lớn của hoàng thất. Tuy Khải Long đế bất mãn đủ điều với Thịnh quận vương, thế nhưng cũng vô cùng bất mãn với hành động này của Hầu thị. Theo ông, Hầu thị có thể gả vào hoàng gia chính là vinh hạnh của cả nhà Hầu thị, bây giờ lại dám gây ra sự việc này, thật không để hoàng thất vào mắt mà.
Còn Yến Bá Ích thì quá vô dụng, ngay cả nữ nhân của mình cũng quản không được, để nàng làm lớn việc khiến cả thành đều biết, dù cho trong lòng ông hoàn toàn bất mãn, cũng chỉ có thể cho người chăm sóc Hầu thị thật tốt, không thể để nàng chịu chút ấm ức nào, bằng không hoàng thất sẽ càng không mặt mũi gì nữa.
Hoàng thất bất mãn, trong lòng các thế gia cũng khó chịu như vậy, tuy rằng Hầu thị chẳng phải vọng tộc nổi danh nhất, nhưng cũng là đại thế gia, giáo dưỡng nữ nhi thật tốt rồi gả đến hoàng thất, kết quả con cũng không thể giữ được thì thôi đi, trượng phu còn bị đồn đãi không minh bạch với nữ nhân khác, hiện tại lại bị trượng phu hành hạ thành bộ dáng chật vật như vậy, đây quả thật là không xem thế gia ra gì mà.
Tuy rằng trong lòng thế gia chửi thầm, thế nhưng ngoài mặt lại bất động thanh sắc, chính là chờ phản ứng hoàng thất, về phần Thịnh quận vương ngược đãi chính thê, danh tiếng trong lòng thế gia và bách tính đã xuống dốc không phanh.
Nhìn Hầu thị khóc không thành tiếng, Thục phi vô cùng khó xử, bà cũng là nữ tử xuất thân từ thế gia, nên dĩ nhiên sâu trong nội tâm nàng hướng về Hầu thị, thế nhưng bà cũng biết rõ hoàng thượng rất bất mãn với chuyện này, cho nên việc này phải xử lý thế nào cho tốt, bà nhất thời không thể quyết định được.
Tục ngữ có câu thà rằng phá mười ngôi miếu, chứ không hủy một cọc hôn nhân, thế nhưng nhìn thấy Hầu thị khô gầy như que củi, cả người đều chật vật, Thục phi làm sao cũng không mở miệng nói gì được. Bà cũng không dám để cho hai người họ hòa ly, hôn sự của họ là do hoàng thượng tứ hôn, nếu bà nói hai người không hợp, chẳng phải là nói hoàng thượng không có mắt nhìn sao?
Ai cũng nói hôn sự chính là chuyện tốt của hai nhà, nhưng như Hầu thị và Yến Bá Ích, thì thật là tạo nghiệp. Khi Hầu thị gả đi, là một giai nhân mượt mà thế nào chứ, bây giờ chỉ mới vài năm, mà một thiên kim xinh đẹp quyến rũ đã bị giày vò thành một nữ nhân khô gầy trầm lặng như vậy, chẳng biết đã phải chịu đau khổ đến mức nào.
Có mặt ở đây đều là nữ nhân, mặc dù cũng có người đến xem náo nhiệt, nhưng nhưng đa phần đều thương cảm, cùng là nữ nhân, làm sao không biết nổi khổ của nữ nhân được?
Nhìn thấy Hầu thị dung nhan tiều tụy, ngay cả khóc cũng khóc không ra hơi, Thục phi thở dài nói: "Ngươi hãy thả lỏng đi, hoàng gia chắc chắn sẽ cho ngươi công đạo."
Khi Hầu thị tiến cung thì quần áo tả tơi, tóc tai tán loạn, tuy hiện tại đã rửa mặt chải đầu qua, thế nhưng khoác chiếc váy sam hoa lệ lên người, lại có phần trống rỗng, tự dưng khiến người khác thấy đáng thương.
Hầu thị vô thần ngơ ngác ngồi trong chốc lát, rồi đứng dậy hành lễ với Thục phi: "Đa tạ Thục phi nương nương."
"Mau ngồi xuống đi, không cần đa lễ như vậy." Thục phi không kìm lòng được lại thở dài lần nữa, một người ngày xưa thông minh biết bao, hiện nay lại ngu ngơ đáng thương đến nỗi này.
Đức phi cùng Dung phi trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó bất đắc dĩ cùng lắc đầu, các nàng cũng giống Thục phi, là những phi tần không được sủng ái trong cung này, bởi vì dưới gối không con, đã định trước phải chết già trong hậu cung, cho nên cũng không muốn rước thị phi vào người.
Hiện tại người ủng hộ Thịnh quận vương rất đông đảo, nếu ngày sau hắn thật sự trở thành hoàng đế, các nàng vì việc này mà đắc tội với hắn, thì làm sao vượt qua quãng đời còn lại được?
Mấy phi tần trong cung không dám tùy tiện mở miệng, đương nhiên Trữ vương phi cùng Từ vương phi cũng sẽ không phát biểu ý kiến lung tung, cho nên những người có mặt ở đây đều ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng đều dừng mắt trên người Thục phi.
Thục phi thầm kêu khổ trong lòng, nhưng nét mặt chẳng mảy may để lộ, bà ôn hòa nhìn Hầu thị: "Tạm thời ngươi cứ ở trong cung của ta, việc này không phải chuyện đùa, nếu không thì mời các nữ quyến hoàng thất vào cũng để cùng nhau bàn bạc tìm cách giải quyết vấn đề này?"
"Đa tạ nương nương," Hầu thị đứng dậy đi ra giữa điện quỳ xuống, "Chỉ là kiếp này thiếp không cầu gì hơn, chỉ mong quãng đời còn được an bình, không muốn gặp gỡ Thịnh quận vương một lần nào nữa."
Thục phi hơi nhíu mày, nhưng lập tức lại khôi phục vẻ ôn hòa: "Lời này của người là..."
"Thiếp chỉ mong có thể hòa ly cùng Thịnh quận vương, thiếp nguyện đến đạo quán cầu phúc cho hoàng thượng và gia tộc Yến thị, không lộ diện nữa." Hầu thị dập mạnh đầu với Thục phi một cái, dường như gửi gắm một quyết tâm rất lớn vào đó, "Lòng thiếp đã chết, cầu nương nương thành toàn."
"Không... bổn cung không muốn thành toàn, chỉ là..." Thục phi nhận ra lời nói của mình không ổn, vội vàng sửa lời lại, "Việc này chẳng phải chuyện đùa, bổn cung cần bẩm với bệ hạ."
"Tạ nương nương." Hầu thị lại mạnh mẽ dập đầu lần nữa, Thục phi nhìn cũng cảm thấy đau thay nàng, thế nhưng vẻ mặt Hầu thị lại không chút thay đổi, dường như cái trán sưng đỏ đến đáng sợ kia chẳng phải của nàng ta, mà là của người khác vậy.
Đúng vào lúc này, thái giám vào báo lại, Hiển vương phi cầu kiến.
Thục phi cho người đỡ Hầu thị đến bên cạnh ngồi mình ngồi xuống, sau đó tuyên Hiển vương phi vào.
Hoa Tịch Uyển vừa vào cung Thục phi, đã nhận thấy bầu không khí bên trong bất thường, nàng nhìn thẳng vào chính điện, nghiêm chỉnh hành lễ với mọi người ở đây, rồi tới gần chỗ Hầu thị ngồi xuống.
"Tỷ tỷ vẫn ổn chứ?" Hoa Tịch Uyển nhẹ vỗ lên mu bàn tay Hầu thị, khẽ vuốt ve lên mặt vết thương bầm xanh của nàng ta, thở dài.
"Không tồi," Hầu thị ngẩng đầu nhìn Hoa Tịch Uyển một cái, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, dường như không cố ý làm vậy, "Làm phiền muội muội phải đến đây chuyến này vì ta."
Những người khác kinh ngạc nhìn chằm chằm hai người họ, nghe giọng điệu này, hình như giao tình của hai người họ cũng không tệ lắm?
Theo lý mà nói, với lập trường hiện tại của Thịnh quận vương và Hiển vương, thì Hiển vương phi và Thịnh quận vương phi phải không thể có giao tình tốt mới đúng.
"Nghe tin tỷ tỷ chịu khổ, ta làm sao ngồi yên được," Hoa Tịch Uyển nhìn thấy ngón trỏ ở mép bàn của Hầu thị vô ý thức vẽ một vòng tròn, giọng nói mang vài phần tức giận và nghiêm nghị hỏi, "Tỷ tỷ có tính toán gì không?"
Hiển vương phi, ngài còn nhớ thân phận của mình không?
Mọi người xung quanh cảm thấy cục diện này có chút quỷ dị, khiến người đứng đầu là Thục phi không thể làm gì khác hơn là phải lên tiếng lần nữa: "Tình cảm của Hiển vương phi và Thịnh quận vương phi thật không tệ."
"Thiếp thất lễ," Hoa Tịch Uyển đứng dậy quỳ gối thi lễ với Thục phi, sau đó liền nói, "Nghe tỷ tỷ phải chịu nhiều khổ sở như vậy, nhất thời trong lòng thiếp phẫn nộ không kiềm chế được, xin nương nương thứ lỗi."
Thục phi nghe vậy lập tức hiểu được, xem ra Hiển vương phi đứng về phía Hầu thị, chẳng biết đây là ý của Hiển vương hay là chủ ý của Hiển vương phi nữa?
Hoa Tịch Uyển mặc kệ Thục phi nghĩ thế nào, hiện tại nàng đứng ra nói giúp Hầu thị, coi như là giúp Hầu thị tìm một con đường rút lui, bởi vì chắc chắn Thịnh quận vương không thể bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn được nữa, nếu như bây giờ Hầu thị hòa ly với Thịnh quận vương, thì ngày sau sẽ có thể phân rõ ranh giới, không phải chịu liên lụy vì Thịnh quận vương.
Nghĩ đến việc Yến Tấn Khâu vì chuyện của Hầu thị và Yến Bá Ích mà muốn có con, nàng liền cảm giác đau đầu. Sinh con lúc quá nhỏ tuổi, sẽ không tốt cho cả mẹ lẫn con, nàng phải làm thế nào để trình bày và chứng minh cho đối phương về vấn đề khoa học này đây?
"Tình cảm các ngươi sâu nặng, nên quan tâm lẫn nhau là phải, bổn cung có thể lý giải được," Thục phi nhìn sang Hầu thị, ý tứ trong lời nói lại thay đổi không ít, "Quyết định vừa rồi của ngươi là thật tâm sao?"
Hầu thị gật đầu: "Lòng thiếp đã quyết."
Thục phi thở dài nói: "Bổn cung hiểu rồi, chút nữa bổn cung sẽ cầu kiến bệ hạ, có điều bổn cung cũng không dám cam đoan có thể được hay không, chỉ có làm hết sức mình thôi."
Cuối cùng, bà vẫn lựa chọn ủng hộ Hiển vương. Thịnh quận vương này là loại nam nhân ngay cả chính thê của mình còn có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, nếu hắn đăng cơ, những nữ nhân của tiên đế như các bà còn có thể sống tốt được sao, chi bằng sớm quy phục Hiển vương, chí ít có thể bảo đảm sẽ được trải qua tuổi già an ổn
Đức phi cùng Dung phi thấy thế, cũng mở miệng khuyên giải an ủi Hầu thị vài câu, nhân tiện bày tỏ các nàng cũng sẵn lòng cầu tình với hoàng đế giúp Hầu thị
"Đa tạ các vị nương nương," Hoa Tịch Uyển một lời hai ý nghĩa đứng dậy hành lễ với ba vị phi tần này, nàng đưa mắt nhìn những cung thị trong cung Thục phi đỡ Hầu thị vào trong nghỉ ngơi rồi mới đứng dậy nói, "Canh giờ không còn sớm, thiếp không tiện quấy rầy nữa, thiếp xin cáo lui."
Thục phi nghe vậy giữ nàng lại một phen, thấy Hoa Tịch Uyển kiên trì muốn đi, thì phái ma ma có địa vị nhất bên cạnh mình tiễn nàng ra tẩm cung, tỏ vẻ bản thân đối rất coi trọng nàng.
"Hiển vương phi đi thong thả," Ma ma đưa Hoa Tịch Uyển đến cửa cung, thấy Hiển vương vậy mà đang đứng bên cạnh xem ngựa, trong lòng thầm kinh ngạc, thật không ngờ Hiển vương lại coi trọng Hiển vương phi đến vậy, lại đứng chờ nàng ở cửa cung để cùng hồi phủ.
Đưa mắt nhìn hai người cùng nhau lên xe ngựa rời đi, ma ma mới trở lại cung Thục phi, đem đầu đuôi ngọn ngành sự việc vừa chứng kiến được báo lại, rồi nói: "Nương nương, nô tỳ đoán, nếu sau này... Nên có quan hệ thân thiết với Hiển vương phi, như vậy sẽ vô cùng có lợi cho chúng ta."
"Sao bổn cung không hiểu chứ," Thục phi uống một ngụm trà, mấy ngày nữa tân hậu sẽ vào cung, nhìn thì như vinh quang lắm. Nhưng thực tế bệ hạ đã cao tuổi, e là có rất nhiều chuyện có lòng mà không đủ lực, Trương thị vào cung cũng để làm tấm bình phong cho những lời đồn trước kia mà thôi.
Còn về việc thái tử phi và bệ hạ có làm ra chuyện bẩn thỉu gì không...
Thục phi cười nhạt, thế gian này nơi hoa lệ nhất là hoàng gia, bẩn thỉu nhất cũng chính là hoàng gia. Bà tiến cung đã vài chục năm, có hạng người nào chưa thấy, loại chuyện gì chưa trải qua. Hiện tại gia tộc Trương thị huênh hoang như vậy, thậm chí dám đạp lên Hiển vương phi, để nâng cái danh xinh đẹp của nàng ta, chắc chắn sau này nàng ta sẽ phải nếm mùi đau khổ.
"Gọi người hầu hạ Hầu thị chu đáo vào," Thục phi đặt tách trà xuống "Chuyện hôm nay, chỉ sợ bên trong có nhiều ẩn tình."
Trong xe ngựa, Yến Tấn Khâu và Hoa Tịch Uyển ngồi sánh vai bên nhau, Yến Tấn Khâu cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt Hoa Tịch Uyển, sau đó nói, "Chuyện trước đó ta nói với nàng, nàng nghĩ thế nào?"
Hoa Tịch Uyển nhướng mày một cái, thong thả ung dung nói: "Đương nhiên là ta sẽ từ từ suy nghĩ."
Yến Tấn Khâu trầm mặc chốc lát: "Ta... chỉ là có chút không nỡ mà thôi."
Bởi vì xe ngựa di chuyển hơi loạng choạng, Hoa Tịch Uyển vén một góc màn lên, nhìn sạp hàng buôn bán nhỏ xe ngựa vừa né tránh bên ngoài, rồi bỏ màn xuống nói: "Ta cho rằng bây giờ chàng phải kiên định nhiều hơn."
Yến Tấn Khâu nghi hoặc nhìn nàng.
Hoa Tịch Uyển nghiêng đầu quay sang nhìn Yến Tấn Khâu, mỉm cười nói: "Ta biết dã tâm của chàng, chàng hiểu tính tình ta, chẳng lẽ trên đời này còn có người xứng đôi hơn chúng ta sao?"
Yến Tấn Khâu ngây người một lúc, rồi lập tức cười nói: "Nàng nói đúng, là do ta nghĩ quá nhiều."
Hoa Tịch Uyển lắc đầu: "Nghĩ nhiều quá hao tâm tổn sức, không tốt cho sức khỏe."
Yến Tấn Khâu đỡ trán: "Là ta không đúng."
Hoa Tịch Uyển nhếch miệng cười, thấy dáng vẻ Yến Tấn Khâu như vậy, lại nhấc màn cửa sổ lên, trông thấy một cặp vợ chồng già đang dắt tay nhau chầm chậm đi bộ bên góc đường, nụ cười tươi tắn trên bờ môi nàng càng rạng rỡ hơn, "Yên tâm đi, chúng ta sẽ có con."
Đứa bé được phụ mẫu mong đợi ra đời, mới có thể có được tình yêu hoàn mỹ nhất thế gian.