- Trang chủ
- Bát Bảo Trang
- Chương 86: Cảnh báo
Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Edit: Hoa Tuyết
Beta: Linh Xốp
Trong triều, một quan viên đang dõng dạc buộc tội Đại lý tự khanh, hắn tỉ mỉ kể hơn mười tội trạng, cũng đưa ra một đống bằng chứng, người này mang tư thế không quay đầu lại lên giọng liệt kê nhiều tội trạng.
Biểu tình của các vị quan viên có hơi vi diệu, ai cũng biết đại lý tự khanh và Thịnh quận vương có quan hệ rất tốt, đồng thời còn hết sức tôn sùng Thịnh quận vương, hiện tại người này buộc tội Đại lý tự khanh, không thể nghi ngờ là đang đối nghịch cùng Thịnh quận vương.
Một quan ngự sử nho nhỏ mà dám làm như thế, rốt cuộc là ai đã cho hắn cái can đảm này? Hoặc là nói... Ai là người xúi giục sau lưng hắn?
Mà quả nhiên hoàng đế cũng không bỏ qua cơ hội này, ngay lập tức tước bỏ mũ quan của Đại lý tự khanh, đồng thời giam giữ hắn vào đại lao chờ xét xử.
Hầu như tất cả mọi người đều nhận ra được một tín hiệu, đó chính là hoàng thượng sẽ ra tay với Thịnh quận vương! Trong triều chia làm mấy phe phái, một phái là đảng bảo vệ hoàng đế, hoàng thượng nói cái gì chính là cái đó; một phái là đảng bảo vệ hoàng thất, bọn họ cảm thấy hoàng thượng dưới gối không con, nên chọn một người cháu trong hoàng thất làm con thừa tự rồi phong làm thái tử, rất nhiều người trong phái này ủng hộ Thịnh quận vương; còn một phái là đảng trung lập, bọn họ thường hay lựa chọn những điều đúng hoặc có lợi cho mình, mà không câu nệ đó là ý của phái nào.
Người của đảng trung lập thấy quyết định của hoàng thượng không phải là quyết định đúng đắn, mà Thịnh quận vương cũng không phải là lựa chọn tốt nhất, thế nên bọn họ không vội tìm chỗ đứng, tránh đắc tội với người kế vị tiếp theo hoặc đương kim hoàng thượng. Bọn họ thà rằng không có công lao gì, còn hơn là trở thành cái đinh trong mắt đế vương tương lai.
Thái độ của Khải Long đế vô cùng kiên quyết, khiến người của phe Thịnh quận vương muốn cầu tình nhưng không có cách nào mở miệng được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cấm vệ quân lôi Đại lý tự khanh đi.
"Trẫm thấy Trương Hậu rất được, chức Đại lý tự khanh cứ tạm giao cho hắn đi." Để tỏ ra mình là người công bằng chính trực, hoàng đế cố ý chọn một người mà ông từng bất mãn – Đại lý tự thiếu khanh Trương Hậu đảm nhiệm chức vụ Đại lý tự khanh.
Các quan viên có chút bất ngờ, tên Trương Hậu này chẳng phải là người trước kia vì điều tra vụ án của thái tử mà khiến hoàng thượng giận dữ – Đại lý tự thiếu khanh đó sao? Sao hoàng thượng lại rộng lượng đề cử hắn như vậy, bọn họ còn tưởng rằng hoàng thượng sẽ vì cái chết của thái tử mà giận chó đánh mèo lên người hắn chứ.
Khải Long đế dĩ nhiên không phải là người rộng lượng, ông đề bạt Trương Hậu chẳng qua là làm cho người khác thấy thôi. Ông muốn người trong thiên hạ biết, ngay cả người như Trương Hậu ông cũng có thể trọng dụng, thì việc ông cắt chức Đại lý tự khanh không phải do tư tình, mà là vì người này thật sự phạm phải đại tội ngập trời.
Nói ra, cũng chỉ là tìm cho mình một tấm màn che mà thôi.
Yến Tấn Khâu cúi đầu tỏ ra chuyện này không liên quan đến mình, bộ dáng này rơi vào trong mắt những người khác họ liền cảm thấy không hổ là Hiển vương, khí chất thật vân đạm phong khinh. Phải biết rằng, nếu như Thịnh quận vương thất thế, như vậy khả năng kế vị của Hiển vương sẽ càng lớn hơn.
Đáng tiếc vị này cứ một mực không thích quyền thế, thật sự phí phạm một nhân tài như thế.
Tất cả mọi người đều cho là vị ngự sử buộc tội Đại lý tự khanh này là do hoàng thượng an bài, ngay cả Yến Bá Ích cũng cho là như vậy. Sau khi tan triều, hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua vị quan ngự sử kia, rồi xoay người chuẩn bị rời đi.
"Thịnh quận vương," Trữ vương cười híp mắt đi tới trước mặt hắn, giọng điệu cảm khái nói, "Bây giờ thật nhiều kẻ to gan lớn mật, ngươi nói có phải không?"
"Chẳng phải gần đây sức khỏe Trữ vương không tốt sao, đã vậy chi bằng bớt lo chuyện của người khác, ở nhà nghỉ ngơi cho nhiều thì hơn," Thịnh quận vương lạnh lùng chắp tay, "Đi trước một bước, cáo từ."
"Hừ," Trữ vương vuốt cằm, nhìn Yến Bá Ích nhanh chóng đi xa, nghiêng đầu liếc nhìn Yến Tấn Khâu cách đó không xa đang từ tốn bước về hướng này, ông trừng mắt nhìn, có lẽ đã đến lúc nên đưa ra quyết định rồi.
Mấy tháng sau, triều đình có nhiều biến đổi lớn, thay đổi một vài quan viên quyền cao chức trọng, mà đa số những người này đều có một đặc điểm đó chính là có lui tới mật thiết với Thịnh quận vương, hoặc có thể nói là những người cực kỳ tôn sùng Thịnh quận vương.
Người dân chỉ cho rằng hoàng đế bởi vì mất con mà phát điên, mà không biết rằng đây là cuộc tranh chấp triều chính.
Ở trong chăn mới biết chăn có rận, mấy quan viên trước đây có quan hệ thân cận với Yến Bá Ích thì gần đây đều như đi bên mép vực, thậm chí có người còn cắt đứt qua lại với Thịnh quận vương phủ, tỏ rõ lập trường của mình.
"Rốt cuộc là ai đã để lộ cơ mật?!" Yến Bá Ích trầm mặt nhìn những mưu sĩ trong phòng, những người này đều là tâm phúc của hắn, thế nhưng lúc này hắn lại có chút hoài nghi trong số họ có người bán đứng hắn.
Những quan viên bị thanh trừ kia, nhìn bề ngoài có vẻ chẳng chút liên quan nào đến hắn, nhưng những hành động của hoàng đế như thể hiện ông ta biết rõ hắn và những quan viên kia có liên hệ riêng.
Thế nhưng làm thế nào mà hoàng đế lại biết được?
"Quận vương gia," Mấy mưu sĩ hai mắt nhìn nhau, bọn họ cũng không ngờ sự tình lại đột nhiên phát triển thành thế này, thậm chí cũng bắt đầu hoài nghi đến chuyện có nội gián.
Thấy dáng vẻ này của bọn họ, Yến Bá Ích cũng không nói gì thêm, chỉ mệt mỏi xoa thái dương nói; "Các ngươi nói thử xem chuyện này nên giải quyết thế nào đây?"
"Hoàng thượng đã quyết định muốn làm khó dễ quận vương gia ngài rồi thì chi bằng chúng ta..." Một người trong số đó nói không hết lời, đã bị Yến Bá Ích trừng mắt một cái, nên không dám nói tiếp nữa.
"Lui ra hết đi." Yến Bá Ích đã có lòng hoài nghi những mưu sĩ này, đương nhiên sẽ không thật sự thương nghị vấn đề quan trọng với bọn họ, cho nên sau khi đuổi hết mọi người khỏi thư phòng, hắn mới thở dài bất đắc dĩ.
Vốn mọi chuyện đã đủ, chỉ thiếu gió đông*, ai ngờ tình thế lại đột ngột chuyển biến, đẩy hắn vào đường cùng thế này.
(*) Kế "mượn gió đông" để dụng hỏa công trong trận Xích Bích của Gia Cát Lượng
Hôm nay mọi việc đã phát triển đến bước này, chỉ có thể hoặc là tàn nhẫn, hoặc là chết.
Hắn nắm tay thật chặt, đứng dậy đi đến chính viện.
Trong Hiển vương phủ, Hoa Tịch Uyển lấy khăn lụa lau mặt, phe phẩy quạt nói: "Bây giờ mới tháng năm, sao thời tiết lại nóng đến như vậy?"
"Nô tỳ cũng thấy năm nay đặc biệt nóng," Bạch Hạ quạt cho Hoa Tịch Uyển, nhẹ cười ra tiếng nói, "Ngài đừng bực, nô tỳ quạt cho ngài một chút sẽ không nóng nữa."
"Hơi oi bức, chắc là trời sắp mưa," Hoa Tịch Uyển nặng nề thở ra một cái, "Mang đến cho ta một chén ngân nhĩ ướp lạnh nữa đi, nóng đến phát hoảng rồi."
"Vương phi, ngài không thể ăn nhiều đồ lạnh, sáng sớm hôm nay ngài đã dùng một chén rồi," Bạch Hạ tiếp tục quạt cho nàng, "Nếu không thì nô tỳ pha cho ngài một chén trà lạnh nhé."
Hoa Tịch Uyển không phải người không biết suy xét, nên khi nghe vậy chỉ thở dài nói: "Đi đi, các em cũng đi uống một chén đi." Kéo kéo bộ y phục bằng voan mỏng trên người, ỉu xìu gục xuống bàn, thấy Yến Tấn Khâu đi vào cũng không chút động đậy.
"Làm sao vậy?" Yến Tấn Khâu y phục chỉnh tề bước vào, thấy Hoa Tịch Uyển nóng đến mặt đỏ bừng, lập tức nói, "Băng trong phòng không có tác dụng à?"
"Bây giờ mới tháng năm mà đã dùng băng, thì đến tháng sáu tháng bảy dùng gì?" Hoa Tịch Uyển uể oải liếc nhìn hắn, thấy hắn còn mặc áo bào ở bên ngoài, liền nói, "Sao chàng còn mặc dày như vậy?"
Yến Tấn Khâu cởi áo bào bên ngoài ra, lập tức thấy thoải mái không ít. Lại thấy Hoa Tịch Uyển còn nằm úp trên bàn nên tiến lên phía trước nói: "Chúng ta đi ra ngoài đình giữa hồ ngồi một chút, chỗ đó thoáng mát nhất định rất mát mẻ."
Hoa Tịch Uyển nhận chén trà Bạch Hạ dâng lên uống một ngụm, nước trà chạy trong cổ họng, quả thật mát mẻ nói không nên lời, khiến nàng cuối cùng cũng có chút tinh thần: "Đi thôi."
Hoa sen trong hồ đã ra nụ, Hoa Tịch Uyển nằm dài trên bàn đá trong đình, miễn cưỡng nói: "Ta thấy hôm nay sắc mặt chàng rất tốt, có chuyện tốt gì à?"
"Từ khi cưới nàng, mỗi ngày ta đều có chuyện tốt," Yến Tấn Khâu rót cho nàng một chén nước, "Lẽ nào trước đây tâm tình ta không tốt sao?"
"Đừng nói ngon ngọt nữa," Hoa Tịch Uyển ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó nói: "Có được mấy khi chàng vui vẻ chứ?"
Yến Tấn Khâu nghe vậy trong lòng khẽ động, sau đó lại cười vang nói: "Có thê như vậy, phu còn mong gì."
Hoa Tịch Uyển lười phản ứng với việc tự dưng hắn bày tỏ tình cảm, nhận lấy chén trà hắn đưa tới uống một ngụm, gió thổi thanh mát cảnh sắc tươi đẹp, nàng cảm thấy những phiền não trong lòng cũng bị thổi đi mất.
Hai phu thê vừa được mát mẻ không tới nửa khắc, trong cung lại truyền ra một tin tức, thái tử phi sắp sinh.
"Sắp sinh?" Hoa Tịch Uyển ngẩn người, giờ hình như còn chưa đủ tháng?
Mộc Thông nói: "Trong cung truyền tin ra, nói thái tử phi đã vào phòng sinh, nhưng hơn hai canh giờ rồi mà tiểu hoàng tôn còn chưa có động tĩnh gì."
Hoa Tịch Uyển cùng Yến Tấn Khâu liếc mắt nhìn nhau, Yến Tấn Khâu nói: "Đã như vậy thì trước hết cứ chờ một chút, hiện giờ chúng ta vội vã tiến cung cũng không hợp lắm."
Thái tử phi sinh con thuận lợi thì tốt, ngộ nhỡ không thuận lợi, bọn họ lại tiến cung sớm như vậy, không phải sẽ thành chỗ trút giận của hoàng đế sao?
Lại qua một canh giờ nữa, trong cung truyền ra tin tiểu hoàng tôn vẫn chưa chào đời.
Sau đó, hai vợ chồng dùng cơm trưa, ngủ một giấc tỉnh dậy, trong cung lại truyền tin ra tiếp, tiểu hoàng tôn vẫn chưa chào đời.
Lúc này bỗng dưng trời lại chuyển mưa, chỉ thấy bầu trời mây đen cuồn cuộn, cuồng phong gào thét, báo hiệu một trận mưa lớn sắp tới.
Lúc tiếng sét đầu tiên vang lên, trận mưa to rốt cuộc cũng ào ào đổ xuống, Hoa Tịch Uyển thấy mấy đóa hoa nhỏ trong viện bị đánh ngã xiêu vẹo, không hiểu sao trong lòng lại có một trực giác, đứa bé này của thái tử phi chắc chắn sẽ chào đời, chỉ là sau khi ra đời, có được chào đón hay không thôi.
Khi màn đêm buông xuống, đột nhiên có một trận sấm vang lên, cây tùng bên cạnh hoàng lăng ở ngoại thành bị sấm sét đánh ngã, liên lụy đến toà nhà trông giữ lăng mộ bên cạnh. Tuy rằng mưa rơi rất lớn, thế nhưng cả tòa nhà vẫn bị cháy sạch không còn một mảnh.
"Sinh rồi!"
"Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng hậu, thái tử phi đã hạ sinh một tiểu hoàng tôn."
"Báo, hoàng thượng, cây tùng cạnh hoàng lăng đã bị sét đánh ngã, phòng thủ lăng cũng bị lửa thiêu cháy sạch không còn một mảnh."
"Báo, hoàng thượng, ở ngoại thành xuất hiện hỏa hoạn, đốt cháy hơn mười hộ dân!"
Tiếng trẻ con khóc hòa trong tiếng sấm vang lên không ngừng, thế nhưng bầu không khí ở hiện trường lại như bị đóng băng.
Vào thời khắc hoàng tôn ra đời, lại đột nhiên xảy ra nhiều chuyện kì quái như vậy, ngay cả cây tùng bên cạnh hoàng lăng cũng bị sét đánh, điều này thể hiện điều gì?
Thể hiện việc tiểu hoàng tôn sinh ra đã mang tới điềm xấu.
Khải Long đế nhìn đứa bé trong tã lót, một lúc lâu sau mới cố nén tức giận trong đáy lòng nói: "Chuẩn bị đàn tế, trẫm sẽ thắp hương cho tổ tiên."
Thế gian làm gì có chuyện trùng hợp như thế, nhưng cho dù hắn không ngại đứa bé này, thì trong mắt những người khác, đứa bé này chỉ đại biểu cho điều xui xẻo mà thôi.
Đã rất lâu Khải Long đế không nếm trải mùi vị bị người khác bức bách, thế nhưng hôm nay, mặc kệ ông có tin vào thiên mệnh hay không, thì cũng phải tạ lỗi với tổ tiên, bằng không đó chính là bất hiếu.
Hoặc giả, đây không phải do con người gây ra, mà là tổ tiên thật sự bất mãn với những chuyện xấu xa ông đã làm?
Càng nghĩ càng thấy đáng sợ, ông quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng sinh, cái thánh chỉ vốn đã chuẩn bị xong cuối cùng cũng không thể ban ra ngoài.
Ông không muốn sau khi chết sẽ mang danh hôn quân, chờ một chút đi, ngày sau lại nghĩ biện pháp.