- Trang chủ
- Bát Bảo Trang
- Chương 73: Tâm tính
Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Edit: Hoa Tuyết
Beta: Khánh Linh Bùi
Chuyện Hoa Tịch Uyển bị ám sát đã rất nhanh dấy lên một trận sóng gió lớn ở kinh thành, Nghĩa An Hầu phủ phái vài người đến tặng đồ, tuy rằng trong lòng người của Hoa gia biết rõ Hiển vương phủ không thiếu cái gì, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến chuyện Hoa gia tặng quà đến.
Ngay cả người hẹp hòi như Trương thị nhà Hoa tam gia cũng phái người đưa thuốc bổ tới, mà theo lời bà nói là, dù bà thấy nha đầu chết tiệt Hoa Tịch Uyển kia không vừa mắt, nhưng chẳng biết tại sao lại không muốn nàng ta mất mạng, cùng lắm chỉ mong nàng ta té ngã hoặc sống không tốt bằng nữ nhi nhà mình mà thôi, chứ mạng người thì bà không dám.
Thấy người của Hoa gia mang quà tặng đến vương phủ, mấy tôn thất hoàng tộc khác cũng tặng theo, những người muốn lôi kéo quan hệ với Hiển vương phủ và mấy thế gia có quan hệ gần gũi với Hoa gia cũng cuồn cuộn không ngừng tặng đồ đến Hiển vương phủ. Bất luận những người này có chút thật lòng nào không, nhưng ít ra biểu hiện bên ngoài của bọn họ đều tỏ ra cho người khác thấy là họ rất lấy làm tiếc về việc Hoa Tịch Uyển bị ám sát.
Từ sau khi chuyện này xảy ra, thì bầu không khí trong kinh thành cũng căng thẳng hơn rất nhiều, không phải những người này sợ mình cũng bị ám sát, mà bọn họ đang suy đoán đến một chuyện đáng sợ hơn, đó chính là có người muốn diệt trừ Hiển vương.
Mọi người đều biết, bởi vì Hiển vương vô cùng yêu thương Hiển vương phi nên bình thường nếu không có việc gì thì hầu như đều không ra khỏi vương phủ, lúc có thời gian rảnh chỉ thích về phủ cùng Hiển vương phi. Ngày Hiển vương phi bị ám sát, hắn bị mấy viên quan giữ chân lại ở cửa cung, hiển nhiên kẻ ám sát Hiển vương không đoán trước được người bình thường hồi phủ đúng giờ thế mà giờ này hôm nay lại không xuất hiện, cuối cùng bọn họ đành dứt khoát hạ thủ với Hiển vương phi, để tâm tình của Hiển vương sa sút, khiến sau này hắn không còn tâm trí tranh đoạt ngôi vị.
May là bên cạnh Hiển vương phi có hai nha hoàn tận tâm bảo vệ chủ tử, thị vệ của Hiển vương phủ cũng trùng hợp tuần tra ở chỗ gần đó, nhưng nếu như thiếu một trong hai điều trên thì Hiển vương phi phải chết là điều chắc chắn.
Hoàn toàn không có ai hoài nghi việc này là do Hiển vương phi tự biên tự diễn, bởi vì nghe nói lúc đó có rất nhiều người trong vương phủ nghe được tiếng động lớn phát ra từ chính viện, còn có tiếng thét chói tai, còn chưa kể tai mắt của một số người trong kinh thành cũng nghe được. Lại càng khỏi phải nói đến trên cánh tay của Hiển vương phi còn bị thương, nghe nói vết thương rất nghiêm trọng, sẽ để lại sẹo cả đời.
Hiển vương phi là một mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ như vậy, sao có thể tự làm cánh tay mình có vết sẹo xấu xí được chứ? Hơn nữa, Hiển vương và Hiển vương phi đều không phải người thích làm ra loại chuyện này, tự ra tay với bản thân mình như thế là loại mưu đồ gì chứ?
Bộ máu trên người nhiều lắm sao, lại đi rạch một vết cho chảy máu chơi?
Rất nhiều người có xu hướng tin tưởng là có người muốn thừa dịp tâm tình hoàng thượng không tốt ra tay đối phó với Hiển vương, để diệt trừ một đối thủ cạnh tranh ngầm với hắn.
Sự tình liên lụy đến chuyện đoạt vị thì không còn là chuyện đơn giản nữa. Nghĩ đến cục diện rối rắm hiện tại, bọn họ liền không nhịn được thở dài, e là thời gian tới trong kinh thành sẽ càng ngày càng không yên ổn.
Từ sau khi thuốc tê mất hiệu quả, Hoa Tịch Uyển liền cảm thấy rất đau đớn, ngay cả cánh tay nàng cũng không dám tùy ý nhúc nhích, có nhiều món cần phải kiêng cữ, đối với nàng mà nói đây mới là việc thống khổ nhất.
Trong đời nàng quan trọng nhất là ăn và ngủ, nhưng hiện tại cả hai đều không làm được, buổi tối ngủ không dám xoay người, thức ăn đều là những món thanh đạm có lợi cho việc lành vết thương, như thế làm sao không khó chịu được.
Hai ngày nay Yến Tấn Khâu xin nghỉ, hầu như luôn ở bên cạnh Hoa Tịch Uyển, kể cho nàng nghe một vài chuyện xưa thú vị, hoặc những chuyện khôi hài của mấy quan viên, vì muốn đánh lạc hướng sự chú ý của Hoa Tịch Uyển, để nàng giảm bớt đau đớn.
Đây chính là phương pháp mà thái y nói với hắn, cách này mặc dù có chút vô căn cứ, nhưng khi thấy Hoa Tịch Uyển thích thú dạt dào lắng nghe những chuyện thú vị của các quan viên trong kinh thành, một vương gia không thích quan tâm tới chuyện lộn xộn của người khác như hắn, cũng đặc biệt sai người phía dưới tìm cho hắn không ít chuyện vừa thú vị vừa buồn cười, tranh thủ khiến Hoa Tịch Uyển tiếp tục giữ nguyên hứng thú.
"Chàng nói xem rốt cuộc Tĩnh Bình Bá này suy nghĩ điều gì?" Hoa Tịch Uyển thở dài, "Nhi tử của nguyên phối bị ông ta nuôi dạy thành người nhu nhược vô năng, nhi tử của kế thất thì bị ông ta nuôi nấng thành một kẻ kiêu ngạo, nghe nói hắn là một tên phá gia chi tử, thật là muốn tìm đường chết mà."
"Chẳng qua ông ta đánh một canh bạc nhưng bị thua cuộc mà thôi," Yến Tấn Khâu thở dài nói, "Nếu không thì sao nguyên phối vừa qua đời, lại gấp gáp đi bước nữa cưới kế thất vào đại môn chứ"
"Đa số nam nhân đều tham hoan háo sắc, Tĩnh Bình Bá không phải là người đầu tiên và cũng sẽ không phải người cuối cùng làm ra loại chuyện này."
Cảnh Nhân đế nhà Hán còn có thể mạnh mẽ nạp Vương thái hậu – một nữ nhân đã từng xuất giá và có nhi tử vào cung, hơn nữa còn lập nhi tử Vương thái hậu sinh cho hắn làm thái tử, cuối cùng người nhi tử này kế thừa ngôi vị hoàng đế, trở thành Hán Vũ đế tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử.
Một Tĩnh Bình Bá mang tước vị Bá nho nhỏ cưới một nữ nhân từng xuất giá chưa có con thì có là cái gì. Nhưng điều kiện tiên quyết là ông ta không mang cái danh tằng tịu với kế thất khi vợ cả còn chưa mất, cũng không vội vã đón kế thất vào nhà khi vợ cả vừa mới qua đời, không thì hắn cũng không đến mức mất hết hảo cảm với vị Tĩnh Bình Bá này.
"Ta không giống với nam nhân khác," Yến Tấn Khâu cúi người tới gần bên tai nàng, thấp giọng nói: "Yến Tấn Khâu ta chỉ cần hợp ý với một nữ nhân, thì đó sẽ là chuyện cả đời."
Tin vào lời âu yếm đường mật của nam nhân, chẳng khác nào biến mình thành kẻ ngốc. Nhưng nàng cũng sẽ không ngu ngốc đến nỗi đi vạch trần lời tâm tình của chàng ngay trước mặt chàng, mà chỉ giả vờ hứng thú lắng nghe, về phần tin hay không thì là chuyện của mình.
Có điều hình như Yến Tấn Khâu cũng chỉ là nói cho nàng nghe, còn nàng tin hay không, chàng cũng không ép buộc, trái lại chỉ lo lắng liếc nhìn cánh tay của nàng, nhíu mày: "Sáng sớm hôm nay thái hậu và hoàng hậu đều ban thưởng đến, nàng đang dưỡng thương, cho nên ta không gọi nàng dậy tiếp chỉ."
Trên thực tế trong lòng hai người bọn họ đều biết rõ, vết thương của Hoa Tịch Uyển chẳng nghiêm trọng đến mức không thể rời giường, mà chỉ vì nàng cảm thấy chăn nệm quá ấm áp quá thoải mái nên không muốn ngồi dậy thôi.
Hai ngày này bởi vì bị thương, Yến Tấn Khâu chăm nàng đến mức nàng càng thêm lười nhác, thậm chí ngay cả ăn cũng chỉ cần há miệng, chờ người khác đem thức ăn đưa tới miệng nàng, mà cái "người khác" này đa phần đều là Yến Tấn Khâu.
"Hoàng hậu ban thưởng đến?" Hoa Tịch Uyển kinh ngạc nhếch mày, thái tử vừa mất mà nhanh như vậy hoàng hậu đã trở lại bình thường rồi sao?
"Ừ, muốn xem danh mục quà tặng không, ta sai người lấy đến cho nàng?" Yến Tấn Khâu khéo léo lột một quả quýt tươi ngon nguyên vẹn, rồi tách một múi đưa tới trước mặt nàng.
Nàng hơi nghiêng đầu cắn múi quýt vào trong miệng, sau khi ăn xong mới lắc đầu nói: "Không cần, ta lười xem lắm."
Mấy quà tặng trong cung thưởng tới thường là trân châu ngọc bích, đồ chơi lặt vặt, mấy vật có tên ngụ ý cát tường, như gấm hoa phượng hoàng song phi, váy xếp bách tử, không thì là trâm cài ngọc bích may mắn như mây, những tên này quả thực chính là khảo nghiệm nhãn lực và trí nhớ của người khác.
"Không muốn thì không xem," Yến Tấn Khâu đút xong nửa quả quýt, rồi không cho Hoa Tịch Uyển ăn nhiều. Bỏ nửa quả còn lại xuống bàn, hắn đưa tay sờ sờ làn tóc mềm mại xoã ra sau lưng nàng, "Hôm nay ta có việc ra ngoài một chuyến, nàng nhớ phải uống thuốc đúng giờ đó."
"Được," Trong lòng Hoa Tịch Uyển hiểu rõ, Yến Tấn Khâu ở lại trong vương phủ chăm sóc mình hai ba ngày nay, trong mắt người khác đã được gọi là si tình cuồng dại rồi, nhưng mà ở nhà quá lâu tất nhiên cũng không thích hợp.
"Nàng phải nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng làm ta lo lắng."
Sau khi Yến Tấn Khâu rời đi, Hoa Tịch Uyển nằm ở trên giường một lúc nhưng không chút buồn ngủ, nên dứt khoát bảo Tranh Thu đem mấy quyển sách tới cho nàng xem một chút, coi như là giết thời gian.
Yến Tấn Khâu cưỡi ngựa ra khỏi vương phủ không bao lâu, thì gặp phải Yến Bá Ích cũng cưỡi ngựa đi về phía này. Hai người cưỡi tuấn mã, ngồi trên lưng ngựa hành lễ với nhau.
"Chẳng biết thương thế của đệ muội thế nào rồi?" Yến Bá Ích rút mã tiên ở bên hông ra, ngắm nghía cái chuôi nói: "Đệ muội cơ thể yếu ớt mà lại phải chịu khổ lớn như vậy, tên mật thám kia thật đáng hận"
"Còn không phải như vậy sao," Yến Tấn Khâu cười một cách tự nhiên, "Đa tạ đường huynh quan tâm, đệ đệ nhất định trông coi vương phủ thật tốt, không để loại chuyện này phát sinh lại một lần nào nữa."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, một người nét mặt vô cảm, một người nét mặt tươi cười, thế nhưng đáy mắt không có nửa điểm ấm áp.
Hai hạ nhân dắt ngựa cho họ cùng rùng mình một cái, cái đầu càng cúi thấp hơn.
Sau khi trở lại vương phủ, Yến Tấn Khâu không về chính viện ngay, mà lại đến thư phòng, đi qua hành lang u tối, chân hắn dẫm trên mặt đất ẩm ướt quanh năm, đế giày đạp lên sàn nhà bẩn thỉu, dính phải một lớp nước dơ bẩn.