- Trang chủ
- Bát Bảo Trang
- Chương 69: Bệnh tình nguy kịch
Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Edit: Hoa Tuyết
Beta: Linh Xốp
Buổi yến tiệc giao thừa năm Khải Long thứ hai mươi tám đã định trước là sẽ vì chuyện thái tử bị trúng độc mà u ám nặng nề, phần lớn những hậu duệ tôn quý trong hoàng thất có tư cách tham dự cung yến đều khiêm tốn khách khí với nhau, nỗ lực để xe ngựa và trang phục của mình không vi phạm quy chế. Nhưng bởi vì thái tử phi có thai, hoàng thượng lại rất coi trọng vị hoàng tôn chưa ra đời này, nên mọi người cũng không dám mặc trang phục màu trắng thuần, tránh cho hoàng thượng cảm thấy xui xẻo khiến những tông tộc hoàng thất bọn họ vô cớ gặp họa.
Xe ngựa các phủ lần lượt chạy tới hoàng cung, sau đó ngấm ngầm quan sát nhau một phen, thầm mỉm cười rồi bày ra vẻ mặt cung kính đi về phía đại điện nơi tổ chức bữa tiệc.
Cung nữ thái giám ở Triều Dương điện ai nấy đều vô cùng căng thẳng, chỉ sợ đắc tội với quý nhân, thêm chuyện dạo này trong cung không mấy bình yên, cho nên ai cũng cúi đầu rụt cổ, ngộ nhỡ đánh mất cái mạng nhỏ của mình sẽ không hay lắm.
Hoa Tịch Uyển cùng Yến Tấn Khâu kề vai đi về phía trước, những lớp tuyết đọng trên đường mặc dù đã được những thái giám khỏe mạnh quét dọn không ngừng, nhưng ngoài trời tuyết vẫn không ngừng rơi thế nên đi tới những chỗ đường đá còn ẩm ướt Yến Tấn Khâu liền nhân cơ hội nắm tay Hoa Tịch Uyển đi lên phía trước một bước, hoàn toàn quên mất chuyện này đã có thị nữ của nàng làm.
Phía sau cách hai người họ không xa là thế tử Từ vương cùng thế tử phi. Thế tử Từ vương nói nhỏ với thế tử phi: "Thật không ngờ Tử Lăng cũng có mặt này." Ở trong hoàng thất, tình cảm của hắn và thế tử phi đã được coi là rất tốt rồi, thế nhưng so với những cử chỉ thân mật của Hiển vương và Hiển vương phi thì bọn họ còn kém xa.
Thế tử phi có ấn tượng rất tốt với Hoa Tịch Uyển, nghe vậy liền nói: "Nếu thiếp là nam nhân, mà có thể lấy được một giai nhân như vậy nhất định thiếp cũng sẽ trân trọng thương yêu nàng."
Thế tử Từ vương từ chối cho ý kiến, tuy Hiển vương phi xinh đẹp, nhưng trong mắt hắn, nữ nhân cạnh bên mới là người thích hợp nhất với hắn, "Giai nhân có đẹp, cũng không bằng một tri kỷ tốt."
Thế tử phi đỏ mặt, cúi đầu nói: "Thì với Hiển vương mà nói, Hiển vương phi chính là tri kỷ của ngài ấy," Tay nàng bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, gò má nàng càng đỏ hơn thế nhưng cũng không rút tay ra.
Trữ vương thân là người cầm đầu phe ủng hộ thái tử, nhưng vì trong nửa năm gần đây hành vi của thái tử ngày càng không đáng tin cậy, cho nên gấp đến độ sùi bọt mép, ông liếc nhìn thế tử Từ vương và Hiển vương ở phía trước, lại nghĩ đến thằng trưởng tử nhát gan quần là áo lụa nhà mình, lập tức cảm thấy đau tim, đều là người trẻ tuổi, vì sao lại có sự khác biệt lớn như vậy chứ?
Hơn nữa bây giờ thái tử làm việc càng ngày càng không có quy tắc chừng mực gì, nếu hoàng thượng có nhiều nhi tử, ông nhất định sẽ lập tức nhảy khỏi chiếc thuyền này của thái tử, đâu đến nỗi phải khó xử không chịu được như hiện tại, có thể ngay cả phong quang như bây giờ cũng không giữ được.
Hiện nay bởi vì thái tử bị trúng độc nên sức khỏe suy yếu, đứa bé trong bụng thái tử phi là nam hay nữ còn chưa biết, trong kinh thành nhiều người ủng hộ Thịnh quận vương, Từ vương phủ nhìn thì như thờ ơ lạnh nhạt, chỉ trung thành với hoàng thượng, thế nhưng cũng chỉ là bề ngoài mà thôi. Còn Hiển vương tuy cũng không phải là có hành vi gì quá phận, nhưng nữ quyến trong kinh thành lại cực kỳ tôn sùng hắn, danh tiếng trong giới tri thức cũng rất tốt, lại có một vị nhạc gia và mấy vị cữu huynh tài giỏi cao quý. Nếu hắn không có tâm tư gì thì tốt, còn nếu hắn có tư tưởng bất trung thì cũng sẽ là một đối thủ rất mạnh.
Cũng may đương triều không quan hệ với nhiều ngoại nhân như tiền triều, phiên vương không có lệnh thì không thể vào kinh, chỉ có tước vị mà không có đất phong, nên cũng ngăn chặn việc trọng binh địa phương ủng hộ những hoàng tôn đó, nhưng như vậy cũng không thể ngăn cản những hoàng tôn này kết bè kết đảng, cho nên mới nói trên đời này chẳng có chuyện gì là tuyệt đối cả.
Phải chi thái tử biết phấn đấu một chút, cũng sẽ không khiến cục diện rơi vào thế bị động như vậy. Thế hệ các triều đại trước, không phải là không có tình huống hoàng đế ít con, nhưng những thái tử đó rất có ý chí phấn đấu. Có người mê luyến hậu cung, có người một năm chẳng vào triều được mấy lần, thế nhưng những thái tử đó có thể ngồi vững trên long ỷ, đó là vì xung quanh họ không có những kình địch luôn dán mắt vào long ỷ của họ.
Chỉ là tình huống hiện tại lại khác, Thịnh quận vương là một kẻ có dã tâm lớn, mà tiên đế lại sợ sau khi đương kim hoàng đế đăng cơ sẽ giết hại con cháu của huynh đệ nên ban cho trưởng tử của Thịnh vương và Hiển vương quyển kim sách thiết, còn ở trước mặt nhiều quần thần tuyên thề rằng sẽ đối xử tử tế với huynh đệ của mình và con cháu của huynh đệ, cho nên hiện nay dù trong lòng Hoàng thượng chướng mặt Thịnh quận vương và Hiển vương, nhưng vẫn không động vào họ được.
Thật không biết lúc đó tiên đế đã nghĩ thế nào nữa, lẽ nào không lo lắng Thịnh vương và Hiển vương tạo phản sao? Cũng may là Thịnh vương và Hiển vương qua đời sớm, không thì chẳng biết cục diện hiện tại sẽ xấu đến mức nào nữa.
Về phần hai vị vương gia này tại sao đều đoản mệnh, hay chỉ là do trùng hợp vẫn luôn là câu hỏi chưa có lời giải đáp.
"Ở chốn thâm cung nội viện, lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì," Trữ vương phi cau mày nói, "Hiển vương và thế tử Từ vương thật không có ý tứ." Tuy bà là kế thất của Trữ vương, thế nhưng tình cảm với Trữ vương rất tốt, nhi tử lại là thế tử, cho nên luôn thẳng lưng kiêu ngạo. Kể từ khi biết người ngoài thường so sánh nhi tử mình với Thịnh quận vương, Hiển vương và thế tử Từ vương, thì mỗi lần nhìn thấy những người này bà đều thấy bực mình.
"Người trẻ tuổi cảm tình tốt, thân thiết một chút thì có sao." Trữ vương thì lại có chút tiếc hận, nếu nhi tử ông có thể so được với một trong hai người này, thì ông cũng không cần phí nhiều công sức như vậy để lót đường cho nó. Dù khi còn trẻ ông không được tiên đế sủng ái, thế nhưng từ sau khi hoàng thượng đăng cơ, ông vì không được thương yêu nên cũng không bị nghi kỵ, vẫn yên ổn sống đến bây giờ. Chỉ tiếc là nhi tử ông không có chí cầu tiến, nên ông đành phải giúp đỡ thái tử, để sau khi thái tử đăng cơ có thể nhìn vào công trạng của ông mà chiếu cố hậu bối của ông hơn.
Trữ vương phi nghe vậy, lập tức cười nói: "Vương gia nói phải." Bà có thể lật đổ nhi tử nguyên phối, để cho nhi tử mình ngồi lên vị trí thế tử, là nhờ vào việc dụ dỗ Trữ vương vui vẻ, đương nhiên sẽ không nghịch ý ông ta.
Trữ vương rất hài lòng với sự thức thời của bà, vẻ mặt tốt hơn không ít, chắp tay sau lưng đi tiếp về phía trước.
Hoa Tịch Uyển vừa vào nội điện, đã cảm thấy bên trong ấm áp không ít, nàng gỡ cái áo choàng lông cáo xuống đưa cho Bạch Hạ ở sau lưng, rồi cùng Yến Tấn Khâu tay trong tay ngồi xuống cái bàn trước mặt.
Trên bàn bày trà bánh và hoa quả khô, trong điện các nhạc công ca cơ đang đàn hát mấy khúc nhạc vui vẻ, cho nên dù chưa có mặt đủ người, nhưng cả đại điện vẫn mang không khí náo nhiệt vui nhộn.
Ngồi bên trái hai người là phu thê Thịnh quận vương, bên phải là phu thê Trữ vương, hai bên đều không phải đèn cạn dầu, cho nên khi nói chuyện Hoa Tịch Uyển đặc biệt cẩn trọng, lo lắng sẽ rơi vào cái bẫy trong lời nói của họ mà không biết tại sao.
Đây cũng là lý do mà trước đây nàng không muốn gả vào hoàng thất, ba ngày một buổi tiệc nhỏ, năm ngày một buổi tiệc lớn, ngay cả nói chuyện cũng phải đắn đo cân nhắc trước sau, sao phải tốn nhiều tinh lực như vậy? Hoa Tịch Uyển một tay chống má, vừa thưởng thức mấy trái quýt vàng vừa lắng nghe Yến Tấn Khâu cùng Yến Bá Ích khách sáo qua lại, không nói câu nào.
"Bản vương sao có thể so bì với quận vương ngài, để ta ở nhà vẽ tranh đọc sách thì được, còn bảo ta đến lục bộ làm việc thì quá làm khó bản vương rồi," Yến Tấn Khâu bưng ly rượu lên, quay sang nâng ly với Yến Bá Ích, "Chuyện này miễn đi."
Hoa Tịch Uyển nghiêng đầu nhìn Thịnh quận vương một chút, nàng nhớ mấy tháng trước Yến Tấn Khâu còn gọi Thịnh quận vương là đường huynh, bây giờ đã biến thành quận vương khô khan rồi, xem ra mâu thuẫn giữa hai người này đã dần dần công khai rồi.
Trước đây Khải Long đế thăng tước vị cho Yến Tấn Khâu, không phải là muốn thấy cảnh này sao? Lời nói của Yến Tấn Khâu tuy có vẻ khách khí, nhưng lại kín đáo nhấn mạnh địa vị thân vương của mình, còn đối phương chỉ là một quận vương, với tâm kế của Yến Tấn Khâu, sao có thể nói ra những lời trắng trợn lộ liễu như thế?
Thay vì nói chàng đang cố ý làm khó dễ Yến Bá Ích, chi bằng nói chàng đang làm để Khải Long đế hài lòng thì đúng hơn.
"Hiển vương quá khiêm nhường, ngài tài hoa hơn người, có chuyện gì mà không thể làm được chứ, chẳng qua là khiêm tốn mà thôi," Thịnh quận vương vẫn giữ bộ dáng đoan chính như cũ, "Bản lĩnh nhỏ như ta đây, cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ, làm sao có thể so bì được với năng lực của Hiển vương ngài."
Hắn nói xong câu đó, lại đột nhiên thấy một quả quýt vàng lăn đến từ bàn của Yến Tấn Khâu, lăn một mạch đến bên chân của hắn mới dừng lại, hai người lập tức ngừng nói chuyện.
"Nghịch ngợm," Yến Tấn Khâu cười một tiếng với Hoa Tịch Uyển, rồi tự tay lột một quả quýt cho nàng, sau đó mới nhận lấy cái khăn Mộc Thông đưa tới lau tay, "Ta biết nàng thích ăn quýt, ăn quả này thử đi."
Yến Bá Ích liếc nhìn trái quýt vàng bên chân mình, khẽ rũ mắt xuống nói: "Vương gia thật tốt với vương phi."
"Nàng là người sẽ bầu bạn bên bản vương cả đời, bản vương không tốt với nàng thì tốt với ai?" Yến Tấn Khâu đưa khăn tay cho Mộc Thông, Mộc Thông khom người tiếp nhận, lại khom người quỳ rạp trên mặt đất, nhặt trái quýt bên chân Yến Bá Ích, rồi im lặng lui qua một bên.
Hoa Tịch Uyển tách một múi quýt bỏ vào miệng, Yến Tấn Khâu đang chia rẽ tình cảm của Thịnh quận vương và Hầu thị sao? Nàng len lén nhìn qua, chỉ thấy Hầu thị vẫn đoan trang mỉm cười, không thể đoán được suy nghĩ của nàng ta.
Ngay khi nàng chuẩn bị thu hồi tầm mắt, thì Thịnh quận vương đột nhiên nghiêng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau, Hoa Tịch Uyển cực kỳ tự nhiên cười xã giao với hắn một cái, sau đó tiếp tục vùi đầu ăn quýt.
Trước khi tiến cung, nàng với Yến Tấn Khâu đã ăn một chén mì, dù sao loại cung yến này náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng muốn ăn uống ngon miệng thì rất khó, trời lạnh như thế này, có món nào còn nóng để ăn được chứ?
Chỉ là đám người cao quý này mang khuôn mặt vui vẻ giả tạo để mọi người không nhận ra mà thôi.
Thịnh quận vương không nói tiếp những lời khi nãy nữa, chỉ cười một tiếng rồi bưng ly rượu lên chậm rãi uống, khiến bất cứ ai nhìn vào, đều chỉ thấy dáng vẻ chính nhân quân tử. Thế nhưng ở trong mắt Hoa Tịch Uyển, cho dù biểu hiện của người này có quân tử thế nào thì cũng không chân thật.
Ở chốn hoàng thất, quả thực không thể sống tình cảm quá được, thế nhưng việc làm của Yến Bá Ích quá lãnh khốc ác độc. Dù Hầu thị không thể có thai nữa, thế nhưng nàng đã vì hắn đánh đổi nhiều như vậy, không mong hắn thật sự không có nữ nhân khác, nhưng chí ít cũng nên chờ nàng ta tĩnh dưỡng cho khỏe lại rồi bàn đến việc này cũng không muộn.
Đế vương có thể vô tình, nhưng không thể không có chút nhân nghĩa nào như vậy, nếu không thì với bách tính mà nói chính là một đại họa. Cho nên theo nàng, Yến Bá Ích cũng không phải là người thích hợp làm đế vương. Nếu để người như vậy đăng cơ, thì hắn có thể vì lợi ích mà hi sinh người bên cạnh bất cứ lúc nào.
Không tới thời gian hai nén hương, mọi người hầu như đã đến đủ hết, ngay khi mọi người đang ngóng trông đế hậu đến thì lại thấy thái giám tổng quản Mã công công nghiêm mặt xuất hiện trên đại điện, truyền khẩu dụ của Khải Long đế.
"Hoàng thượng có lệnh, thái tử bệnh tình nguy kịch, quốc yến hủy bỏ."
Thái tử bệnh tình nguy kịch?!
Cả điện lập tức ồn ào, không phải nói bệnh tình đã có chuyển biến tốt rồi sao?
Thần xui quỷ khiến thế nào, tầm mắt Hoa Tịch Uyển lại rơi lên người Thịnh quận vương lần nữa, chỉ thấy Thịnh quận vương mang vẻ mặt sửng sốt, thế nhưng chén rượu trong tay lại ổn định vững vàng không chút lung lay.
Nàng lại quay đầu nhìn Yến Tấn Khâu, chàng cũng tỏ ra kinh ngạc như vậy.