- Trang chủ
- Bách Yêu Phổ 4
- Chương 3
Tác giả: Sa La Song Thụ
Phần 1: Đấu Mộc
Chương 3
Đấu gia, cái tên nghe rất thần khí thế nhưng người thật lại chẳng như tên, nghe chẳng thần khí chút nào.
Đứng trong sân hàn huyên với Miêu quản gia là một nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi, thấp hơn Miêu quản gia nửa cái đầu, dáng người cường tráng hơn người bình thường một chút, vừa nhìn đã biết là một người có sức lực lớn. Trên đầu đội nón lá dùng cho trời mưa, người khoác áo tơi, ống tay áo rách nát lộ ra bên ngoài, cũng không biết đã bao năm rồi chưa giặt mà chỗ nào cũng có vết bẩn màu đen. Trên người bẩn không nói, mặt mày chân tay càng bẩn hơn, gần như không thể nhìn ra được màu sắc vốn có, đen như vừa lăn qua một đống than vậy.
Đào Yêu đưa tay ra thử nửa ngày, trời cũng đâu có mưa, một chút bông tuyết cũng không có, cho dù muốn che mưa thì cũng không đến mức này chứ? Hơn nữa, nhìn kỹ nón lá và áo tơi của hắn thì đoán chừng dù có mưa to đến đâu cũng không thể nào lọt vào được. Lại nghĩ xiêm y trong người hắn bẩn thỉu cũ kỹ như thế, hẳn là nghèo đến nổi không có tiền mua cả y phục mùa đông, cho nên mới khoác áo tơi để chống rét.
Đang lúc nàng suy đoán lung tung thì năm sáu gã sai vặt mỗi người cầm theo một giỏ than củi lớn ra ngoài cửa viện.
Thấy vậy, vị khách tên Đấu gia kia không ngừng cảm tạ Miêu quản gia.
“Không cần khách sáo, ta còn muốn đa tạ người nữa ấy chứ, mười năm như một thay chúng ta tích phước lũy đức.” Miêu quản gia cười nói: “Năm nay trời rét đâmn hơn năm trước rất nhiều, ta thêm cho ngươi ba phần, mặc dù không đáng kể nhưng có thể nhiều hơn được một phần thì tốt hơn một phần.”
“Đại ân không nói lời cảm tạ, thôi thì ta không đa tạ thêm nữa.” Đấu gia liên tục cảm ơn: “Mấy năm nay may mà có Miêu quản gia tương trợ, nếu không chỉ dựa vào sức một mình ta thì thực sự rất khó khăn.”
“Chúng sanh không dễ dàng gì, chúng ta có thể làm được chừng nào thì hay chừng ấy.” Miêu quản gia vỗ vỗ vai hắn, lại lấy một cái túi đưa cho hắn: “Trời rét đậm, cần mua thêm gì thì vẫn nên mua thêm.”
“Sao có thể vừa lấy than vừa lấy tiền được, không nên không nên, năm nay ta cũng kiếm được chút tiền, trong túi vẫn còn dư dả, đủ rồi.” Đấu gia không chịu nhận.
Miêu quản gia lại cứ nhét vào tay hắn: “Của ngươi đó là của ngươi, còn tâm ý của ta thì là của ta, ngươi chỉ cần giúp đỡ ta là được. Đừng từ chối nữa, ngươi không coi ta là bằng hữu sao.”
Đấu gia do dự một hồi, cuối cùng vẫn nhận lấy: “Đa tạ.”
“Mới nói là đại ân không nói lời cảm tạ.” Miêu quản gia cười nói, lại hỏi: “Vẫn không vào nhà ngồi một lát hay chịu uống một ngụm nước rồi mới đi sao?”
Đấu gia liên tục xua tay: “Không cần không cần, phủ của ngươi sạch sẽ gọn gàng, cả người ta thế này chỉ sợ làm bẩn quý phủ, một năm có thể đến nhà ngươi một lần là đủ rồi.”
Miêu quản gia cũng không ép buộc hắn: “Cũng được, biết tính tình này của ngươi không thể sửa rồi, vừa nhận than đã muốn rời đi, được rồi, ta tiễn ngươi.”
“Ha ha, đi thôi.”
Đào Yêu đứng một bên không chen một lời nào, Miêu quản gia cũng không kịp giới thiệu nàng với khách đến, chỉ khi vị Đấu gia này đi ngang qua nàng, hắn vẫn tập trung tầm mắt vào Miêu quản gia và giỏ than củi kia, liếc mắt nhìn Đào Yêu một cái thật nhanh, trên gương mặt bẩn thỉu thoáng qua một chút nghi ngờ. Với nhãn lực của Đào Yêu, tất nhiên sẽ không bỏ qua cái liếc mắt "lơ đãng" này của đối phương, nàng nhìn theo bọn họ đi ra khỏi cửa hậu viện.
Hít một hơi thật sâu, không khí vẫn khô lạnh, nhưng dường như còn có thêm một mùi nước biển thoang hoảng. Có vẻ như hôm nay sẽ không nhàm chán rồi đây... Cô đảo mắt, đi theo chiếc xe đẩy chất đầy than củi, Đấu gia đang kéo ra một tấm vải dầu đen nhánh, Miêu quản gia ở một bên giúp hắn, nhanh nhẹn đậy than củi trên xe lại.
Than củi không được thấm nước là chuyện bình thường, nhưng người này lại bọc kín mình còn hơn cả than củi, xem ra hắn thật sự rất sợ mưa. Đào Yêu không lên tiếng, chỉ nhàn rỗi dựa vào khung cửa nhìn hai nam nhân kia làm xong tất cả mọi chuyện, Miêu quản gia lại dặn dò thêm vài câu, sau đó hai ngươi họ tạm biệt nhau, Đấu gia thuần thục đặt sợi dây thừng đã bị mái đến bóng loáng lên vai, khom người dùng sức, vững vàng kéo một xe đầy than củi đi về phía trước.
Miêu quản gia vẫn đứng đó nhìn theo, trong mắt tràn đầy kính ý.
“Từng gặp người xin tiền, cũng từng gặp người xin cơm, chưa từng gặp ai xin than bao giờ.” Đào Yêu khoanh tay đứng bên cạnh Miêu quản gia: "Hắn tới lấy không đúng không?"
"Hàng năm vào khoảng thời gian này, Đấu gia đều đến chỗ chúng ta lấy than củi, có lẽ cũng đã hơn mười năm rồi." Miêu quản gia nói: "Cũng không tính là hắn muốn, mà là ta chủ động cho.”
Đào Yêu hỏi: "Nhìn vị này hành nghề, chẳng lẽ bán than kiếm sống?"
"Coi như là vậy đi." Miêu quản gia gật đầu.
"Vậy thì ta không hiểu." Đào Yêu khó hiểu: "Đã là một ông bán than, đến phủ chúng ta cũng không phải bán than mà là lấy than? Chẳng lẽ lấy than không cần tiền đi bán lại? Than trong phủ chúng ta đã nhiều đến mức phải tặng không cho người khác rồi sao?"
"Đương nhiên không phải." Miêu quản gia nói: "Than củi tuy không thể so sánh được với vàng bạc, nhưng vừa đến mùa đông thì lại vô cùng thiếu thốn, cho dù là dưới chân thiên tử thì cũng không phải ai cũng có để mà dùng, Ti phủ chúng ta cũng không dư dả.”
"Vậy sao ông còn cung cấp miễn phí mười năm cho hắn?” Đào Yêu càng khó hiểu.
"Hắn là mang đi tặng cho người khác." Miêu quản gia mỉm cười: "Chúng ta có nhà cửa che chở, đông hè đều không lo, cũng không sầu chuyện ấm no, nhưng bên ngoài thì rất khó nói. Trên đường có người chết cóng là chuyện năm nào cũng có, chúng ta không quản được hết, nhưng có thể làm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, trong lòng thấy an tâm là được. Có Đấu gia hỗ trợ, chúng ta coi như cũng tích được chút phúc đức.”
Đào Yêu vỗ tay: "Lấy than miễn phí trong phủ chúng ta đi cứu tế, sau đó lấy than của mình đốt đi bán lấy tiền? Vừa tích đức vừa làm ăn, hay ho thật đấy.”
"Nha đầu ngươi, không phải là bàn tính đầu thai đó chứ?" Miêu quản gia dở khóc dở cười: "Cứ cũng phải tính toán rõ ràng mới chịu.”
"Ta nói sai sao? Sổ sách mỗi tháng đều tính toán rõ ràng chi li, đây không phải là thái độ làm người lâu nay của ông sao?” Đào Yêu nhìn theo thân ảnh biến mất của Đấu gia: "Chẳng những có than cho không mà còn có một khoản tiền cho không, giúp chúng ta tích đức làm việc thiện không sai, kiếm được một khoản tiền làm ăn cũng không sai.”
"Đào nha đầu, không phải cái gì cũng phải tính toán rõ ràng như thế, đâu phải cái gì cũng phải tính là làm ăn." Miêu quản gia lại cười nói: "Ngươi không quen biết với Đấu gia, lúc rảnh rồi ta sẽ tán gẫu với ngươi chuyện của hắn."
Lão vừa dứt lời, đã thấy một gã sai vặt chạy vội vàng lại như bị lửa đốt mông, lớn tiếng nói: "Miêu quản gia! Xảy ra chuyện rồi!"
Miêu quản gia chỉ khẽ nhíu mày: "Chuyện gì?"
"Liễu công tử đánh nhau với con cá lớn trong phòng bếp! Phòng bếp bị bọn họ làm lộn tùng phèo lên cả rồi!"
Miêu quản gia câm lặng, quay đầu nói với Đào Yêu: "Các ngươi ấy, người nào người nấy đều nghịch ngợm, không chịu sống yên được một ngày!" Dứt lời bước nhanh vào phòng bếp, vừa đi còn vừa hỏi gã sai vặt ngoại trừ cá lớn ra thì nguyên liệu nấu ăn khác có bị ảnh hưởng hay không, gã sai vặt vội vàng báo cáo từng chuyện, nhìn tình hình có thể tổng kết là Miêu quản gia hôm nay không được rảnh rỗi rồi.
Đào Yêu nhìn bóng lưng lo lắng của Miêu quản gia, lại nhìn về hướng Đấu gia rời đi. Nên đi vây xem Liễu công tử đánh nhau với với một con cá, hay là đi làm chuyện khác có ý nghĩa hơn đây? Đào Yêu gãi gãi mũi, cười xảo quyệt.
Rắn và cá đánh nhau có gì đáng xem chứ, bên này thú vị hơn nhiều.
Trong ao nước hoang, bọt nước bốc lên, mấy con cá nhỏ sợ hãi hốt hoảng nhảy tới nhảy lui, một cái nón và một cái áo tơi vô tội trôi dạt lên mặt nước.
Dưới nước, một bóng đen dần dần nổi lên, rầm rầm xẻ mặt nước ra, một cái đầu to ngăm đen, khuôn mặt như lai giữa mãnh hổ cùng Kỳ Lân, các vòng gỗ như trên cây cổ thụ trải rộng khắp da thịt, hai tròng mắt âm u tỏa màu lam như quỷ hỏa, trên trán còn mọc một chiếc sừng sắc bén, thân hình mặc dù ở dưới nước, nhưng cũng mơ hồ có thể thấy được hình dạng như rắn hoặc như rồng, nhìn vô cùng hung dữ. May sao xung quanh không có người, bằng không chỉ cần tên này xuất đầu lộ diện, chưa cần làm bất kỳ động tác nào khác, cũng đủ lấy tính mạng người khác rồi.
Trên bờ, xe đẩy chở đầy than củi dừng lại nghiêng sang một bên, mấy giỏ than củi đổ xuống đất, Đào Yêu đứng trước xe, rảnh rỗi không có việc gì làm cười hì hì vỗ tay, nói với cái đầu to trong nước: "Quả nhiên là ngươi, ta còn sợ ta đá nhầm nữa chớ."
Dù cho ai nhìn thấy một màn trước mắt, cũng sẽ không cảm thấy quái vật trong nước sẽ buông tha cho Đào Yêu...
Mắt thường cũng có thể thấy được hai luồng khí trắng phun ra từ trong lỗ mũi quái vật kia, trong đôi mắt màu lam sắc bén phản chiếu hình ảnh của một Đào Yêu không biết sống chết.
Nó lạnh lùng nhìn nha đầu tay không tấc sắt trên bờ, hơi hơi hé miệng, hàn khí phả ra lượn lờ theo hô hấp của nó. Hai hàng răng sắc nhọn trong miệng, chỉ sợ ngay cả lưỡi đao được mài giũa tốt nhất thế gian cũng không thể sánh bằng.
Lúc này, cái người ở trên bờ lại bình tĩnh như không, tên ở trong nước thì như hổ rình mồi, chỉ có bầu trời xám xịt cùng gió bắc quét tới mới đủ can đảm vây xem trận giằng co này, chỉ sợ qua một giây nữa thì trời đất sẽ đổi màu.
Hô hấp của quái vật càng thêm dồn dập, lại di chuyển về phía bờ vài bước, sự phẫn nộ trong mắt cũng càng rõ ràng, ngay khi cho rằng nó muốn nổi trận lôi đình xông lên cắn đầu Đào Yêu xuống, thì nó lại cực kỳ tủi thân nhả ra hai câu: “Vì sao lại đá ta xuống nước! Ngươi không thể để yên cho ta đi sao?”
Nghe vậy, Đào Yêu ngồi xổm xuống, cũng cố tình làm ra vẻ tủi thân: "Ở nhân giới lâu rồi, khứu giác thị giác vị giác chẳng linh hoạt được như khi ở Đào Đô, không dùng nước trên đất liền thử xem thì không dám xác định thân phận của ngươi."
Quái vật phun ra một ngụm khí, cực kỳ bất đắc dĩ: "Xác định được thì sao chứ? Ngươi có thể ở lại nhân giới, ta thì không thể sao?”
Đào Yêu mỉm cười: "Ngươi ở đâu ta mặc kệ, nhưng với lai lịch của ngươi...... ông bán than?!" Ánh mắt nàng chợt trở nên lạnh lẽo: "Ngươi lừa được Miêu quản gia chứ không lừa được ta đâu. Ngươi không có bệnh gì, đáng lẽ ra ta không cần để ý tới ngươi, nhưng Miêu quản gia đối xử với ta không tệ, mục đích ngươi tiếp cận hắn phàm là có một chút gì không tốt thì ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Quái vật chớp chớp mắt vài cái, cười ha hả: "Quỷ y Đào Đô không phải từ trước đến nay chỉ quản yêu quái mặc kệ người sao, sao hôm nay lại thay đổi quy củ rồi? Mới vừa rồi ở Ti phủ gặp ngươi, mặc dù vẫn đằng đằng sát khí như xưa, chuông vàng cũng vẫn trong tay, nếu không phải trước kia ta từng gặp ngươi thì cũng không dám xác định, dù sao đường đường Đào Yêu đại nhân sao có thể hạ mình vào nơi ở của nhân loại, vả lại khi ngươi theo Miêu quản gia tới, ta nghe thấy hắn luôn miêng gọi ngươi là Đào nha đầu, mà ngươi cũng vui vẻ chấp nhận, lại càng thấy không giống tác phong của ngươi. Như bây giờ ngươi còn muốn vì hắn mà làm khó ta... Chẳng lẽ là Đào Yêu đại nhân ngài bị bệnh gì rồi sao?”
"Ha ha, ta cứ tưởng tên nhóc nhà ngươi chỉ giỏi đánh đánh giết giết thôi, ai ngờ làm người mấy năm, công phu miệng lưỡi cũng luyện ra được luôn rồi nè." Đào Yêu thế mà lại không tức giận, còn mỉm cười chỉ chỉ chiếc xe than củi phía sau: "So với bệnh của ta, ngươi lấy cái móng vuốt nhuốm máu vô số của ngươi, giả vờ đáng thương cầu xin người bố thí, lại kéo một chiếc xe than củi đi khắp phố, chỉ e không phải là bị bệnh, mà là bệnh sắp chết rồi nhỉ?" Nói xong, nàng làm bộ muốn lấy thuốc từ trong túi vải của mình ra: "Nếu đã như thế, thì ta không thể mặc kệ được, hôm nay coi như ngươi nhặt kiếm được món hời, không cần xếp hàng cũng được ta chẩn trị.”
Thấy nàng sờ túi thuốc, quái vật bỗng dưng trở nên bối rối, đã là người quen cũ nó đương nhiên biết Đào Yêu lấy ra thuốc không phải trị bệnh thì là muốn giết yêu, vả lại tính tình cô nương này nổi danh cổ quái tàn nhẫn trong giới yêu vật, bản thân hắn vừa rồi vì tình thế cấp bách mà không quản được miệng mạo phạm nàng, nàng sao có thể dễ dàng buông tha cho hắn, lỡ như thật sự mất mạng, chuyện nên làm lại không làm được...
"Đào Yêu đại nhân, mới vừa rồi là ta lỡ miệng, nếu ngài tức giận thì cứ đánh vào miệng ta mấy cái, ta tuyệt đối không đánh trả." Nó vội vàng nói lên: "Chỉ là thuốc kia vẫn nên miễn đi, ta sợ không có phúc hưởng..."
Nghe giọng nói của nó có ý nhận thua, Đào Yêu cũng thở phào, tay không thò vào trong túi thuốc nữa, chỉ nhướng mày nói: "Cái thây cứng hơn gỗ của ngươi, đánh ngươi chỉ tổ đau tay. Ngươi còn biết mình lỡ miệng, chứng tỏ bệnh tình chưa nặng lắm. Chỉ là tiếp sau đây, chớ có nói nhảm với ta.”
"Ta đến Ti phủ, thật sự chỉ vì lấy than củi, tuyệt đối không có mục đích gì khác. Với Miêu quản gia cũng là giao tình quân tử, có một năm đương lúc ta gặp nguy nan, vừa khéo được hắn tương trợ, từ đó mới kết nhân duyên, chưa bao giờ có ý làm hại đến hắn.” Nói đoạn, nó dừng một chút, hơi nở nụ cười: "Không đúng, phải nói là từ sau khi lên đất liền sinh sống, ta chưa từng hại bất kỳ một tính mạng vô tội nào.”
Đào Yêu nghe xong, đánh giá nó một hồi mới gật gật đầu: "Cũng giống như là nói thật đấy. Mùi máu tươi trên người ngươi so với trước kia quả thật đã nhạt đi rất nhiều.” Nàng cũng là nói sự thật, nếu không phải xác định nó khác với trước đây thì nàng nào dám theo dõi nó suốt dọc đường, còn không chút do dự một cước đá nó xuống nước như thế. Cái thứ đầu đầy gai này, cho dù là nàng cũng không dám tùy tiện ức hiếp. Nói xong nàng lại nhíu mày bịt mũi: "Ta ghét nhất là đến gần mấy đồng tộc của ngươi, tên nào tên nấy hôi muốn chết. Ta chưa từng thấy tên nhóc nào còn sống lại thối hơn cả lúc chết như thế."
"Thật sự thối lắm sao?" Nó lúng túng lẩm bẩm: "May mà chúng ta không thể ngửi thấy..."
(Dễ thương thế)
Đào Yêu khinh khỉnh trợn mắt với nó, đứng dậy đi tới trước xe đấy, gõ gõ vào một giỏ than củi bên trên: "Ngươi thật sự làm ông bán than của nhân giới sao?"
"Thật." Nó gật đầu.
Đào Yêu suy nghĩ thật lâu, lắc lắc đầu: "Ta vẫn không tin ngươi, chuyện này sao có thể!"
"Đào Yêu đại nhân còn chịu bị một phàm nhân kêu là Đào nha đầu, ta vì sao không thể rời biển lên đất liền làm một ông bán than như ngươi bình thường chứ.” Nó nhếch miệng cười, nụ cười tuy xấu nhưng vẫn rất chân thành: "Muốn sống cuộc sống như thế nào, chúng ta có thể lựa chọn.”
Đào Yêu hơi ngẩn ra, chợt nói: "Không được, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta vẫn không thể tin ngươi."
"Tận mắt nhìn thấy?" Nó vẫn rất bất đắc dĩ: "Đào Yêu đại nhân muốn thấy cái gì? Muốn đi tặng than với ta hay đến nhà ta xem thử?”
"Đều muốn." Đào Yêu quyết đoán nói: "Ngươi mau đứng lên đi!"
"Haiz, vậy thì làm phiền Đào Yêu đại nhân đốt giúp mấy khối than củi."
"Hả? Ngươi đang ra lệnh cho ta?"
"Ngài rõ ràng biết ta không thể đụng nước trên đất liền, nếu không sấy khô hết nước thì ta làm sao thu hồi được nguyên hình."
"Ngươi đứng trước gió bắc thổi một hồi không phải khô rồi sao!”
"Đại nhân, sắp qua năm mới, lạnh lắm á..."
"Ngươi sợ lạnh?! Vậy xin hỏi khi ngươi hoành hành bá đạo trong vùng nước lạnh nhất, ngươi cũng phải ôm một cái thùng than không thấm nước sao?”
"Ta làm người cả trăm năm rồi, còn không cho ta sợ lạnh à?"