- Trang chủ
- Cầm Thánh Vương Phi
- Chương 137: 137: Weibo Tuyết Kỳ Của Cậu Có Thể Follow Tớ Sao
Tác giả: Dạ Hồ Điệp
Mộc Ái Ái chân chó chạy đến nài nỉ: "Tiểu Tuyết Tuyết, tình yêu của tớ, đừng như vậy mà, chiều tớ một lần đi.
Xin cậu đó!"
Hai mắt cô nàng chớp chớp tỏ vẻ đáng yêu khiến Cơ Tuyết phì cười.
Nàng chỉ là đang giỡn mà thôi chứ yêu cầu nhỏ nhoi này, nàng làm sao lại không đáp ứng chứ.
Búng trán cô bạn thân một cái, Cơ Tuyết bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, thở dài nói: "Được rồi, chỉ lần này thôi đấy!"
Cô nàng Mộc Ái Ái chỉ chờ có thế, lập tức cầm điện thoại vọt đến bên cạnh nàng, tạo dáng, sau đó chụp lia lịa không ngừng nghỉ, nàng chỉ đành miễn cưỡng phối hợp cười đến méo cả miệng.
Xong xuôi, Mộc Ái Ái gạt nàng sang một bên sau đó lại tiếp tục ngồi ôm điện thoại chỉnh chỉnh sửa sửa.
Sau đó nữa cô nàng làm gì với những bức hình kia thì nàng không cần hỏi nhiều bởi vì đã biết rõ mồn một.
Lắc đầu cười, Cơ Tuyết đi thay đồ, tẩy trang, sau đó mở máy ra xem hiệu quả của việc ghi hình.
Mộc Ái Ái cũng không hề khiến nàng thất vọng.
Thân là một nhà thiết kế trang sức, cô nàng có ánh mắt thẩm mỹ vô cùng tốt, nàng dĩ nhiên vô cùng tin tưởng.
Riêng về khoản quay phim chụp hình, cô nàng kia luyện được tay nghề chính là nhờ vào việc nghiện chơi Weibo.
Nói thế nào nhỉ, nếu một ngày Mộc Ái Ái không đăng một tấm ảnh hoặc một đoạn video nào lên Weibo, y như rằng hôm đó cô nàng sẽ khó ở.
Nói một cách chính xác là, trừ khi không thể không đăng vì một lý do bất khả kháng nào đó, chẳng hạn phải bay đường dài đi nước ngoài, không thể ngồi trên máy bay lướt Weibo.
Nhưng đến khi xuống máy bay rồi, việc đầu tiên cô nàng sẽ làm là...!lướt Weibo.
Cái tính xấu này nàng đã nói không biết bao nhiêu lần nhưng cũng chẳng có hiệu quả gì, nàng cũng chỉ đành nhắm mắt làm ngơ chiều lòng cô bạn, coi như đó cũng là một hình thức giảm stress, cũng là tăng thêm kinh nghiệm giúp ích cho công việc của chính bản thân cô nàng.
Mở ra đoạn ghi hình hôm qua nàng dùng sáo làm nhạc cụ chính, sau đó nàng đeo tai nghe, bắt đầu cắt ghép hai đoạn video và thêm vào một số hiệu ứng cho phù hợp với toàn bộ khúc nhạc.
Chừng một giờ sau thì nàng cũng thu được thành quả ưng ý, hài lòng mỉm cười.
Đứng lên vận động tay chân cho đỡ nhức mỏi, đến khi quay đầu lại liền nhìn thấy Mộc Ái Ái đang nằm bò lên sofa với một tư thế vô cùng diễm lệ, nàng khẽ tặc lưỡi.
Ài, nàng vậy mà quên mất nơi này còn có một người khác.
Đây cũng là cái tính xấu của nàng mỗi khi quá nhập tâm vào một việc gì đó.
Mộc Ái Ái là bạn thân của nàng nên vô cùng hiểu nàng, cho nên cũng chưa từng than vãn vì bị bỏ quên, luôn kiên nhẫn ở bên cạnh nàng cho đến lúc nàng hoàn thành công việc.
Mỗi lần như vậy nàng lại càng cảm thấy trân quý người bạn này hơn.
Không cần quá nhiều bạn bè, nàng chỉ cần một người có thể hiểu, trân trọng, cảm thông, không ganh tị, không ghen ghét, có thể cùng chia sẻ mọi điều trong cuộc sống và có thể kiên nhẫn ở bên cạnh mọi lúc mọi nơi.
Như vậy là đủ rồi.
Và Mộc Ái Ái chính là người mà nàng cần, và có lẽ đối với Mộc Ái Ái, nàng cũng vậy.
Cầm lấy điện thoại lưu lại khoảnh khắc tốt đẹp này, sau đó ấn nút gửi đi.
"Ting" một tiếng, Mộc Ái Ái tỉnh lại từ trong mộng mị.
Cô nàng vốn không ngủ sâu cho nên chỉ cần một tiếng động nhỏ liền có thể bị đánh thức.
Ngồi thẳng người nhìn Cơ Tuyết, Mộc Ái Ái chớp mắt hai cái, mỉm cười nói: "Xong rồi à?"
Nàng gật đầu: "Ừ, xong rồi, có muốn xem thử hay không?"
Mộc Ái Ái lập tức ngồi bật dậy, gật đầu như gà mổ thóc: "Có chứ có chứ.
Cậu đã up lên Weibo chưa đấy?"
Nàng lắc đầu: "Còn chưa.
Phải để cho cậu xem đầu tiên chứ!"
Mộc Ái Ái cười ngọt ngào: "Xem như cậu có lương tâm."
Cơ Tuyết kéo cô nàng đi đến trước bàn máy tính, lên tiếng: "Nghe headphone hay loa ngoài?"
Mộc Ái Ái ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Cái nào nghe hay hơn?"
Nàng không chần chừ trả lời: "Dĩ nhiên nghe headphone hay hơn rồi."
"Vậy nghe headphone đi."
Mộc Ái Ái đeo headphone, mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
Đến khi khúc nhạc kết thúc, cô nàng vẫn còn chưa hồi thần, cứ ngẩn ngơ như một bức tượng, phải đợi Cơ Tuyết lay lay cánh tay, cô nàng mới bỏ headphone xuống, quay đầu lại.
"Tiểu Tuyết Tuyết, lỗ tai tớ mang thai rồi, mắt tớ cũng muốn nở hoa luôn rồi, làm sao bây giờ?"
Nàng khẽ cười: "Thì tớ chẳng phải đã nói cậu gả cho tớ rồi còn gì?"
Lần này Mộc Ái Ái vậy mà lại gật đầu: "Được được, lão nương không thể chống cự được nữa rồi, liền gả cho cậu, lập tức gả.
Nào, đến đây để bản cô nương thơm một cái!"
Cơ Tuyết nghe vậy liền nhảy ra xa ba bước, lắc đầu nguầy nguậy: "Dừng dừng, diễn sâu quá rồi."
"Tớ chẳng phải đang phối hợp cùng cậu hay sao?" Mộc Ái Ái cười lém lỉnh.
Nàng xua tay: "Được rồi, cậu xem xong rồi, thấy thế nào, ok chưa?"
Mộc Ái Ái giơ ngón cái lên, tán thưởng: "Quá xuất sắc, không chê vào đâu được.
So với bài đầu tiên thì bài này đỉnh hơn nhiều."
Cô nàng dừng lại một chút nhìn nàng rồi mới nói tiếp: "Cậu là giảng viên dạy đàn tranh thì am hiểu đàn tranh, vấn đề này tớ không bàn luận.
Nhưng mà chơi với cậu bao nhiêu năm nay, sao tớ lại không biết cậu cũng thổi sáo hay như thế nhỉ? Cậu vẫn còn giấu nghề nha!"
Cơ Tuyết khoé môi giật giật: "Giấu nghề cái gì? Là cậu không chịu để ý mà thôi.
Cậu nghĩ để lấy được tấm bằng tiến sĩ nhạc cụ dân tộc dễ lắm sao? Tất cả các loại nhạc cụ dân tộc tớ đều phải học hết đấy!"
Mộc Ái Ái cảm thấy chột dạ liền đứng dậy đi đến bên cạnh Cơ Tuyết, ôm lấy cánh tay nàng lấy lòng: "Ồ, vậy thì đúng là tại tớ không tìm hiểu rồi.
Đừng trách tớ có được không?"
Cơ Tuyết nhướn mày: "Muốn tớ không trách cũng được, vậy thì giúp tớ share bài để tạ lỗi đi."
Mộc Ái Ái gật đầu lia lịa: "Đó là dĩ nhiên, cậu không cần phải nói tớ cũng làm.
Vậy cậu mau đăng Weibo, tớ sẽ là người đầu tiên share cho cậu."
"Được."
Nàng mỉm cười, ngồi xuống trước máy tính, bắt đầu up đoạn nhạc hoàn chỉnh lên Weibo.
Vừa nhìn thấy bài đăng, Mộc Ái Ái liền nhanh như chớp share đi.
Weibo cô nàng vừa chia sẻ bài đăng của Tuyết Kỳ, cộng đồng Weibo liền lập tức bùng nổ.
Tim bay đầy trời, like tăng ngập mặt, lượt view, share và comment cứ thế liên tục nhảy lên trên màn hình máy tính của Cơ Tuyết khiến nàng nhìn vào mà chóng cả mặt.
Hiện tại trực tiếp chứng kiến tràng cảnh này thật sự là khiến nàng hoảng sợ có biết không?
Con số ở icon thông báo của Weibo liên tục nhấp nháy, nàng nhìn thấy nhưng lại không dám nhấp vào xem.
Cũng may đường truyền mạng và máy tính của nàng đều thuộc loại tốt nhất, nếu không chắc là sẽ thật sự nghẽn mạng, máy tính cũng muốn đơ luôn thì nàng sẽ khóc thầm mấy ngày mất.
Tắt máy tính, Cơ Tuyết quay sang nhìn Mộc Ái Ái, cô nàng đang nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt sáng như sao nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống khiến nàng bất giác cảm thấy có điềm chẳng lành, liền không tự chủ lùi về sau hai bước.
Nụ cười trên mặt Mộc Ái Ái bỗng nhiên trở thành gian xảo, hướng nàng nói: "Tiểu Tuyết Tuyết, Weibo Tuyết Kỳ của cậu có thể Follow tớ sao?"
Nàng nheo mắt: "Ý cậu là gì?"
Mộc Ái Ái đưa màn hình điện thoại của mình đến trước mặt Cơ Tuyết, cất giọng: "Tớ vừa up tấm hình mặc y phục cổ trang, sau đó cũng up luôn cả tấm hình hai đứa mình chụp chung, bên dưới ghi chú tớ và Tuyết Kỳ là chị em tốt nhưng bị cộng đồng Weibo ném đá, nói tớ xạo, ghép hình.
Cậu nói xem tớ có oan không? Cậu mau giúp tớ thanh minh đi được không?"
Cơ Tuyết nhíu mày, cầm lấy điện thoại của Mộc Ái Ái, lướt xem bình luận bên dưới, sau đó trả điện thoại lại cho cô nàng, cất giọng: "Muốn tớ làm thế nào?"
Mộc Ái Ái cười hắc hắc: "Đơn giản thôi mà, cậu lấy Weibo Tuyết Kỳ follow tớ, sau đó xác minh một chút là được rồi."
Nàng nhướn mày: "Chỉ có vậy?"
"Ừm, vậy là được rồi." Cô nàng gật đầu.
Cơ Tuyết khẽ cười, sau đó lấy điện thoại của mình ra mở Weibo Tuyết Kỳ, tìm kiếm tên Mộc Ái Ái nhấn vào chữ follow.
Sau đó lại truy cập Weibo của cô nàng, comment vào bên dưới mấy tấm hình cô nàng vừa up lên.
Kết quả chưa đầy một phút, Weibo của Mộc Ái Ái lại tiếp tục bùng nổ dữ dội, sau đó lượt follow của cô nàng cũng lập tức tăng đến chóng mặt..