- Trang chủ
- Cầm Thánh Vương Phi
- Chương 53: 53: Vương Phi Của Kỳ Vương Chỉ Có Thể Là Cơ Tuyết
Tác giả: Dạ Hồ Điệp
Đương lúc Hàn Vân còn chìm trong suy nghĩ của bản thân thì Nam Cung Giác bước vào.
Ngay khi Lăng Kỳ trở về liền có người đến báo tin cho lão, lại nói hắn mang một nữ nhân trở về đưa đến Tuyết Viên, lão liền biết nữ nhân kia là ai.
Cho nên khi Lăng Kỳ cùng Cơ Tuyết rời Kỳ Vương phủ, lão liền tức tốc chạy đến nơi này.
Từ nhỏ đã luyện võ, lại có một thính giác nhạy bén cho nên khi Nam Cung Giác không một tiếng động xuất hiện, Hàn Vân đã có thể ý thức được mà rơi vào tư thế phòng bị.
Đến khi ngẩng mặt lên nhìn thấy người đến là Nam Cung Giác, sợi dây căng cứng trong lòng nàng bất giác cũng giãn ra.
"Nam Cung gia, là người sao?"
Nam Cung Giác đi đến ngồi bên cạnh Hàn Vân, lạnh nhạt nhìn nàng: "Vì sao lại đến đây? Ta không phải đã dặn dò ngươi phải có chừng mực sao?"
Hàn Vân chột dạ, mỉm cười nói: "Tiểu nữ chỉ là tiện đường muốn trở về kinh thành, ai biết tên Tiêu Kỳ kia lại đưa tiểu nữ đến Kỳ Vương phủ.
Tiểu nữ còn đang ôm một bụng nghi hoặc đây."
Nam Cung Giác bĩu môi: "Ta còn không hiểu ngươi đang tính toán cái gì sao? Muốn mau hoàn thành nhiệm vụ để trở về gặp tên tiểu tử kia chứ gì?"
Hàn Vân bị nói trúng tim đen, nhất thời á khẩu không biết phải phản bác thế nào.
Suy nghĩ một chút liền tìm được cách lấp liếm: "Nam Cung gia, nam nhân tên Tiêu Kỳ kia thật sự là Kỳ Vương sao?"
Lão nhướn mày nhìn nàng: "Sao, thấy hắn vừa tuấn mỹ hơn, vừa có tiền đồ hơn Cơ Vũ, liền muốn lật thuyền?"
Hàn Vân le lưỡi: "Nam Cung gia, tiểu nữ nào dám có ý nghĩ này.
Kỳ Vương thì thế nào, không phải đã có Vương phi rồi sao? Lại nói, người tiểu nữ yêu là Cơ Vũ, làm sao nói thay lòng liền thay lòng.
Hơn nữa Cơ Vũ vô cùng dễ gần, lại xem trọng tiểu nữ, đâu có giống Kỳ Vương lạnh lùng, khó gần kia chứ? Có cho tiểu nữ làm Vương phi của hắn tiểu nữ cũng không thèm đâu!"
Nam Cung Giác gật đầu hài lòng: "Biết vậy là tốt.
Vương phi của Kỳ Vương chỉ có thể là Cơ Tuyết, muội muội của Cơ Vũ."
Lão chậc chậc hai tiếng nhìn Hàn Vân nói tiếp: "Ngươi gả cho Cơ Vũ không hơn à, Kỳ Vương còn phải gọi Cơ Vũ một tiếng nhị ca đấy!"
Hàn Vân cười: "Tiểu nữ nói rồi, tiểu nữ là một lòng một dạ với Cơ Vũ đấy."
"Nói ta nghe một chút, ngươi có để lộ sơ hở gì không đấy?"
Hàn Vân nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Hẳn là không đâu, nếu có thì Kỳ Vương cũng sẽ không đưa tiểu nữ đến đây.
Người nói có phải không?"
Nam Cung Giác gật đầu: "Ừ, cũng mong là như thế!"
"Vậy tiếp theo tiểu nữ phải làm gì?" Hàn Vân hỏi.
"Ngươi cứ tạm thời ở nơi này đi, tránh nói chuyện và tiếp xúc nhiều với hắn.
Nói nhiều lộ nhiều."
Hàn Vân gật đầu: "Vâng, tiểu nữ biết rồi.
Nam Cung Giác trầm tư một chút lại nói tiếp: "Nếu ta đoán không sai, tin tức hôm nay Lăng Kỳ mang theo một nữ nhân trở về đã truyền đến tai Hoàng thượng và Kình Vương rồi.
Sắp tới e rằng có biến, ta sẽ phái người âm thầm bảo vệ ngươi, nhưng ngươi cũng phải cẩn thận một chút.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nha đầu ngươi hiểu chưa?"
"Tiểu nữ hiểu rồi.
Nếu có chuyện gì người cũng nhất định phải báo trước với tiểu nữ một tiếng để tiểu nữ toàn lực phối hợp, tránh xảy ra sơ sót." Hàn Vân nghiêm túc nói.
"Ừ, nếu ngươi ở đây cảm thấy buồn chán thì có thể đi đến Mai Uyển nói chuyện cùng Cơ Tuyết, nàng ta cũng biết đến sự tồn tại của ngươi, ngươi có thể yên tâm."
Nghe nói đến có thể gặp Cơ Tuyết, Hàn Vân nhất thời cảm thấy vô cùng hứng thú.
Một là thân phận Kỳ Vương phi của nàng, hai là thân phận muội muội của Cơ Vũ, ba là...!dĩ nhiên là phong hiệu Cầm thánh của nàng rồi.
Hàn Vân gật đầu như gà mổ thóc: "Vâng vâng, tiểu nữ nhất định sẽ đi tìm nàng ấy!"
Nam Cung Giác bĩu môi: "Nha đầu ngươi trông có vẻ rất cao hứng nhỉ?"
Hàn Vân không che giấu nói: "Đó là hiển nhiên, tiểu nữ nhất định phải gặp.
Hay là bây giờ liền đi có được không?"
Nam Cung Giác gõ vào trán nàng nói: "Ngươi quên thân phận hiện tại của mình rồi à, đây còn là Kỳ Vương phủ đấy, ám vệ của Kỳ Vương ở khắp mọi nơi đấy, chẳng lẽ ngươi không nhận ra?"
Hàn Vân chợt ỉu xìu: "Dĩ nhiên biết a, bên ngoài có ít nhất mười người đấy, nhưng ở trong phòng này thì không.
Nhưng mà Nam Cung gia, người vào đây không phải dễ dàng như đang đi dạo sao? Tiểu nữ lo lắng làm chi cho mệt?"
Nam Cung Giác lại gõ trán nàng thêm một cái: "Nha đầu ngươi sao không nghĩ đến lúc đó cũng có người thân thủ giống như ta, thậm chí còn cao hơn ta đi vào đây bắt ngươi đi? Chính vì nguy hiểm tứ bề nên ta mới buộc phải tìm người thay thế Cơ Tuyết đóng một màn này, mà ngươi lại là người thích hợp nhất.
Cơ Vũ tin tưởng ngươi, cho nên ta cũng nguyện ý tin tưởng ngươi.
Ngươi lúc nào cũng phải cảnh giác có biết hay không?"
Hàn Vân trong lòng bất giác vô cùng vui vẻ.
Nam Cung gia nói Cơ Vũ tin tưởng nàng đấy, mà lão cũng như hắn nguyện ý tin tưởng nàng.
Nhiệm vụ lần này nếu như thật sự nguy hiểm, nàng thấy cũng đáng.
Hơn nữa nàng cũng tin rằng, nếu như nàng thật sự gặp bất trắc, Cơ Vũ cùng Nam Cung Giác hẳn cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Nàng cũng đã từng rơi vào hoàn cảnh sống chết cận kề, chính Cơ Vũ bất chấp mạng sống xông vào nguy hiểm cứu nàng.
Cũng chính vì vậy mà nàng mới ôm tư tâm kia với hắn, cũng nguyện ý vì hắn bất chấp tính mạng.
"Vâng, Nam Cung gia, tiểu nữ biết rồi."
Nhìn lão một chút, Hàn Vân cười lém lỉnh: "Vậy đến khi nào tiểu nữ mới đi gặp Cơ Tuyết được?"
Nam Cung Giác lườm nàng: "Đợi Lăng Kỳ nói với ngươi về nàng, sau đó ngươi thử hỏi ý hắn.
Nếu hắn cho phép, ngươi tùy ý có thể đến Mai Uyển tìm nàng."
Hàn Vân gật đầu: "Vâng vâng, tiểu nữ biết rồi."
Thấy mọi chuyện đã nói xong, Nam Cung Giác đứng lên, nói: "Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, một lát sẽ có người mang điểm tâm đến cho ngươi.
Ta nghĩ chắc khoảng chiều tối Lăng Kỳ mới trở lại.
Ngươi chịu khó ở đây, đừng tùy tiện đi lung tung sẽ rất nguy hiểm."
"Vâng, tiểu nữ biết rồi."
"Vậy ta đi trước."
Nam Cung Giác nói dứt lời liền phi thân rời đi mà ám vệ bên ngoài không hề hay biết.
Cũng vào lúc này, Cơ Tuyết và Lăng Kỳ đã ở trong ngự hoa viên cùng Lăng Bình nói chuyện phiếm.
Lăng Bình cười hoà nhã: "Hoàng đệ muội, sống ở Kỳ Vương phủ đã quen chưa?"
Cơ Tuyết gật đầu: "Tạ Hoàng thượng, tiểu nữ rất tốt!"
"Hoàng đệ muội, đều đã là người một nhà, không cần khách khí như vậy.
Cứ theo Cửu đệ gọi Trẫm là Hoàng huynh là được rồi."
"Tạ Hoàng thượng ân điển." Cơ Tuyết cười ngọt ngào.
Lăng Bình tỏ ra không hài lòng: "Sao vẫn còn gọi Trẫm là Hoàng thượng?"
Cơ Tuyết gượng gạo nói: "Vâng, Hoàng...!huynh."
Lăng Bình gật đầu hài lòng: "Tốt, như vậy không phải là được rồi sao? Trẫm nói có phải hay không Cửu đệ?"
Lăng Kỳ nhìn Cơ Tuyết khẽ gật đầu: "Vâng, Hoàng huynh."
Nhìn Cơ Tuyết một cái, Lăng Bình tựa tiếu phi tiếu nói: "Trẫm nghe nói sau ngày đại hôn, Cửu đệ đã rời khỏi Vương phủ, đến hôm nay mới trở về.
Có thể nói cho Hoàng huynh biết Cửu đệ đã đi đâu hay không?"
Lăng Kỳ khẽ nhíu mày, nhưng vì trên mặt còn mang theo mặt nạ nên không ai trong số những người ở đây có thể nhìn thấy sắc mặt của hắn.
"Là chuyện riêng của đệ mà thôi, Hoàng huynh không cần lo lắng."
Lăng Bình nhấp một ngụm trà, điềm tĩnh nói: "Trẫm chỉ là lo cho Hoàng đệ muội mà thôi.
Cửu đệ không cảm thấy sau ngày đại hôn lại để Vương phi một mình ở Vương phủ rất không phải phép hay sao?"
Lăng Kỳ lại liếc mắt nhìn Cơ Tuyết, thấy nàng vẫn tỏ ra điềm nhiên không gợn sóng, giống như những lời mà Hoàng huynh hắn vừa nói chẳng có chút liên quan gì đến nàng ta vậy.
Hắn bất giác cảm thấy từ nàng toát ra thứ gì đó vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến nỗi hắn không biết phải diễn tả như thế nào tâm trạng của hắn lúc này, chỉ có thể nói là vô cùng phức tạp.
Cơ Tuyết thấy Lăng Kỳ chợt nhìn mình, nàng chỉ cười cười nhìn hắn mà không nói gì.
Nhưng mà trên mặt nàng vẫn như cũ đeo mạng che mặt, cho nên Lăng Kỳ không hề nhìn thấy nàng đang khẽ cười, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt không chút gợn sóng của nàng mà thôi.
Thấy hai người trước mặt chỉ im lặng nhìn nhau, khoé miệng Lăng Bình khẽ nhếch lên: "Cửu đệ, thế nào? Không thể nói cùng Trẫm, hoặc là muốn tự mình nói cùng Hoàng đệ muội?"
Lăng Kỳ mắt nhìn Lăng Bình, lạnh nhạt nói: "Tạ Hoàng huynh quan tâm, đệ tự có chừng mực."
"Ồ." Lăng Bình lại quay sang nhìn Cơ Tuyết, tựa tiếu phi tiếu nói: "Vậy...!Hoàng đệ muội có muốn Trẫm thay nàng làm chủ?".