- Trang chủ
- Cầm Thánh Vương Phi
- Chương 52: 52: Vì Sao Muốn Ta Cùng Huynh Đến Kinh Thành
Tác giả: Dạ Hồ Điệp
Nữ nhân ở trước mặt là một đường chủ của Tinh Vũ môn - Hàn Vân, được Cơ Vũ phái đến trợ giúp Nam Cung Giác thay thế Cơ Tuyết ở tại Bách Hoa sơn trang.
Mọi chuyện giữa Lăng Kỳ và Cơ Tuyết, Cơ Vũ cũng đã tỏ tường, cho nên hắn vô cùng vui vẻ nhận sự ủy thác, cũng là vì an nguy của muội muội hắn mà lo nghĩ.
Mặc dù nhan sắc Hàn Vân không thể so được với Cơ Tuyết nhưng nàng cũng có xuất thân danh môn, cũng vô cùng am hiểu lễ nghĩa cùng cầm nghệ, thân thủ cũng vô cùng tốt.
Quan trọng nhất là nàng ta sẽ không có ý nghĩ tranh giành nam nhân với muội muội hắn, bởi vì hắn biết nàng ta có tình cảm với hắn.
Chọn đi chọn lại, Cơ Vũ vẫn quyết định chọn Hàn Vân.
Nam Cung Giác khi gặp nàng ta cũng vô cùng hài lòng.
Xét về dáng vẻ bên ngoài thì Hàn Vân có vóc dáng tương tự như Cơ Tuyết, cũng biết gảy cầm, lão chỉ mất vài ngày, nàng ta đã có thể gảy được vài bài, cũng tạm chấp nhận được.
Ví như hiện tại, Hàn Vân đã qua mặt được Lăng Kỳ, hắn không hề phát hiện ra nàng ta là giả mạo.
Khi được giao nhiệm vụ đóng giả Cơ Tuyết, Hàn Vân không đồng ý, nàng không muốn cùng nam nhân khác ở cùng một chỗ, bởi vì người nàng để ý là Cơ Vũ.
Đến khi nghe hắn nói Cơ Tuyết là muội muội của hắn, Hàn Vân cũng miễn cưỡng đồng ý, cốt là để Cơ Vũ nợ mình một món nợ ân tình, cũng là để hắn nhìn nàng với ánh mắt khác.
Hiện tại nhìn thấy nam nhân mà nàng sau này sẽ phải chung đụng, đáy mắt nàng ta ánh lên sự hứng thú rõ ràng, bởi vì hắn không những có một thân hình cường tráng mà khuôn mặt kia cũng vô cùng tuấn mỹ.
Cơ Vũ a...!Ai nha, dĩ nhiên so với hắn kém hơn nhiều.
Cơ Vũ không hề nói cho nàng ta biết thân phận thật sự của Lăng Kỳ, mà Lăng Kỳ hiện tại cũng không mang mặt nạ bạc, cho nên nàng ta cũng chỉ biết nam nhân đứng trước mặt nàng tên là Tiêu Kỳ, một người trong giang hồ mà thôi.
Hàn Vân nhìn Lăng Kỳ, lạnh nhạt nói: "Thật xin lỗi, ta không thể cùng huynh đến kinh thành."
Lăng Kỳ mày kiếm nhăn lại: "Vì sao?"
Hàn Vân cũng hỏi lại hắn: "Vậy huynh vì sao muốn ta cùng huynh đến kinh thành?"
"Ta..."
Lăng Kỳ nhất thời á khẩu không biết phải trả lời như thế nào.
Nàng khi trước đã nói sẽ không cùng người khác chia sẻ phu quân, mà hắn hiện tại đã có Vương phi, vậy thì hắn dùng thân phận gì để mong nàng cùng hắn trở về kinh thành đây?
Ngẫm nghĩ một lúc, Lăng Kỳ lên tiếng: "Nàng trước tiên cùng ta về kinh thành, sau đó ta sẽ cùng nàng giải thích có được không? Nàng hiện tại ở nơi này rất nguy hiểm, ta không yên tâm để nàng ở lại đây."
Hàn Vân cười: "Ta ở nơi này rất an toàn, làm sao lại nguy hiểm chứ?"
Lăng Kỳ không cho là đúng nói: "Trước đây nơi này quả thật vô cùng an toàn, nhưng hiện tại thì không như thế.
Ta xin lỗi, là ta liên lụy đến nàng."
Hàn Vân khẽ nhíu mày, nàng không hiểu lắm về những gì hắn nói.
Mặc dù Cơ Vũ đã cảnh báo nàng một khi đóng giả Cơ Tuyết sẽ có thể gặp bất trắc, nhưng đến mức nào hắn chưa từng nói đến.
Bây giờ nam nhân này lại nói hắn liên lụy nàng, vậy thì nàng nên hiểu như thế nào đây? Là nguy hiểm thật sự hay chỉ là sự lo lắng thái quá?
Hiện tại nàng nên làm gì mới tốt đây?
Về kinh thành sao? Cũng có thể bởi vì sau khi xong việc nàng cũng sẽ trở về tổng bộ của Tinh Vũ môn ở kinh thành để gặp Cơ Vũ.
Được rồi, xem như một công đôi việc đi.
Biết đâu chừng thật sự có nguy hiểm, có người hộ tống về thì nàng chẳng có lý do gì để từ chối.
Sau khi suy nghĩ xong, Hàn Vân gật đầu: "Được, nếu huynh nói như vậy thì ta tạm thời về kinh thành với huynh một thời gian, dù sao ta ở nơi này cũng buồn chán."
Lăng Kỳ nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Hắn còn tưởng phải mất rất nhiều thời gian để thuyết phục nàng, không ngờ lại nàng lại đồng ý nhanh như vậy làm cho hắn có chút không dám tin.
Nhưng hiện tại hắn cũng chẳng quản nhiều như vậy, chỉ cần nàng chịu đi cùng hắn là được rồi, bởi vì thời gian không còn nhiều, hắn phải gấp rút trở về kinh thành để diện thánh, nếu không e rằng sẽ có rất nhiều chuyện sẽ xảy ra mà không nằm trong tầm khống chế của hắn, nàng lại thêm một tầng nguy hiểm.
"Vậy hiện tại liền đi có được không? Ta có sự vụ ở kinh thành không thể vắng mặt quá lâu."
Hàn Vân khựng lại một chút rồi nói: "Được, vậy đợi ta thu xếp một chút hành lý."
Lăng Kỳ gật đầu: "Được.
Vậy một canh giờ sau xuất phát được chứ?"
"Được."
Hàn Vân vừa rời khỏi đình viện, Lăng Kỳ liền cho người chuẩn bị xe ngựa, sau đó một canh giờ liền xuất phát.
Thấy Hàn Vân chỉ mang theo một chút hành lý, cũng không thấy tiểu nha hoàn trước đây ở cùng nàng, Lăng Kỳ liền hỏi: "Nàng không mang theo cây cầm kia sao? Còn nha hoàn của nàng đâu rồi?"
Hàn Vân khẽ lắc đầu: "Không cần, dù sao cũng không phải của ta.
Còn tiểu nha hoàn kia ta để nàng ở lại sơn trang, phụ mẫu ta đến tìm còn biết đường ăn nói."
Nàng làm gì có nha hoàn bên cạnh chứ.
Lúc đến nơi này cũng chỉ có một mình.
Cũng may nàng nhanh trí nói một cách khác để lẩn tránh, nếu không e rằng sẽ để lại sơ hở rồi.
Lăng Kỳ mi tâm nhíu lại một chút rồi cũng giãn ra, chỉ cảm thấy có chút gì đó bất thường nhưng cũng không suy nghĩ sâu xa, cho nên cũng không tiếp tục hỏi Hàn Vân nữa.
Suốt đường đi hắn cũng không cùng nàng nói qua chuyện gì mà Hàn Vân cũng không lên tiếng hỏi, cho nên cả quãng đường hai người đều trầm mặc giống nhau.
Đơn giản chỉ là Hàn Vân chẳng quen biết gì hắn cho nên sợ nói nhiều sẽ lộ nhiều, còn hắn thì không biết phải giải thích cùng nàng chuyện ở kinh thành như thế nào, cho nên cũng lựa chọn im lặng.
Xe ngựa chạy liên tục đến kinh thành không nghỉ qua đêm, chỉ dừng lại những lúc cần dùng bữa, cho nên rất nhanh đã về đến kinh thành.
Xe dừng lại trước cửa Kỳ Vương phủ.
Lăng Kỳ tiến đến đỡ Hàn Vân xuống xe.
Khi tay hắn vô tình chạm vào lòng bàn tay nàng, hắn bất giác khựng lại tại chỗ, bởi vì tay nàng không hề mềm mại như lần trước hắn nắm tay nàng mà bây giờ lại hơi khô ráp một chút.
Thế nhưng hắn cũng không quá để ý, chỉ cho rằng bản thân nghĩ nhiều mà thôi.
Hàn Vân bước xuống xe, nhìn thấy bên trên cánh cửa lớn có một tấm bảng dát chữ vàng đề ba chữ "Kỳ Vương phủ" khiến nàng ta sững người, liền quay sang nhìn Lăng Kỳ, nhíu mày hỏi: "Nơi này là...?"
Lăng Kỳ thản nhiên nói: "Như nàng thấy, ta sẽ giải thích với nàng sau được không.
Hiện tại nàng nên vào trong nghỉ ngơi trước, đi đường xa hẳn rất mệt mỏi."
Đúng là đi đường xa sẽ rất mệt mỏi nhưng là chỉ đối với "Cơ Tuyết" thực sự, "Cơ Tuyết" giả thì không như vậy.
Hàn Vân là một đường chủ của Tinh Vũ môn, đương nhiên không ít lần phải đích thân dẫn đội đi bảo tiêu, có khi phải đi liên tục mười ngày nửa tháng, đối với nàng chẳng có gì đáng nói, mà khi đó nàng còn phải cưỡi ngựa.
Hiện tại chỉ đi hơn một ngày đường, lại còn được ngồi trên xe, vậy thì một chút mệt mỏi này đáng để nói sao? Dĩ nhiên chẳng thể gọi là mệt rồi.
Nhưng để hoàn thành vai viễn, Hàn Vân cũng gật đầu sau đó đi theo Lăng Kỳ vào trong Kỳ Vương phủ.
Hắn đưa nàng đi đến Tuyết Viên, biệt viện được chuẩn bị cho "Tuyết nhi" của hắn.
Nhìn Hàn Vân một chút, Lăng Kỳ lên tiếng: "Nàng trước nghỉ ngơi, đợi ta trở về liền cùng nàng giải thích rõ ràng có được không?"
Hàn Vân mỉm cười gật đầu: "Được.
Nếu huynh có việc quan trọng thì mau đi, đừng để chậm trễ.
Ta ở đây đợi huynh trở về."
Lăng Kỳ nghe vậy thì trong lòng cũng nhẹ nhõm hẳn.
Vẫn biết là nàng vô cùng an tĩnh ít nói, nhưng cái cảm giác xa lạ này khiến hắn thật sự bất an.
Có lẽ trong lòng nàng thật sự rất nhiều khúc mắc, cũng cảm thấy hắn đã lừa gạt nàng cho nên mới cư xử xa lạ với hắn sao?
Hẳn là vậy!
"Được, đợi ta trở về."
Nói dứt lời Lăng Kỳ liền rời đi.
Hàn Vân đi vào trong viện nhìn ngang ngó dọc, bất giác cảm thấy có chút nghi hoặc.
Nếu nàng đoán không sai thì nam nhân gọi là Tiêu Kỳ kia chính là Lăng Kỳ, vị Sát thần đại tướng quân nổi danh thiên hạ.
Cơ Tuyết mà Cơ Vũ muốn nàng đóng giả chính là Vương phi vừa được thú vào cửa Kỳ Vương phủ không lâu.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy chứ? Một người thật, một người giả cùng lúc ở tại Kỳ Vương phủ, vậy thì mục đích thật sự của Nam Cung Giác và Cơ Vũ là gì chứ?.