- Trang chủ
- Cầm Thánh Vương Phi
- Chương 27: 27: Nam Cung Giác Đã Bắt Đầu Nghi Ngờ Nàng
Tác giả: Dạ Hồ Điệp
Cơ Tuyết chợt nhớ đến khúc nhạc kinh điển "Romance de amour" (Tình yêu lãng mạn), một làn điệu dân ca của Tây Ban Nha được Narciso Yepes biên soạn và chơi cho bộ phim "Les Jeux Interdits" (Trò cấm) được trình chiếu năm 1952, và từ đó trở đi bản tình ca này đã trở thành bản tình ca bất hủ cho những ai học chơi âm nhạc cổ điển với cây ghi-ta.1
Đối với Cơ Tuyết, loại nhạc này là rất đỗi bình thường nhưng với người cổ đại như Nam Cung Giác và Cơ Vũ lại là một trải nghiệm vô cùng lạ lẫm và mới mẻ.
Vì để chứng thực lời nàng nói, nàng dĩ nhiên phải cho họ thấy chiếc ghi-ta này có thể làm được những gì.
Chưa dừng lại ở đó, nàng còn muốn cho hai người họ chứng kiến những điều tuyệt vời hơn thế nữa.
Khi khúc "Romance de amour" kết thúc trước ánh mắt ngạc nhiên của Nam Cung Giác và Cơ Vũ, Cơ Tuyết lên tiếng: "Bây giờ con sẽ để cho hai người thấy tác dụng của phần thân đàn này, hai người đừng quá ngạc nhiên đấy!"
Cơ Tuyết mỉm cười, tiếp tục tấu bản nhạc thứ ba, là khúc nhạc thuộc thể loại Pop với âm điệu khá dồn dập "Hotel California" do nhóm nhạc The Eagles thể hiện và đã đi vào huyền thoại cùng tên tuổi cho nhóm nhạc này.
Mặc đồ cổ trang ôm đàn ghi-ta đã thấy khó tưởng tượng, mặc đồ cổ trang ôm đàn ghi-ta lại còn chơi nhạc Pop, đây có lẽ là hình ảnh chỉ có ở phim trường.
Nếu như lúc này có chiếc điện thoại hoặc máy quay phim quay lại cảnh này, sau đó up lên Facebook hoặc YouTube, có lẽ Cơ Tuyết sẽ một phút thành danh, trở thành hiện tượng lạ của cộng đồng mạng triệu view triệu like rồi.
Nhưng mà, nàng đã xuyên việt về cổ đại rồi, lấy đâu ra điện thoại với máy quay phim đây?
Thật đáng tiếc!
Cơ Vũ nhìn muội muội chơi nhạc chỉ biết há hốc mồm vì kinh ngạc, nhưng Nam Cung Giác thì lại mang một tâm tư khác.
Lão nhân gia tuổi đã gần đất xa trời, có chuyện gì trong thiên hạ này lão còn chưa nghe chưa thấy qua.
Từ khi gặp vị tiểu cô nương trước mắt này, lão chợt thấy bản thân còn hạn hẹp lắm.
Lão nhìn nàng, ánh mắt đầy ý vị thâm trường, suy nghĩ sâu xa.
Lần đầu tiên gặp tiểu nha đầu này, sự hiểu biết của nàng về nhạc cụ đã khiến lão cảm thấy khó tin rồi, tiếp đó lại có thể thành thục chơi được tất cả các loại nhạc cụ bằng một cảnh giới vô cùng uyên thâm với những khúc nhạc lão chưa từng nghe qua.
Sau đó lại nhờ lão làm cho một loại đàn kì lạ mà lão chưa từng nhìn thấy trong đời, lại còn có thể chỉ dẫn cho lão phải làm như thế nào.
Cuối cùng như bây giờ, tiểu nha đầu này lại ngồi gảy đàn trước mặt lão bằng những khúc nhạc vô cùng lạ lùng.
Lão bỗng cảm thấy nha đầu này giống như đến từ một nơi hoàn toàn xa lạ với lão, tựa như người của hai thế giới vậy.
Cái cảm xúc nói không nên lời này thật khiến lão khó chịu vô cùng.
Chơi xong bản nhạc, Cơ Tuyết nhìn Nam Cung Giác, vui vẻ nói: "Sư phụ, người cảm thấy thế nào?"
Nam Cung Giác lời còn chưa kịp nói, Cơ Vũ đã lên tiếng: "Muội muội, muội thật sự là muội muội ruột của ta ư?"
Cơ Tuyết nghe vậy bất giác nhíu mày, khoé môi giật giật.
Câu nói này của Cơ Vũ tựa như đánh trúng tim đen của nàng, khiến nàng không khỏi chột dạ.
"Ca, chẳng lẽ ngoài muội ra, ca có thêm một muội muội khác?"
Nam Cung Giác muốn nói gì đó nhưng khi nghe nàng biện bạch, lão liền thôi không nói nữa, bởi vì lão cũng muốn hỏi một câu tương tự như Cơ Vũ, chính là: nàng thật sự là muội muội của Cơ Vũ sao?
Mặc dù cảm thấy câu trả lời của Cơ Tuyết chẳng có mấy phần chân thật, nhưng Nam Cung Giác biết, bây giờ hỏi nàng vấn đề nhạy cảm này, nàng hoặc là nói dối, hoặc là lấp liếm cho qua, chứ muốn nàng nói ra sự thật, e là không mấy khả quan.
Cho nên hiện tại, chưa phải là lúc lão nên đề cập đến vấn đề này.
Vào lúc thời cơ chín mùi, điều mà lão muốn biết, lão sẽ tự khắc biết.
Cơ Tuyết dường như hiểu được ánh mắt mang ý tứ sâu xa của Nam Cung Giác, nhưng nàng không hề có ý tránh né mà thản nhiên đón nhận, mắt đối mắt cùng lão.
Nàng biết, Nam Cung Giác đã bắt đầu nghi ngờ nàng, còn việc lão nghĩ gì, nghĩ đến đâu, nàng hiện tại không cần thiết phải biết, cũng không cần thiết phải truy hỏi đến cùng.
Lão không phải người đơn giản, càng không phải đèn cạn dầu, nàng chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Trước mắt thân phận thật sự của nàng, vẫn là không nên có người thứ hai biết thì hơn.
Nàng cần có thời gian để hòa nhập thật sự với thế giới của nguyên chủ, càng cần có thời gian để Nam Cung Giác hoàn toàn tin tưởng nàng không có ác tâm, cũng là chấp nhận nguyên bản con người thật của nàng trở thành đệ tử của lão.
Nghe Cơ Tuyết hỏi ngược lại mình, Cơ Vũ chỉ có thể thừa nhận: "Muội muội của ta nào có ai khác nữa chứ!"
"Cho nên..." Nàng cười: "Ca là không thừa nhận muội hay không dám thừa nhận muội muội của ca ưu tú hơn ca?"
"Tiểu nha đầu, muội đúng là càng ngày càng to gan đấy! Chỉ chung đụng với lão già kia mấy ngày, mà bây giờ đã không còn dịu dàng như xưa rồi, lại cũng xem thường ca ca rồi." Cơ Vũ mếu máo.
Nam Cung Giác tỏ ra không vừa lòng: "Xú tiểu tử, đừng có mà không coi lão tử ra gì.
Có tin lão tử đánh nát cái đầu heo nhà ngươi ra không hả? Còn có, một nam nhân như ngươi không bằng một nữ nhân, lại còn là ca ca, thế mà cũng không sánh được với muội muội của mình.
Ài, quá là đáng thương rồi."
Nam Cung Giác lắc đầu bĩu môi nhìn Cơ Vũ khiến hắn chỉ muốn đào cái lỗ mà chui xuống.
Trừng mắt nhìn Nam Cung Giác một hồi mà không tìm được lời nào phản bác, Cơ Vũ liền đánh trống lảng, lấy lý do bản thân lại đến nơi này, nhìn Cơ Tuyết nói: "Muội muội, cha nương cho người tìm đến báo tin, đại ca đã trở về rồi, nói chúng ta cũng mau trở lại."
Nghe Cơ Vũ nhắc đến đại ca của nguyên chủ, Cơ Tuyết trong lòng bất giác cảm thấy bồn chồn.
Ở hiện đại, nàng cũng có một người anh trai tên Cơ Phong.
Dựa theo trí nhớ nguyên chủ để lại về vị đại ca tên Cơ Phong này, dường như cũng có chút tương đồng về hình dáng.
Nàng lúc này thật sự có chút chờ mong, không biết rằng vị đại ca này sẽ giống anh trai nàng mấy phần, cũng sẽ đối với nàng yêu thương chiều chuộng hay không?
Cơ Tuyết mặt mày rạng rỡ: "Đại ca đã trở về rồi sao?"
Cơ Vũ gật đầu: "Đúng vậy muội muội.
Ca đến đây đón muội trở về đây.
Muội muốn bây giờ lập tức lên đường hay đợi sáng sớm mai?"
Cơ Tuyết không nén được tâm trạng kích động, không suy nghĩ thêm mà lập tức đứng dậy: "Không cần đợi sáng mai.
Bây giờ, bây giờ muội muốn lập tức trở về."
Nhìn sang Nam Cung Giác đang ngẩn ngơ, Cơ Tuyết đè nén tâm trạng, đối lão nói: "Sư phụ, đồ nhi trước muốn trở về nhà nhìn đại ca.
Đợi sau đại thọ của gia gia, đồ nhi lại sẽ trở lại tìm người có được hay không?"
Nam Cung Giác vuốt râu, sau đó gật đầu: "Dĩ nhiên là được, nhớ mau chóng trở lại gặp vi sư.
Còn có, đến lúc đó, hẳn vi sư có thể đã tìm được dây đàn mới cho con."
"Vâng, đa tạ sư phụ." Cơ Tuyết tỏ ra vui vẻ mỉm cười nhìn lão.
"Không cần khách khí với vi sư.
Nhớ mang theo mấy món đồ kia theo cùng trở về."
"Vâng, sư phụ.
Vậy con vào trong thu dọn hành lý."
Nói dứt lời, Cơ Tuyết liền trở về phòng mà Nam Cung Giác đã sắp xếp cho nàng trong những ngày ở viện trạch này.
Cơ Tuyết đi rồi, Nam Cung Giác cũng đứng lên, đối Cơ Vũ nói: "Xú tiểu tử, đi theo ta vào thư phòng."
Cơ Vũ nghe lão nói đi vào thư phòng, hắn lập tức thay đổi nét mặt, trở nên nghiêm túc vô cùng, rồi lặng lẽ đi theo sau.
Bước vào thư phòng cách đình viện hơn trăm bước chân, Nam Cung Giác ngồi vào thư án, Cơ Vũ cũng tìm một chỗ trống ngồi vào.
Hai người bắt đầu nói chuyện.
"Có phải Cơ Phong trở về cùng Kỳ Vương hay không?" Nam Cung Giác hỏi.
Cơ Vũ gật đầu: "Đúng vậy, tin tức Kỳ Vương trở lại kinh thành đã truyền đi hơn một tháng nay rồi.
Mấy ngày trước hẳn là đã về tới."
"Sự vụ ở kinh thành thế nào, ngươi có nghe ngóng được tin tức nào hay không?"
Cơ Vũ lắc đầu: "Kinh thành vô cùng yên ắng, hoàn toàn không nghe được bất kỳ tin tức bất lợi nào đối với Kỳ Vương."
Nam Cung Giác nhíu mày: "Không thể nào.
Lần nào Kỳ Vương trở về cũng gặp không ít phiền phức, lần này quá yên tĩnh, nhất định không bình thường."
Nhớ đến sự việc vừa gặp lúc sáng, Cơ Vũ liền nói: "Nếu như thật sự có động tĩnh thì chính là chuyện ta gặp phải trước khi đến đây."
"Nói ra xem nào." Nam Cung Giác tỏ ra gấp gáp.
Cơ Vũ bình tĩnh kể lại đầu đuôi chuyện đã thấy tại khách điếm cho Nam Cung Giác.
Sau khi nghe xong lão đột nhiên trầm mặc không nói lời nào.
(Lời tác giả: Trong truyện [ví dụ như ở chương này] văn phong mình sử dụng khi thì viết là "anh trai", khi thì viết "đại ca".
Mình xin giải thích một chút, đó là mình muốn đan xen giữa hai cách gọi để phân biệt lúc nào đang nói về hiện đại, lúc nào đang nói về cổ đại.
Những sự việc xảy ra ở hai giai đoạn cũng như vậy nhé.
Nếu có gì sai sót hoặc lối viết chưa đúng lắm, các bạn đọc giả cho ý kiến để mình sửa đổi nhé.
Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng truyện của mình.
Iu mọi người nhìu a.
Moa moa...).