- Trang chủ
- Bát Bảo Trang
- Chương 64: Không thể chịu đựng được
Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Edit: Hoa Tuyết
Beta: Linh Xốp
Bởi vì gần đây trong kinh thành phát sinh mấy vụ án tử lớn, nên các quan viên đều cảm thấy bất an, tin đồn thái tử có thể bị phế càng ngày càng mạnh mẽ, ngay cả những người theo phe Thịnh quận vương cũng không ngừng có những hành động mờ ám.
Chỉ có Hiển vương phủ luôn luôn tỏ thái độ những chuyện kia không liên quan gì tới mình, cho nên dù thái tử và Thịnh quận vương có đấu đá quyết liệt hơn nữa, thì vị vương phi Hoa Tịch Uyển vẫn rất an nhàn, cũng không quan tâm đến mấy lời mời này nọ, tất cả đều lấy lý do không khỏe để cự tuyệt.
Từ sau khi hai người đi chúc thọ lão phu nhân về, Yến Tấn Khâu có thêm một sở thích mới, đó chính là lúc rảnh rỗi sẽ cùng Hoa Tịch Uyển pha một bình trà, sau đó hai người cùng ngồi bên khung cửa sổ, vừa uống trà vừa ngắm tuyết, trên bàn còn bày mấy loại bánh tinh xảo thơm ngon và mấy quyển truyện thú vị, thỉnh thoảng còn cho nhạc công ca cơ được nuôi trong phủ đến thổi kèn đàn hát một chút cho có không khí, cuộc sống gia đình nhàn nhã không khác gì thần tiên.
Cho nên, một hôm hai phu thê đang nghe nhạc ngắm tuyết, thì nghe hạ nhân báo lại là Lâm Bình quận chúa cầu kiến, hai người liếc mắt nhìn nhau, phát hiện trong mắt đối phương đều có chút tiếc nuối.
Tuy rằng không muốn di chuyển, nhưng đối phương là tỷ tỷ của Yến Tấn Khâu, dù cảm tình thế nào thì về lý nàng cũng không thể không gặp, cho nên nàng không thể làm gì khác hơn là thay trang phục rồi cùng Yến Tấn Khâu ra chính viện gặp khách.
Từ sau khi Lâm Bình quận mã bị ám sát, Hoa Tịch Uyển rất ít khi gặp Lâm Bình quận chúa, cho nên khi nàng nhìn thấy nữ nhân vẻ mặt tiều tụy ngồi ở chính viện thì có chút không dám tin vào hai mắt mình.
Tuy Lâm Bình quận chúa lớn hơn Yến Tấn Khâu hai tuổi, nhưng vì được bảo dưỡng tốt cho nên thoạt nhìn như nữ nhân đôi mươi tuổi xuân xanh. Vậy mà bây giờ nàng ta như bỗng già đi mười tuổi, rõ ràng cùng lắm chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng nhìn như một nữ nhân ba mươi tuổi tang thương.
Nhìn thấy hai phu thê bọn họ cùng đi ra, sống lưng Lâm Bình quận chúa ngồi ở trên ghế không khỏi cứng đờ, ngay sau đó hất cằm nói: "Bây giờ muốn gặp đệ đệ một chút, nhưng càng ngày càng khó rồi."
Yến Tấn Khâu thấy dáng vẻ này của nàng ta, cũng không muốn tranh cãi nhiều, sau khi đỡ Hoa Tịch Uyển ngồi xuống thì thản nhiên nói: "Vô sự bất đăng tam bảo điện*, tỷ tới đây có chuyện gì không?"
(*)Vô sự bất đăng tam bảo điện: Không có việc gì thì không đến tòa tam bảo (chùa)
"Thế nào, người làm tỷ tỷ như ta muốn đến thăm đệ đệ đệ muội mình cũng không được sao?" Yến Kim Lăng lạnh lùng cười, ngắm nghía móng tay được sơn đỏ rực của mình, "Lẽ nào đệ đệ chưa từng nghe qua lời đồn trong kinh thành này sao?"
Yến Tấn Khâu bưng chén trà không nói, hiển nhiên là không quan tâm tới chuyện Lâm Bình quận chúa nói, Hoa Tịch Uyển chỉnh cây trâm phượng bên tai, hình như là đến lúc nàng lên sân khấu rồi.
"Chẳng biết tỷ tỷ muốn nói đến lời đồn nào?" Hoa Tịch Uyển dịu dàng cười, uống một ngụm trà, vừa rồi ăn hơi nhiều bánh ngọt nên hiện tại hơi khát.
"Thế nhân đều nói Hiển vương phi dung mạo xuất chúng, nhưng xem ra ta thấy lời đồn này đã sai rồi, bởi vì ngươi ngoại trừ chỉ có chút ưu điểm bề ngoài, thì không còn điểm tốt gì nữa," Yến Kim Lăng để chén trà qua một bên, "Lời đồn trong kinh thành, có mấy chuyện đáng để ta đi chuyến này chứ?"
Nói giống như ta xin ngươi đến đây vậy, Hoa Tịch Uyển khẽ nhướn mày, "Ha ha."
Bàn tay cầm chén trà của Yến Tấn Khâu dừng lại, hắn nhớ Hoa Tịch Uyển đã từng nói một câu: Thường thì khi ta chỉ cười ha ha hai tiếng, có nghĩa là ta lười phối hợp với ngươi.
"Tử Lăng, ban đầu là tỷ tỷ sai, nhưng đệ hãy nể mặt cháu trai cháu gái của đệ, giúp tỷ tỷ một lần đi." Yến Kim Lăng hơi lúng túng, nàng ta có thể nói với Yến Tấn Khâu mấy lời này đã là nhường nhịn hết cỡ rồi.
Hoa Tịch Uyển liếc nhìn vẻ mặt không thay đổi của Yến Tấn Khâu, yên lặng rũ mắt xuống.
Nàng biết vì sao Lâm Bình quận chúa lại tới cầu xin Yến Tấn Khâu rồi, bởi vì hiện tại trong toàn bộ kinh thành này ngoài Yến Tấn Khâu ra thì đã không còn ai có thể cứu nàng ta được nữa. Vụ án Lâm Bình quận mã bị ám sát, đại lý tự đã có hai suy đoán, một là thái tử giết quận mã, hai là chính Lâm Bình quận chúa đã hạ thủ. Đối với đế hậu hai người mà nói, đem mọi chuyện đổ lên đầu Lâm Bình quận chúa chính là lựa chọn tốt nhất, dùng tính mạng của nữ nhi người khác để đổi lấy bình an cho nhi tử nhà mình, như thế nào cũng có lời.
Nếu như không phải vì trên người thái tử còn có vụ án liên quan đến Lệ mỹ nhân chưa giải quyết xong, thì e rằng chuyện Lâm Bình quận mã đã đổ lên đầu của Lâm Bình quận chúa lâu rồi, chỉ tiếc là chuyện thái tử và Lệ mỹ nhân đã quá ồn ào, khiến đế hậu có muốn xử lý sạch sẽ chuyện này cũng không có biện pháp, cho nên bây giờ Lâm Bình quận chúa mới còn một tia hy vọng.
Thế nhưng kết quả sau cùng của vụ án này vẫn chỉ có hai lựa chọn, nếu không phải nàng ta thì chính là thái tử, có ai bằng lòng vì nàng ta mà đắc tội với hoàng đế chứ? Nếu nghiêm trọng hơn, thậm chí còn có thể bị mang tội tạo phản hoặc vu hãm thái tử.
"Quan viên Đại lý tự công chính nghiêm minh, nhất định họ sẽ điều tra ra chân tướng sự việc, ta bất quá chỉ là một vương gia hữu danh vô thực, e rằng không thể giúp được gì." Yến Tấn Khâu vuốt ve miệng chén trà, "Tỷ tỷ nói thế này thật khiến ta sợ hãi."
"Yến Tử Lăng!" Yến Kim Lăng chợt đứng lên, hung tợn trừng mắt nhìn Yến Tấn Khâu, sau một lúc lâu nàng ta mới chán nản ngồi trở lại trên ghế, "Rốt cuộc đệ muốn thế nào mới đồng ý giúp ta?"
Yến Tấn Khâu tự tiếu phi tiếu nhìn Yến Kim Lăng: "Tỷ tỷ, ta đã nói rồi, quan viên Đại lý tự công chính nghiêm minh, tỷ không cần phải lo lắng về việc này."
Yến Kim Lăng cắn chặt môi dưới, viền mắt ửng đỏ nhìn người nam nhân lãnh khốc vô tình trước mắt: "Lẽ nào ngươi thực sự không niệm chút tình cảm nào sao?"
"A," Yến Tấn Khâu nhẹ cười ra tiếng, "Tỷ tỷ thật biết nói đùa, trước đây khi tỷ xuất giá đã nói gì, lẽ nào vì cái chết của Lâm Bình quận mã nên tỷ cũng quên luôn rồi sao?"
Sắc mặt Yến Kim Lăng trắng nhợt, kinh ngạc nhìn Yến Tấn Khâu nói không ra lời.
Dưới bầu không khí căng thẳng này, Hoa Tịch Uyển chậm rãi uống một ngụm trà lại chậm rãi nói: "Dạo này trời càng ngày càng lạnh."
Nghe vậy, Yến Tấn Khâu đưa tay sờ sờ mu bàn tay nàng, sau khi xác nhận tay nàng ấm áp mới nói: "Buổi tối ăn nồi lẩu nhé, vừa vặn mấy ngày trước nàng nói muốn ăn, ta sẽ cho người chuẩn bị các nguyên liệu tươi, nấu lên nhất định sẽ rất ngon."
"Ừ," Hoa Tịch Uyển ngáp một cái, "Thực sự là xuân hạ mệt mỏi, thu đông lại buồn ngủ, một năm bốn mùa không có mấy ngày ta muốn nhúc nhích cả."
"Nàng yếu ớt nên lúc nào cũng thấy mệt mỏi," Yến Tấn Khâu cười nói, "Nhìn nàng nhàn nhã cả ngày, ngay cả ta cũng hơi ngưỡng mộ."
"Đây chính là chuyện chàng có ước cũng không được, ta có người bao dung ta, bảo vệ ta, trượng phu của ta nuôi ta, chàng có sao?" Hoa Tịch Uyển nhếch mày, vẻ mặt oán hận nói.
Không có nam nhân nào không thích nghe những lời như vậy, bởi vì nghe như đang khiêu khích, nhưng kì thực là đang khen ngợi chồng mình. Yến Tấn Khâu cũng không ngoại lệ, hắn bị câu nói của Hoa Tịch Uyển dụ cho vui vẻ ra mặt: "Nàng nói rất đúng, nàng có một phu quân tốt như vậy, quả thực nên có cuộc sống như thế."
Yến Kim Lăng bên cạnh nhìn hai người liếc mắt đưa tình, cảm giác cơn tức trong lòng càng ngày càng lớn, thiếu chút nữa đã không kiềm chế được. Hai người này có ý gì đây, coi nàng như không tồn tại hay là đang cười nhạo cuộc sống sau khi xuất giá của nàng?
"Cho dù các ngươi không muốn giúp ta, cũng cần gì phải cười nhạo ta?!" Yến Kim Lăng đứng lên, trong mắt đẫm lệ nói, "Các ngươi là muốn bức ta chết sao?"
"Từ đầu tới cuối người muốn giết chết ngươi chính là bản thân ngươi!" Hoa Tịch Uyển lạnh lùng nói, "Khi mới gặp gỡ tỷ tỷ ngươi, ta luôn luôn khách khí, luôn luôn lễ phép, thế nhưng ngươi làm khó dễ ta, lẽ nào đó cũng là ta ép ngươi sao?"
"Sau khi trở lại kinh thành, mỗi khi gặp gỡ ngươi trong yến tiệc, có lúc nào ngươi cho ta thể diện, ta có từng so đo với ngươi chưa?" Hoa Tịch Uyển nhìn nàng ta, "Năm đó ngươi bỏ mặc ấu đệ, kiên quyết phải gả cho một nam nhân, mọi người ở kinh thành này đều nói mẫu thân của các ngươi không biết dạy dỗ con cái, nói ngươi bất nhân bất hiếu, liên luỵ Tấn Khâu cũng bị người đời lên án, lẽ nào đó cũng là do người khác ép ngươi sao?"
"Quận mã của ngươi lúc nào cũng dính lấy thái tử như thiên lôi sai đâu đánh đó, lại đố kị với tài hoa của Tấn Khâu, thường xuyên nói ra những lời không tôn kính, ngươi làm tỷ tỷ Tấn Khâu, ngươi có ngăn cản khuyên lơn trượng phu của ngươi không? Ngươi không có, ngươi lựa chọn nghe theo trượng phu của ngươi, thậm chí để hắn cố ý gây rắc rối cho đệ đệ ruột của mình, khiến mọi người ở kinh thành này đều chê cười sau lưng Tấn Khâu là ngay cả tỷ tỷ của chàng cũng không muốn gặp chàng, nếu không phải chàng có tài hoa, có thủ đoạn, lại được thái hậu sủng ái, thì trong kinh thành này không biết có bao nhiêu người sẽ chê cười chàng nữa, ngươi có nghĩ đến những chuyện này không?"
"Ngươi không có, ngươi chỉ nghĩ cho nam nhân của ngươi, gia đình nhỏ của ngươi, đệ đệ của ngươi có là cái gì, bất quá là bàn đạp để lúc cần ngươi giẫm lên mà thôi, " Hoa Tịch Uyển đập bàn một cái, lạnh lùng nói, "Ngươi chỉ muốn người khác giúp ngươi, vì sao không suy nghĩ một chút vì sao họ không giúp ngươi?"
"Ta theo đuổi hạnh phúc của mình thì có lỗi gì?" Yến Kim Lăng khàn giọng nói, "Ngươi chỉ là người ngoài, dựa vào cái gì mà khoa tay múa chân?"
"Ta không phải là người ngoài, ta là Hiển vương phi quang minh chính đại duy nhất của Hiển vương phủ, người tỷ tỷ không xem đệ đệ mình ra gì như ngươi mới thật sự là người ngoài," Hoa Tịch Uyển cười châm biếm một tiếng, "Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ta chưa bao giờ tự tay đánh nữ nhân, không thì hôm nay ta không chỉ mắng ngươi, mà còn muốn đánh ngươi."
"Loại nữ nhân thô tục không biết thấu hiểu như ngươi làm sao xứng làm vương phi?" Yến Kim Lăng bị Hoa Tịch Uyển làm cho nghẹn lời, sau một lúc lâu mới run rẩy chỉ vào Hoa Tịch Uyển nói, "Đồ tiện nhân!"
"Ta là tiện nhân đó thì sao, ai kêu ngươi không có mắt gây thù với ta," Hoa Tịch Uyển chắt lưỡi lắc đầu thở dài, "Thế nào, ngươi cắn ta à."
Mộc Thông đang giả vờ làm người trong suốt bên cạnh cũng bị tài ăn nói lần này của vương phi dọa sợ ngây người, ngôn từ ác độc, giọng điệu khiêu khích, thái độ ngạo mạn, thật là tượng đất cũng bị chọc giận đến nhảy dựng lên, càng khỏi nói đến một quận chúa cao ngạo, hắn cảm thấy mình thật không dám nhìn tới sắc mặt hiện tại của quận chúa.
"Tốt, tốt, tốt, " Yến Kim Lăng nói liên tục ba tiếng tốt, nàng che ngực, vịn tay vịn ghế mới miễn cưỡng trụ vững thân thể được, rồi quay đầu nhìn sang Yến Tấn Khâu nói: "Ngươi cứ mặc cho vương phi của ngươi nói ta như vậy sao?"
Yến Tấn Khâu vội ho một tiếng, nâng chung trà lên tự tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Hoa Tịch Uyển: "Không có cách nào khác, ai bảo mắt bản vương mù chứ."
Yến Kim Lăng sửng sốt, còn chưa hiểu Yến Tấn Khâu nói vậy là có ý gì, sau một lúc lâu mới trợn mắt há mồm nhìn Yến Tấn Khâu, dường như không tin được đệ đệ mình có thể nói ra những lời như vậy.
Hoa Tịch Uyển cong khóe miệng cười cười, dường như hết sức hài lòng với biểu hiện của Yến Tấn Khâu, sau đó quyến rũ cười nói: "Vương gia đối với thiếp thật tốt."
"Yêu nữ, hoạ thủy!" Yến Kim Lăng bừng tỉnh, "Thì ra là ngươi giở trò ở sau lưng, mới khiến Tử Lăng không muốn giúp ta?!"
Hoa Tịch Uyển giả vờ nũng nịu cười: "Tỷ tỷ, sao tỷ có thể vu oan cho ta như thế, vương gia anh minh thần võ, sao có thể vì lời nói của một cô gái yếu ớt như thiếp mà suy nghĩ bị ảnh hưởng được chứ?"
Dung mạo bực này, lại còn tỏ ra tư thái kiều mị, quả thực hoàn toàn tương phản với hình tượng nữ nhân hiền huệ: Hồ ly tinh.
Mộc Thông không tiếng động khụy xuống trong góc phòng rồi: Vương phi, xin đừng diễn nữa, ngộ nhỡ làm Lâm Bình quận chúa ngất xỉu vì tức giận thì làm sao bây giờ?
"Tịch Uyển nói đúng, bản vương há lại là người như vậy?" Yến Tấn Khâu nói như vậy, nhưng tay lại sờ sờ tay Hoa Tịch Uyển.
Vương gia, ngài là bổ đao tiểu năng thủ sao?