- Trang chủ
- 1001 Phương Pháp Nghịch Tập Của Vương Phi Bá Đạo
- Chương 78: 78: Tháo Chạy
Tác giả: Thi.xz
Lệ Viên vội vã chạy đến đỡ Thái Hậu đứng dậy.
“Mẫu hậu, người không sao chứ? Mẫu hậu, người nói gì đi.”
Thái Hậu đờ người ra ngồi trên sàn.
Triệu Bình đã nắm thóp bí mật của bà rồi, bây giờ bà không biết xử lý như thế nào cả.
Bà không thể nào để cho hai đứa con của mình biết được chuyện này.
Nếu không chúng sẽ hận bà đến chết mất.
“Viên nhi, con lập tức cầm cây trâm này của ta đi về Ngự sử phủ đưa cho Phụ thân con.
Ông ấy sẽ biết đường tự sắp xếp.
Đi nhanh đi con.”
Nếu không sẽ không kịp mất.
“Mẫu hậu, có chuyện gì thế? Sao người lại.”
Thái Hậu Hàn Ninh không nói gì, chỉ nhìn cô rồi lắc đầu.
Bây giờ chỉ còn cách đưa Lệ Viên đi lánh nạn trước, sau đó mới nghĩ ra bước tiếp theo.
Hoài ma ma thấy tình hình cấp bách không ổn, lập tức nắm tay Lệ Viên kéo đi.
Đồ đạc cũng không chuẩn bị, thậm chí còn không từ biệt Hoàng đế, ngồi lên xe ngựa một đường tiến thẳng ra cung.
Ám Tứ thấy xe ngựa đi vào phủ Ngự sử lập tức cho truyền lệnh qua Ưng Điểu.
Xem như, kết cục của nhà họ Lệ đã định sẵn rồi.
- --------------------------------------------------------
Một chiếc xe ngựa đơn sơ điệu thấp tiến vào chùa Hòa Phước theo cửa sau.
Trụ trì chùa Hòa Phước có giao tình rất sâu với Ngự sử đại nhân cho nên vào đây khá là an toàn.
Lệ Chi Trạch nhắm mắt dưỡng thần trong xe ngựa.
Ngày ấy hắn quỳ trước Kim điện một mực ngăn cản Triệu Hoành lên ngôi cũng chính là vì để tránh cớ sự này xảy ra.
Hắn với Hàn Ninh chính là nghiệt duyên nhưng Ninh Ninh thái độ quá ác liệt, nàng lại có dã tâm quá lớn.
Cuối cùng mọi chuyện lại thành ra như thế này.
Trách Lệ Chi Trạch hắn quá nhu nhược.
Lệ Viên nắm chặt lấy tay phụ thân mình, nàng cảm nhận tâm tình của cha đang vô cùng tệ.
Chính nàng cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Chỉ trong tích tắc, nàng liền bị đưa lên xe ngựa.
Từ một quý phi cao quý lập tức biến thành kẻ chạy nạn mà chính nàng cũng không biết phạm phải tội gì.
“Phụ thân, có chuyện gì xảy ra.
Người nói cho con biết đi mà.
Có gì con sẽ gánh vác cùng người.”
Lệ Chi Trạch vỗ vỗ tay con gái mình.
“Viên Nhi, tạm thời con cứ ở lại chủa Hòa Phước.
Trụ trì chùa này là bằng hữu lâu năm của ta.
Con ở đây sẽ an toàn.
Đừng hỏi gì hết.
Viên Nhi cũng đừng hận Thái Hậu.
Muốn hận hãy hận người phụ thân này.”
Ngự Sử đau đớn lau nước mắt cho con gái mình.
Đây có thể sẽ là lời tự biệt cuối cùng của hai cha con.
Ông định trước là phải chết, chỉ mong nhi nữ của mình bình an mà thôi.
“Lệ Chi Trạch, ông tâm sự với Lệ quý phi xong chưa.
Xong rồi thì ra nhận tội.”
Giọng nói vang vọng của Triệu Bình lúc này đã gi3t chết phần kiên cường duy nhất còn sót lại trong tim Lệ Chi Trạch.
Người trong xe ngựa hoảng loạn tột độ.
Lệ Chi Trạch thấy mình đã hết đường lui, ông bèn để con gái mình trên xe ngựa, còn bản thân đi xuống đầu hàng.
Xe ngựa đã bị hàng trăm kỵ binh bao vây, đứng đầu chính là Bình Nhạc Vương gia Triệu Bình.
Lệ Chi Trạch bây giờ mới biết được thì ra Bình Nhạc Vương gia danh tiếng nát bét kia mới là kẻ giả heo ăn thịt hổ, đứng trong tối nhìn họ nhảy nhót như những tên hề.
“Bình Nhạc Vương gia quả nhiên anh minh thần võ, liệu sự như thần.
Chỉ là không biết, làm sao người biết được lão thần sẽ đến đây.”
Trụ trì chùa Hòa Phước bất thình lình xuất hiện.
“Nam mô a di đà Phật, Lệ thí chủ làm nhiều việc ác.
Chắc hẳn không biết, trước khi tạ thế, Tiên Hoàng đã đích thân căn dặn ta đề phòng ngài, chừa đường lui cho Triệu Bình.”
Lệ Chi Trạch hoàn toàn sửng sốt.
Vị tiên hoàng có vẻ nhu nhược ấy, thế mà lại trải đường cho Bình Nhạc Vương gia từ lúc nào không hay.
Rõ ràng có thể phế Triệu Hoành để đưa Triệu Bình lên ngay lúc đó.
Nhưng vì tình hình rối ren mới tạm thời đưa Triệu Hoành lên còn Triệu Bình từ từ bồi dưỡng binh lực, chờ một ngày lật đổ ngôi vị Hoàng đế.
Lão ta đã tính hết, tính hết rồi.
Hóa ra chuyện Thái Hậu Hàn Ninh cắm sừng cho Tiên hoàng mà ông cũng biết rõ, ông ta nhẫn nhịn đến khi xuống mồ; chỉ chờ một ngày Cửu Hoàng tử thay ông ta vạch trần bộ mặt của bọn họ.
Lệ Chi Trạch quỳ xuống, hai tay chống trên mặt đất, khóc lên đau khổ khôn nguôi.
“Tiên hoàng ơi là Tiên hoàng, ông chiếm lấy mất người phụ nữ của ta.
Chết đi rồi vẫn có thể khiến con trai ông hất ngã con trai ta.
Rốt cuộc nhà họ Lệ ta đã đắc tội gì với họ Triệu các người.”
Triệu Bình thấy hắn đã điên loạn thì phất tay để người mang đi.
Lệ Viên ngồi trogn xe ngựa tuy không hiểu rõ ràng đầu đuôi câu chuyện nhưng nàng cũng biết rằng, cha nàng đã phạm tội tày trời gì đó.
Đắc tội với cả Tiên hoàng và Bình Nhạc Vương gia.
“Lệ Viên cô nương, nguyên nhân việc này nên để phụ thân của cô giải thích.
Tạm thời chúng ta sẽ cử người trông chừng cô, xin đắc tội.”
- --------------------------------------------
Lúc Triệu Bình thúc ngựa về Vương phủ thì tình hình trong cung đã rất rối loạn.
Thái Hậu bỏ của chạy lấy người rồi.
Trong Trường Thọ cung có một mật đạo, bà ta gom theo của cải chạy đi cùng với một ít người thân cận của mình, bỏ lại vị trí chủ mẫu, bỏ cả những đứa con mình đứt ruột sinh ra.
Triệu Bình lúc trước mải mê đi bắt cha con Lệ gia mà quên mất lão bà này.
“Hừ, bà ta cũng đủ tàn nhẫn, dùng Lệ Chi Trạch và Lệ Viên dụ chúng ta đi ra khỏi thành.
Còn bản thân mình thì ôm của chạy trốn.”
“Thiếp cũng không ngờ bà ta lại ác độc như vậy.
Ngày thưởng sủng ái Lệ Viên như thế, đến phút cuối cũng chỉ yêu nhất bản thân mình mà thôi.
Vương gia, người bây giờ tính sao?”
“Nàng yên tâm.
Ta có kế hoạch hết rồi.
Trước hết cứ phải bình định tình hình trong triều đã.”
Tình hình trong triều đang vô cùng căng thẳng, Triệu Hoành một đêm không ngủ đang ngồi mệt mỏi trên long ỷ.
Thái Hậu tự dưng bỏ chạy, Lệ Ngự sử bị Triệu Bình bắt lại, Lệ quý phi của hắn thì không biết tung tích.
Toàn bộ triều đình trên dưới bị người của Bình Nhạc Vương gia bao vây.
Bình Nhạc Vương gia đứng trong triều sống lưng thẳng tắp, đón nhận ánh mắt soi mói của toàn thể quan viên.
Chưa kịp đợi Hoàng Đế mở miệng, hắn đã ném một quả lựu đạn vào giữa triều.
“Chắc Hoàng Thượng và các vị quan viên ở đây đang vô cùng thắc mắc với việc ta điều người vào kinh canh giữ.
Mong mọi người thông cảm, ta hoàn toàn không có ý định nhấc lên cung biến.
Chuyện này nên để Lệ Ngự Sử giải thích đi.”.